Những lời này của Trương Văn Trọng làm bốn người béo hòa thượng hoảng sợ nhảy dựng.
Nhất là Tam Si đang lái xe, bị sợ đến hai tay run lên, làm chiếc xe loạng choạng hình chữ S, nếu không phải vì phản ứng của hắn cũng nhanh, chỉ sợ đã đụng vào những xe cộ bên cạnh.
Tuy rằng không phát sinh tai nạn xe cộ, nhưng người ngồi trong xe cũng vì biến cố thình lình nếm khổ.
Vũ Văn Kha dùng tay xoa đầu vừa đập vào cửa sổ xe, oán giận lầm bầm: “Tam Si, ông không biết lái xe sao? Suýt chút tôi đã bị ông làm sưng cả mặt.”
Lúc này Tam Si cũng không có tâm tình để ý tới câu oán giận của Vũ Văn Kha, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, lòng đầy nghi hoặc hỏi: “Trương tổ phó, anh nói những lời này là có ý tứ gì? Lẽ nào anh có phát hiện gì phải không?”
Trương Văn Trọng nói: “Còn nhớ vụ án phát sinh sáng nay không? Lúc đó tôi phát hiện, tên hung thủ bị yêu linh điều khiển, đang dùng máu tươi vẽ ra một phù trận quỷ dị trên mặt đất.
Tuy rằng tôi không rõ ràng tác dụng của phù trận kia, nhưng nó cho tôi một loại cảm giác khó chịu…”
“Dùng máu vẽ phù trận?” Bốn người béo hòa thượng nhất thời sửng sốt.
Sáng hôm nay, khi bọn họ chạy tới hiện trường phát sinh vụ án, tuy rằng nhận ra sự việc do yêu linh quấy phá, nhưng cũng không lưu ý vết máu trên mặt đất.
Lúc này nghe hắn nhắc tới, bọn họ không khỏi nhắm hai mắt lại hình dung hình ảnh nhìn thấy buổi sáng.
Dù là Tam Si cũng cho xe dừng ven đường, nhắm mắt hồi ức.
Vài phút sau, Vũ Văn Kha mở mắt, biểu tình ngưng trọng nói: “Từ vị trí vết máu mà xem, thật có điểm giống một phù trận.
Nhưng tôi đối với vị trí của vết máu, không nhớ được rõ ràng, cho nên cũng không thể phán đoán ra là phù trận gì…”
Vũ Văn Kha là đệ tử Kỳ Môn Độn Giáp Tông, bản thân am hiểu việc vẽ phù bố trận, tự nhiên có thể nhìn ra vết máu khác hẳn tầm thường.
“Vốn tôi còn cho rằng, chuyện sáng nay chỉ là yêu linh ngẫu nhiên quấy phá.
Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình chỉ sợ không đơn giản như thế…” Béo hòa thượng cũng mở mắt, sau thoáng suy nghĩ, vỗ vai Tam Si phân phó: “Quay đầu lại, đến chỗ trung tâm Liên Hoa.”
Tam Si mở mắt “a” một tiếng, nói: “Không đi ăn hải sản sao?”
Vũ Văn Kha trợn mắt nói: “Đây là lúc nào rồi, ông còn muốn đi ăn hải sản? Đừng dài dòng nữa, nhanh lái xe đi.”
“Người lấy ăn làm đầu, không nghĩ ăn thì nghĩ gì?” Tuy rằng miệng lẩm bẩm, nhưng Tam Si vẫn rất nhanh đổi đầu xe, hướng phương hướng trung tâm Liên Hoa chạy nhanh đi.
Ngay khi đến trước trung tâm Liên Hoa, vết máu trên mặt đất đã được thanh lý gần xong, mấy nhân viên vệ sinh đang cầm thùng nước định rời khỏi đây.
Nhảy xuống xe, béo hòa thượng quan sát xung quanh, sau đó ngăn cản một nhân viên vệ sinh, hỏi: “Vết máu trên mặt đất đâu rồi?”
Nhân viên vệ sinh ngẩn người, chợt đáp: “Vết máu trên mặt đất? Đương nhiên là rửa sạch rồi, chẳng lẽ còn để đó làm phong cảnh sao?”
“Rửa sạch rồi? Sao lại rửa sạch rồi?” Béo hòa thượng vẻ mặt thất vọng, cau mày lẩm bẩm: “Tôi còn muốn chụp hình truyền về cho tổ trưởng, để hắn tìm người tới phân tích đây.
Hiện tại thì xong, không còn gì nữa.”
Nhân viên vệ sinh quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng hộc ra ba chữ: “Bệnh tâm thần.” Lắc đầu, cầm theo thùng nước và cây lau nhà rời đi.
Trương Văn Trọng đi tới bên người béo hòa thượng, cũng nghe hai người nói chuyện, không khỏi cười cười nói: “Ông đừng quá thất vọng, bên phía cảnh sát hẳn còn ảnh chụp hiện trường, ông có thể đi tìm họ hỏi thăm.”
Béo hòa thượng đưa tay vỗ trán, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra nói: “Đúng rồi, sao tôi lại quên cảnh sát? Bọn họ có ảnh chụp hiện trường.” Hắn lập tức quay đầu nhìn Tam Si nói: “Ông gọi người của mình đến cục cảnh sát lấy ảnh chụp hiện trường về, tôi sẽ qua lấy.”
Trương Văn Trọng ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên mặt đất còn chưa ráo nước, híp mắt lại, đem thần thức phóng ra ngoài.
Dùng nơi này làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán lan tràn.
Trương Văn Trọng muốn dùng thần thức tra tìm khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới.
Bốn người béo hòa thượng vội vã xông tới hộ pháp giúp hắn, tránh không cho người khác tới quấy rối hắn.
Đồng thời bốn người đều lo lắng thấp thỏm đợi đáp án xuất hiện.
Cử động của năm người ở trên con đường có vẻ quái dị, không ít người đi đường đều đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía họ.
May mắn chính là cũng không có ai tiến lên quấy rối họ.
Không bao lâu, hắn thu hồi thần thức, đứng dậy.
Bốn người vội vã hỏi: “Thế nào Trương tổ phó, có tìm được vị trí khe hở không gian không?”
Hắn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu nói: “Chuyện này thật đúng là có chút cổ quái.
Tôi dùng thần thức tìm tòi khắp Ung Thành, hơn nữa hấp thụ giáo huấn lần trước tại Vân Thai, để thần thức mở rộng bên dưới nền đất, nhưng vẫn không phát hiện hình bóng của khe hở không gian…”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều mờ mịt.
Cuối cùng Quý Mị cau mày nói: “Có phải do chúng ta khẩn trương quá độ hay không? Kỳ thực trong Ung Thành căn bản không có khe hở không gian tồn tại?”
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Có thể là như vậy.
Thế nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng có nó tồn tại.”
“Trương tổ phó nói không sai.” Béo hòa thượng gật đầu: “Từ hôm nay, chúng ta phải khởi tinh thần nghiêm mật giám thị bất luận người tu chân, dị năng giả và yêu ma nào xuất hiện trong Ung Thành.”
Lúc này hắn tỏ thái độ: “Nếu có địa phương nào cần hỗ trợ thì cứ nói, tôi sẽ cho người của Phong Sơn phái toàn lực hiệp trợ các vị.”
Bốn người nghe vậy vui mừng nói: “Vậy cảm tạ Trương tổ phó.”
“Ai, được rồi…” Vũ Văn Kha đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “Tôi nghe nói Trương tổ phó từng ở Vân Thai thị bày ra một đại hình pháp trận nhờ vào dương khí người thường để vận chuyển.
Sao không lập pháp trận như vậy trong Ung Thành? Như vậy cho dù thật có tà ma quỷ quái, cũng đừng mơ tưởng làm mưa làm gió đúng không?”
Hắn đáp: “Cô nói là Cửu Cửu Chuyển Linh trận sao? Theo tình huống hiện tại mà xem, trong Ung Thành còn không thích hợp bố trí trận này.”
Vũ Văn Kha không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Vì sao vậy?”
Hắn giải thích: “Bởi vì tạm thời chúng ta còn không rõ ràng, bên trong Ung Thành có giấu khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới hay không.
Nếu như có thật, hơn nữa không gian kia sẽ mở ra, như vậy chúng ta tùy tiện bố trận, rất có khả năng sẽ hấp thu yêu ma khí trong khe hở không gian, do đó chuyển biến thành tà trận, đối với dân chúng sẽ tạo thành thụ hại.
Dù sao Cửu Cửu Chuyển Linh trận cấu thành trận pháp, chỉ biết hấp thu năng lượng chuyển hóa, cũng không thể nhận ra năng lượng đến từ địa phương nào, có thuộc tính ra sao.”
Lúc này Vũ Văn Kha bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời có điểm nghĩ mà sợ vỗ ngực, nói: “Nguyên lai còn có chuyện như vậy, may mà tôi lắm miệng hỏi anh, bằng không chúng ta lại lỗ mãng bố trận, chẳng phải sẽ làm sai sự sao?”
Hắn nói: “Cho nên phải nhờ bốn vị cùng phát động lực lượng Đặc Cần tổ, trước tiên tìm kiếm xem trong Ung Thành có khe hở không gian hay không, sau đó chúng ta mới có thể an bài chuyện kế tiếp.
Dù sao loại chuyện điều tra này, cũng do các vị từng được huấn luyện chuyên môn mới tinh thông.
Nhưng có chỗ nào cần hỗ trợ, chỉ cần mở miệng là được.”
“Xem ra trọng trách trên vai chúng ta rất nặng.” Bốn người nhìn nhau, lập tức nở nụ cười: “Nhưng trọng trách càng nặng, tính tích cực của chúng ta lại càng cao.
Được rồi, lời vô ích không cần nói thêm, tất cả tự hành động thôi.”
Hắn gật đầu, biết chuyện này không thể gấp, giao cho người của Đặc Cần tổ làm là thỏa đáng.
Có thể bọn họ tu vi không quá cao, nhưng ở trong một số lĩnh vực chuyên nghiệp xác thực lợi hại hơn hắn nhiều.
“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Hắn gọi bốn người cùng cất bước đi về chỗ đỗ xe.
“Đi đâu?” Bốn người sửng sốt, đi theo sau hắn, hiếu kỳ dò hỏi.
Hắn ngừng chân lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn bốn người, nói: “Còn có thể đi chỗ nào? Không phải các vị nói muốn mời tôi ăn hải sản sao? Thế nào, muốn đổi ý phải không?”
Bốn người cùng nở nụ cười, nói: “Sao lại đổi ý chứ? Chúng tôi cũng đang chờ được ăn đây.”
Lúc ngồi vào xe, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, nhìn béo hòa thượng hỏi: “Ai, ông không phải là hòa thượng sao? Cũng đi ăn hải sản?”
Béo hòa thượng cười hì hì: “Đạo Tể tổ sư nói qua, miệng ăn rượu thịt, Phật tổ lưu trong lòng…”
Hắn lắc đầu bật cười: “Ông cũng chỉ nhớ hai câu này thôi phải không? Đạo Tể còn nói: “Thế nhân nếu học ta, sẽ tiến vào ma đạo”.
Theo tôi thấy, ông chỉ là một hòa thượng rượu thịt lục căn bất tịnh mà thôi a.”
Ăn xong buổi cơm hải sản, bốn người béo hòa thượng cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, liền muốn quay về tham gia việc điều tra tại Ung Thành.
Trước khi đi, Trương Văn Trọng đưa số điện thoại của Trần Nhàn cho bọn họ, để họ khi có gì cần thì gọi cho Trần Nhàn.
Đến lúc đó sẽ có đệ tử Phong Sơn phái hỗ trợ.
Bốn người béo hòa thượng vốn muốn tiễn hắn, hắn lại cự tuyệt.
Ngày hôm nay thời tiết ấm áp, hắn muốn đi tản bộ một chút dưới ánh mặt trời.
Tuy rằng đại học Ung Thành đã khai giảng, nhưng trong phòng y tế vẫn còn chưa đến nỗi bận rộn, nhất là vào thời gian này, có thể dùng hai chữ “thanh nhàn” để hình dung.
Hắn ngồi trong phòng, cũng thừa dịp này giảng giải bài học cho các nghiên cứu sinh.
Các nghiên cứu sinh nghe thật chăm chú, không chỉ vì đây là những kinh nghiệm trân quý, còn vì bài giảng dễ hiểu.
Ngay khi hắn đang giảng giải cho các học trò, điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Cũng không biết ai chỉnh nhạc chuông điện thoại cho hắn, khi nhạc chuông vang lên, mọi người đầu tiên sửng sốt, lập tức liền phá lên cười.
“Lão sư, nhìn không ra thầy lại thích trò này.” Lý Minh Hiên dùng tay che miệng, cười đến nước mắt nhanh chảy ra.
Những lời của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức đều nghe các nghiên cứu sinh ồn ào:
“Kỳ thực tiếng chuông không tệ, thật lạ, dùng để chỉnh người khác thật có lý, tôi thích.”
“Ai, lão sư, thầy truyền lại cho em đi, em dự định đổi thành nhạc chuông này luôn.”
Hắn nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: “Có học sinh nào nói chuyện với lão sư như các em sao? Được rồi, ở đó đọc thêm sách đi, tôi ra ngoài tiếp điện thoại, sau đó tiếp tục quay lại giảng bài.”
Trong một mảnh tiếng cười, hắn đi ra, tới trước cửa phòng y tế, ấn nút chuyển máy hỏi: “Làm sao vậy, Đàm đại đội trưởng có chuyện gì cần phân phó sao?”
Bên trong điện thoại lập tức truyền ra tiếng cười sang sảng của Đàm Thanh, nàng nói: “Thôi đi, cái gì mà Đàm đại đội trưởng, anh cứ gọi là Đàm đại mã phu còn chuẩn xác hơn.
Lúc trưa tôi định lái xe đến trả cho anh.
Kết quả lúc tôi đến phòng y tế, anh đã đi rồi.
Anh nói, tôi phải chạy tới chạy lui, không phải là mã phu, thì là gì đây?”
Hắn “nha” một tiếng, nói: “Cô không gọi điện nhắc tôi, tôi thực sự quên mất chuyện chiếc xe.
Thế nào, cô để xe tôi ở đâu?”
“Anh không có ở đó, tôi còn có thể để đâu được? Đương nhiên phải lái về chỗ đội hình cảnh thôi.” Đàm Thanh tức giận nói: “Tôi gọi điện cho anh, chính muốn nhắc nhở anh, lúc tan tầm nhớ kỹ đi qua đội hình cảnh lấy xe về.
Bằng không xe của anh sẽ bị trưng dụng cho xem.”
Trương Văn Trọng cười hồi đáp: “Nếu như cô muốn lái nó, thì cứ lấy đi.”
Đàm Thanh nói: “Tốt như vậy? Hay là thôi đi.
Phải lái xe sao, tôi thì thích lái xe máy.
Khi chạy với tốc độ cao, cảm giác gió thổi qua hai gò má, thế nhưng lái xe ô tô vĩnh viễn cũng không cảm thụ được.
Anh nha, mau nhanh qua lái xe đi thôi.”
Trương Văn Trọng đáp: “Được rồi, lúc tan tầm tôi sẽ qua lấy xe.”
Đàm Thanh lại căn dặn một câu: “Trước tiên nói cho tốt, tan tầm thì qua nhanh, tôi sẽ không chờ anh lâu được đâu.”
Trương Văn Trọng nói đùa: “Được, cảnh quan đại nhân, bảo chứng như cô mong muốn.”
Đàm Thanh bị lời này của hắn làm bật cười khanh khách, mặc dù đã gác điện thoại nhưng vẫn cười không dứt.
Một màn như vậy để người trong đội hình cảnh nhìn thấy, đều giật mình không nhỏ.
Thừa dịp Đàm Thanh còn chưa chú ý, cả đám hình cảnh tụ lại khe khẽ thảo luận:
“Mọi người nói xem, Đàm đội gọi điện thoại cho ai vậy? Không ngờ lại cười hài lòng như thế.”
“Không nghĩ tới biểu tình e thẹn của tiểu nữ nhân không ngờ lại xuất hiện trên mặt Đàm đội.”
“Phải nha, chuyện ngày hôm thật rất khác thường.
Lẽ nào mùa xuân nhanh đến rồi sao, ngay cả nữ bạo long như Đàm đội cũng phát tình xuân?”
Mấy hình cảnh đang hưng phấn thảo luận tin tức bát quái hiển nhiên không chú ý tới, đối tượng bọn họ đang thảo luận đã đi tới bên người họ.
Đồng thời từ vẻ cười nhạt hiện ra trên miệng nàng mà xem, nàng hẳn đang ở sát biên giới bạo phát.
“E thẹn vui thích? Nữ bạo long? Phát xuân? Tốt lắm, mấy người các anh không muốn sống phải không? Không ngờ dám sau lưng nghị luận tôi.”
Một câu nói bình thản ở trong tai mấy viên hình cảnh cũng biến thành điếc tai như trời giông sấm sét.
Sau thoáng ngây ra, bọn họ phục hồi lại tinh thần, vội vã tìm cớ thoát khỏi nơi này.
“A…Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn một phần báo cáo còn chưa viết xong.”
“Tôi cũng có chút việc cần làm…”
“Tôi…tôi…đột nhiên tôi đau bụng quá, phải đi WC mới được…”
Đàm Thanh nắm hai tay bóp răng rắc, một bước đi tới ngăn cản bọn họ, nhe răng cười nói: “Muốn chạy? Không có cửa đâu, mấy người các anh chịu chết đi.”
Một mảnh tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng kêu rên, lập tức vang ra từ bên trong phòng làm việc đội hình cảnh, làm kẻ khác tâm kinh biến sắc…
Trương Văn Trọng cũng không biết, bên đội hình cảnh đang trình diễn một hồi cảnh tượng bạo lực.
Sau khi cắt điện thoại, bỏ vào trong túi, hắn quay vào trong phòng y tế.
Ngay khi hắn chuẩn bị quay lại phòng mình, lại phát hiện Lâm Tử Mạn ngồi bên trong phòng, hai tay đang cầm một quyển tạp chí y học đờ ra.
Hắn xoay người đi vào trong phòng nàng, hỏi: “Làm sao vậy, nghĩ chuyện gì nghĩ đến nhập thần như thế?”
Lâm Tử Mạn đang đờ ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vã che giấu nói: “A? Nga, không…không có, tôi đang xem tạp chí y học thôi.”
“Xem tạp chí y học?” Hắn nở nụ cười, đưa tay chỉ chỉ quyển tạp chí y học trong tay nàng, nói: “Tạp chí của cô đã cầm ngược rồi kia? Cô thấy thế nào? Chẳng lẽ đang luyện tập nhận thức chữ à?”
“A?” Lúc này Lâm Tử Mạn mới phát hiện, tạp chí y học trong tay đang cầm ngược lại, nàng cảm thấy xấu hổ, vội vã luống cuống tay chân xoay lại quyển tạp chí.
Trương Văn Trọng kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy, gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Nói ra tôi nghe thử, có thể tôi sẽ giúp được cô.”
Lâm Tử Mạn do dự, cuối cùng lắc đầu uyển cự ý tốt của hắn: “Đúng là gặp một chuyện hơi phiền, nhưng tôi có thể ứng phó được.”
Hắn hỏi: “Thật không cần tôi hỗ trợ?”
Lâm Tử Mạn xua tay nói: “Tôi đã nói tôi có thể ứng phó được.
Anh mau nhanh quay lại giảng bài cho đám học sinh đi.
Anh không thấy sao? Lúc này bọn họ đang thò đầu nhìn qua chỗ chúng ta.
Nếu như anh không nhanh trở lại, thật không biết họ lại tạo ra lời đồn gì nữa.”
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Quả nhiên đám nghiên cứu sinh đang lén lút thò đầu nhìn.
Thấy hắn quay lại nhìn, mấy nghiên cứu sinh vội vã ngồi lại nghiêm chỉnh, giả ra dáng dấp chăm chú đọc sách.
Nhưng ánh mắt vẫn bại lộ tiềm chất của đội chó săn.
Một màn này làm hắn bật cười, lắc đầu thở dài: “Bọn trẻ này thứ gì cũng tốt, chỉ là bát quái thôi.
Có thể để họ đi làm ký giả còn tốt hơn làm bác sĩ không chừng.”
Nói tới đây hắn đứng dậy đi về phòng mình.
Nhưng ngay khi hắn gần ra khỏi phòng Lâm Tử Mạn, lại ngừng chân quay đầu nhìn nàng cười cười, nói: “Tử Mạn, tôi vẫn là câu đó, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng.
Cô là bạn của tôi, chuyện của cô tôi tuyệt đối sẽ không chối từ.”
“Ân.” Lâm Tử Mạn gật đầu.
Hắn quay trở về phòng mình, cười giáo huấn đám học sinh vài câu, lại tiếp tục bài giảng lúc nãy.
Nhìn hình dáng lưu loát thao thao bất tuyệt của hắn, Lâm Tử Mạn lại thất thần.
Hồi lâu nàng dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe được: “Cảm tạ.”
Bởi vì muốn đến đội hình cảnh lấy xe, mà lại không muốn để Đàm Thanh đợi lâu, cho nên còn chưa tới tan tầm hắn đã xin phép viện trưởng Hồ Cường sớm rời khỏi phòng y tế, ngồi xe bus đi tới đội hình cảnh.
Khi hắn đi vào phòng làm việc của đội hình cảnh, còn mười phút mới tan tầm.
Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là trong phòng không thấy thân ảnh Đàm Thanh.
Hắn cản lại một viên hình cảnh hỏi: “Đàm đội của các anh đâu?”
“Đàm đội?” Viên hình cảnh ngẩn người, sau đó nhìn quanh một phen, nói: “Vừa rồi còn ở đây, sao đảo mắt không gặp nữa?”
Viên hình cảnh này cũng nhận ra hắn, thấy không gặp Đàm Thanh, liền nói: “Trương tiên sinh, hay anh ngồi ở đây chờ một chút? Tôi phỏng chừng Đàm đội hẳn vừa lúc có việc đi ra, không bao lâu sẽ trở về.
Ác, được rồi, tôi rót ly nước cho anh.”
“Không cần đâu.” Hắn xua tay cự tuyệt ý tốt của viên hình cảnh, sau đó chỉ vào vết bầm trên mặt người kia, hỏi: “Ai, sao anh lại bị thương?”
“Đừng nói, là bị Đàm đội đánh.” Viên hình cảnh ủ rũ hồi đáp, hiển nhiên hắn chính là một trong những người bị Đàm Thanh đánh trước đó.
Hắn nói: “Dù sao nhàn rỗi cũng vậy, để tôi xem dùm anh một chút.”
Viên hình cảnh nghe vậy vui mừng, vội vã gật đầu đáp: “Tốt, tốt, Trương tiên sinh nổi danh thần y, có anh nhìn xem nói không chừng vết thương sớm lành lại.
Phải biết rằng cuối tuần tôi còn có hẹn, nếu mặt mày sưng húp sẽ làm bạn gái hoảng sợ…”
Mấy hình cảnh bị đánh khác cũng bắt đầu chạy tới ồn ào:
“Trương tiên sinh, nhìn dùm tôi đi, tôi cũng bị Đàm đội đánh…”
“Còn có tôi, anh xem, vết thương trên ngực tôi có phải rất nặng không? Đàm đội động thủ thực sự không lưu chút tình cảm nha…”
Trương Văn Trọng vừa xoa bóp cho mấy hình cảnh thụ thương, vừa hiếu kỳ hỏi: “Những vết thương trên người các anh, đều do Đàm đội đánh sao? Có thể cho tôi biết, vì sao cô ấy đánh các anh không?”
Một hình cảnh ủ rũ hồi đáp: “Ai, coi như là chúng tôi không may, đang ở sau lưng nghị luận về cô ấy, lại bị nàng bắt quả tang, cho nên bị đòn…Ai yêu, đau, đau, Trương tiên sinh, nhẹ một chút, nhẹ một chút đi…”
Không đợi hắn tiếp tục hỏi, mấy hình cảnh vừa bị đòn, ngọn lửa bát quái lại thiêu đốt lên, ồn ảo thảo luận chuyện liên quan đến Đàm Thanh:
“Lại nói, hiện tại tính tình Đàm đội, còn thu liễm hơn trước đây rất nhiều.
Nếu như đổi lại là trước đây, nghe được sau lưng chúng tôi xưng hô cô ấy là nữ bạo long, nói nàng đang phát xuân, chỉ sợ đã sớm đánh chúng ta bị thương cả gân cốt, mà không chỉ như bây giờ, chỉ bị thương ngoài da.”
“Nghe anh nhắc tới như thế, tôi cũng cảm thấy gần đây tính tình Đàm đội thay đổi rất nhiều.
Nàng ở trước đây, quả thực so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn, cái gì mà Tằng ca, Xuân ca đều phải cúi đầu xưng thần.
Thế nhưng Đàm đội hiện tại, lại có thêm hương vị nữ nhân…”
“Tôi cũng có cảm giác như vậy.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, Đàm đội thường hay rơi vào trạng thái hoảng hốt đờ người…Ai, mọi người nói, Đàm đội…có khi nào đang yêu không?”
Hình cảnh kia vừa nói xong, lập tức làm toàn bộ phòng làm việc cùng kêu lên cười vang: “Nói chuyện tình yêu? Điều này sao có thể? Với tính cách nóng nảy của Đàm đội, thân thủ sắc bén, có mấy nam nhân có thể chịu nổi? Anh thật đúng là cho rằng trên thế giới này có loại chức nghiệp siêu cường như “long kỵ sĩ” thật hay sao?”
Có tiếng bước chân truyền vào phòng làm việc, ngay sau đó tiếng cười vang của đám hình cảnh chợt ngừng bặt.
Không chỉ như vậy, dáng tươi cười trên mặt mỗi người biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn.
Có thể làm cho đám hình cảnh không sợ trời không sợ đất này bị sợ thành như vậy, cũng không phải người khác, chính là Đàm Thanh.
Đàm Thanh đi vào phòng làm việc đội hình cảnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mọi người, khẽ cau mày nói: “Mọi người đang cười gì vậy? Từ thật xa đã nghe thấy tiếng cười của mọi người.
Còn cái gì là “long kỵ sĩ”? Lẽ nào các anh lại chơi trò chơi inte tập thể?”
Thấy Đàm Thanh chỉ nghe được nửa câu nói phía sau, không nghe được phía trước, đám hình cảnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói theo nàng: “Phải nha, phải nha, là trò chơi inte…”
Đàm Thanh cũng không đem chuyện này để trong lòng, ánh mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng, không khỏi vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Di, Trương ca, anh đã đến rồi sao? Sao lúc tới không gọi điện thoại? Tôi còn nghĩ anh đợi tới tan tầm mới có thể qua được.”
Lúc này hắn cũng đã xoa bóp xong cho người hình cảnh cuối cùng, thu hồi ngân châm, vừa cười vừa nói: “Tôi sợ cô tan tâm thì phải đợi lâu, cho nên qua sớm.
Ai, cô vừa đi đâu vậy?”
Nghe được hắn hỏi, vẻ mặt Đàm Thanh như gặp xui, nói: “Hài, nói ra, có một tên đáng ghét chạy tới dây dưa tôi, tôi vừa mới đuổi hắn đi thôi.”
Trương Văn Trọng “ác” một tiếng, như có hiểu ra nói: “Tên đáng ghét? Không phải là bạn trai của cô đó chứ?”
“Tôi làm gì có bạn trai…” Nói đến đây, ánh mắt Đàm Thanh rơi trên những vết thương trên người đám hình cảnh, hoài nghi nói: “Không phải do mấy người này nói bậy trước mặt anh đó chứ?”
Mấy hình cảnh hoảng sợ nhảy dựng, vội vã xua tay phủ nhận:
“Không có, không có, chúng tôi làm sao lại nói chuyện này…”
“Trời đất chứng giám, chúng tôi tuyệt đối không có nói chuyện thị phị gì trước mặt Trương tiên sinh.”
“Đàm đội, nếu như cô không tin lời chúng tôi nói, có thể hỏi Trương tiên sinh.” Hình cảnh nói lời này, càng không ngừng nhìn Trương Văn Trọng nháy mắt nháy mũi, muốn cầu hắn giúp họ nói dùm vài lời.
Hắn quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, tiểu Đàm đừng làm khó bọn họ nữa.
Đi thôi, đưa tôi đi lấy xe.”
Đáng tiếc chính là vẻ mờ ám của đám hình cảnh cũng không giấu diếm được ánh mắt Đàm Thanh, nàng lầm bầm trừng mắt nhìn họ, nói: “Nếu để cho tôi biết mấy anh nói gì sau lưng tôi, hừ, tạm thời buông tha các anh, sau này chậm rãi tính sổ.”
“A…” Mấy hình cảnh nhất thời trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt trở nên thập phần xấu xí.
Hắn nhìn bọn họ với ánh mắt lực bất tòng tâm, sau đó nhìn Đàm Thanh nói: “Đi thôi.”
Đàm Thanh gật đầu, dẫn hắn ra ngoài lấy xe.
Vào lúc này, một thân ảnh xuất hiện trong phòng làm việc đội hình cảnh, cợt nhả nói với Đàm Thanh: “Thanh, cô không suy nghĩ thêm sao? Bữa cơm theo tiêu chuẩn tôi đã đặt xong, cô đi với tôi ăn bữa cơm tối…”
Vừa nhìn thấy người kia, biểu tình Đàm Thanh nhất thời trở nên xấu xí hơn, nói: “Tào Minh, tôi vừa nói rất rõ ràng với anh, tôi không có chút cảm giác nào với anh.
Tôi van anh, có thể đừng quấn quýt lấy tôi nữa không? Nếu như anh còn làm như vậy, đừng trách tôi không để ý tới tình nghị giữa hai nhà Đàm Tào, động thủ đánh anh đó.”
Người được gọi là Tào Minh, là một thanh niên có chút suất khí.
Ngoại trừ gương mặt suất khí, cơ thể toàn thân đều vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là một luyện gia thủ, hơn nữa tu vi võ đạo chỉ cao chứ không thấp hơn Đàm Thanh.
Loại nam nhân như ánh dương quang này, không hề nghi ngờ là loại hình rất được nhiều nữ nhân yêu thích.
Bất quá Đàm Thanh hoàn toàn không có hảo cảm với hắn.
Tuy rằng bị Đàm Thanh cự tuyệt, nhưng Tào Minh không hề tức giận, vẻ mặt vẫn cợt nhả làm Đàm Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Độ dày của da mặt hắn có thể so sánh với Vạn Lý Trường Thành.
Tào Minh cười hì hì nói: “Cảm giác gì đó, có thể chậm rãi bồi dưỡng thôi.
Trưởng bối hai nhà không phải cho rằng hai chúng ta rất hợp sao? Theo tôi thấy cô cũng đừng xấu hổ, buông ra rụt rè quen với tôi một đoạn thời gian đi.
Tôi bảo chứng sau một đoạn thời gian ở chung, tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi.”
“Cút đi.” Đàm Thanh rít lên hai chữ.
Tào Minh chẳng những không đi, trái lại còn đưa ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt đề phòng nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Thanh, người này là ai? Bạn của cô?”
Đàm Thanh nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ chỉnh trị Tào Minh, hắc hắc cười nhạt vài tiếng, chỉ Trương Văn Trọng nói: “Tào Minh, anh là muốn truy đuổi tôi phải không? Được, tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh có thể đánh thắng anh ấy, tôi để anh truy.”
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, nhỏ giọng nói: “Cô đem tôi làm tấm mộc sao?”
Đàm Thanh hì hì cười, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng đáp: “Tôi van anh đó, Trương ca, anh coi như làm việc thiện, tích đức làm chuyện tốt, giúp tôi thoát khỏi tên đáng ghét này đi.
Tên Tào Minh này, cũng là đệ tử võ thuật gia tộc, trưởng bối của hắn có quan hệ tốt với cha mẹ tôi, thời gian trước hai nhà cùng ăn bữa cơm, kết quả người này thấy tôi thì giống như động dục, vây quanh tôi không ngớt…”
Trương Văn Trọng bị lời tỷ dụ của nàng làm bật cười, vừa cười vừa nói: “Uy uy, nào có kiểu tỷ dụ người khác như cô? Thật quá tổn hại người đi thôi?”
Đàm Thanh dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Tào Minh, nói lầm bầm: “Tổn hại người sao? Tôi không tổn hại chút nào.
Trương ca, là anh không biết, người này ỷ mình có chút suất khí, lại biết võ thuật, không biết lừa dối bao nhiêu cô gái.
Loại hoa hoa công tử này, có khác gì thứ xấu xa? Chí ít, tôi rất chán ghét hắn.”
Ngay khi Trương Văn Trọng và Đàm Thanh khe khẽ nói chuyện, Tào Minh cũng khép mắt lại quan sát hắn.
Vốn hắn cho rằng Trương Văn Trọng là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Thế nhưng quan sát lâu như vậy, hắn phát hiện thân thể Trương Văn Trọng chỉ thon gầy, có vẻ gầy yếu.
Vô luận nhìn thế nào, cũng không giống một võ đạo cao thủ.
Tào Minh chỉ vào Trương Văn Trọng, nhìn Đàm Thanh hỏi: “Thanh, cô nói có thật không? Nếu như tôi đánh thắng tiểu tử này, cô sẽ tiếp thu sự truy cầu của tôi?”
“Không sai.” Đàm Thanh gật đầu đáp, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Nếu như anh bị anh ấy đánh ngã, như vậy sau này cũng đừng trở lại dây dưa tôi.”
Tào Minh dùng ánh mắt hèn mọn liếc nhìn Trương Văn Trọng, cười lạnh nói: “Bị hắn đánh ngã? Thế nào khả năng? Nhìn tay chân gầy gò của hắn, tôi dù có nhượng hắn hai tay, cũng dễ dàng đánh hắn nằm dài trên đất.”
Đàm Thanh nhất định không buông tha: “Vạn nhất anh bị anh ấy đánh nằm úp sấp thì sao?”
Tào Minh lẩm bẩm: “Vạn nhất tôi bị hắn đánh nằm úp sấp, tôi lập tức biến mất trước mặt cô, đồng thời không bao giờ xuất hiện, được rồi chứ?”
So sánh với vẻ khinh thị của Tào Minh đối với Trương Văn Trọng, những hình cảnh chung quanh nhìn tới, trong lòng thầm nghĩ: “Không hổ là Đàm đội, ám chiêu vậy cũng dùng, thật là hung ác, xem ra sau này đắc tội cục trưởng còn được, ngàn vạn lần đừng đắc tội Đàm đội a.”
Những hình cảnh này đều từng kiến thức qua võ công của Trương Văn Trọng.
Theo họ xem ra, ngay cả ba anh em Tiêu Hà mà hắn cũng có thể đối phó, làm sao không chỉnh được tên Tào Minh nhìn qua chẳng khác gì mặt trắng nhỏ? Thậm chí còn có người tâm tính thiện lương, đã cầm lấy điện thoại chuẩn bị giúp Tào Minh gọi cấp cứu.
Đáng tiếc chính là Tào Minh cũng không rõ sâu cạn của Trương Văn Trọng.
Lúc này thấy Đàm Thanh cùng hắn châu đầu ghé tai, dáng dấp như rất quen thuộc, Tào Minh nhất thời tức giận, trong ánh mắt nhìn hắn như muốn phát lửa.
Nhưng hắn lúc này còn không quên làm như suất khí, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu tử, đến đây đi, tôi nhường cậu ba chiêu.”
Đàm Thanh nhất thời nở nụ cười, dáng tươi cười tràn đầy vị đạo âm mưu quỷ kế thực hiện được.