Tiên Y

Chương 624: Thương Thế Trầm Trọng Nguy Hiểm Sinh Tử Một Đường






Lúc béo hòa thượng vừa xuất hiện, Trương Văn Trọng đã phát hiện thân ảnh của bọn họ.

Lúc này thấy bốn người đi tới bên cạnh, không khỏi mỉm cười nói đùa: “Bốn người rốt cục đã trở về, tôi còn nghĩ bốn người đã biến thành thực vật trong bụng cá, táng thân trong bụng cá tại Vịnh Ả Rập rồi chứ.”
Bốn người béo hòa thượng nhìn nhau cười, lập tức thần thái chăm chú hồi đáp: “Tất cả đều nhờ phúc của Trương tổ phó, chúng tôi mới không biến thành thực vật trong bụng cá.

Lại nói, chúng tôi còn phải cảm tạ ân cứu mạng của anh.”
Lời của bốn người cũng không phải lời khách sáo, mà nói tình hình thực tế.

Ngày trước nếu không phải hắn hạ thấp giá bán một nhóm Tị Độc Đan cho Đặc Cần tổ, chỉ sợ những người đến Vịnh Ả Rập chấp hành nhiệm vụ như họ, đã sớm độc phát thân vong, chết nơi tha hương.

Cho nên đối với hắn, những thành viên tham gia hành trình nhiệm vụ tại Vịnh Ả Rập đều là cảm kích.
Hắn nói: “Cảm kích thì không cần nói, sau đó tôi có vấn đề muốn hỏi các vị, chỉ hi vọng các vị nói lời thật là được.”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, lập tức cùng gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, chỉ cần là chúng tôi biết, tuyệt đối sẽ không giấu diếm hay nói dối với anh.”
Hắn gật đầu, không để ý tới bốn người, tiếp tục kiểm tra thương thế cho hai người bị thương nặng nằm trên mặt đất.

Hai người bị thương nặng là một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, đã không còn khí lực để rên rỉ.
Thương thế của nữ nhân nằm bên ngực trái, máu tươi từ vết thương tuôn ra đã sớm nhuộm đẫm chiếc áo sơ mi màu trắng của nàng, tay nàng ôm chặt vết thương, muốn dùng phương pháp này ngăn chặn máu chảy, chỉ tiếc hành động của nàng cũng không khởi lên bao nhiêu tác dụng.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của nữ tử tái nhợt như tờ giấy trắng, không có nửa điểm huyết sắc.

Không chỉ có sắc mặt, mồ hôi lạnh càng nhễ nhại, làm nhiệt độ cơ thể nàng giảm xuống cực nhanh, sờ vào cho người ta cảm giác lạnh giá.
Trước đó hung thủ chém nàng một dao, không chỉ chém đứt hai xương sườn nơi ngực trái, còn làm bị thương lá phổi, tạo thành sự khó thở, huyết áp giảm mạnh nguy hiểm tính mạng.
Từ tình huống hiện tại mà xem, thương thế của nàng rất nghiêm trọng, nếu như không kịp thời cấp cứu, không được bao lâu bởi vì thiếu máu cùng dưỡng khí mà chết.
Thương thế của nam nhân vốn là một bảo an cũng không được lạc quan.
Một vết dao thật sâu chém vào chân trái của nam nhân, cắt đứt toàn bộ động mạch, tĩnh mạch trên chân hắn, máu tươi trào ra như suối, máu trào ra từ vết thương nhiễm đỏ cả người hắn, đồng thời biến thành một vũng máu dày đặc trên mặt đất.
Nhờ có vị bảo an này còn hiểu được chút tri thức cấp cứu, đã sớm dùng hai tay bóp chặt chân, lúc này làm giảm bớt tốc độ máu chảy.

Bằng không chỉ sợ không đợi được Trương Văn Trọng đến cứu viện, hắn cũng bởi vì mất máu quá độ mà chết.
Nhưng mặc dù áp dụng thi thố cấp cứu, nhưng máu chảy quá nhiều, dù sao thụ thương ngay động mạch chủ.

Nếu như không cấp cứu kịp thời, dù có thể bảo trụ tính mạng, chân trái cũng sẽ bị phế bỏ.

Huống chi hai tay hắn bảo trì một tư thế trong thời gian thật dài đã rất mỏi.

Hai tay không ngừng run lên, lực lượng bóp chặt nơi chân cũng đã từ từ yếu bớt.
“Tôi…tôi sẽ không chết chứ?” Nữ nhân đưa đôi mắt trông mong nhìn Trương Văn Trọng, dùng hết khí lực còn sót lại trong thân thể với thanh âm cực kỳ yếu ớt nói ra một câu như vậy.
Nam nhân tuy rằng không mở miệng nói, nhưng cũng dùng đôi mắt cầu sống nhìn thẳng hắn.
“Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, dù Diêm La Vương cũng không thể lấy đi tính mạng hai người!” Trong thanh âm của hắn ẩn chứa lực lượng thần kỳ của Chúc Do Thuật, làm hai người nhất thời như bị lây nhiễm, sự tuyệt vọng và sợ hãi trong nội tâm trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ý chí cầu sinh mãnh liệt.
Đối với tâm tình biến hóa của hai người, hắn rất thỏa mãn.

Từ góc độ nào đó mà nói, tâm lý trạng huống của một người, sẽ ảnh hưởng đến thương thế trong cơ thể có chuyển biến xấu hay không, nếu như tâm lý nạn nhân vẫn bị tuyệt vọng và sợ hãi, như vậy dù hắn có khả năng thông thiên, cũng không thể chữa tốt cho hai người.

Nhưng nếu trong lòng họ tràn ngập sự cầu sống, dù thương thế nghiêm trọng ra sao cũng có khả năng chữa khỏi.
Đương nhiên, thương thế hai người rất nặng, tâm lý chỉ có tác dụng phụ trợ.

Muốn cứu trị bọn họ, nhất định phải nhanh chóng đưa họ đến bệnh viện tiếp thu giải phẫu!

Nhưng trước khi giải phẫu, còn có chuyện càng trọng yếu cần làm – cầm máu!
Nếu như không thể mau chóng cầm máu, chỉ sợ hai người còn chưa lên bàn giải phẫu, đã vì mất máu quá độ mà chết.
Ngay khi hắn đang kiểm tra cho hai người, nhân viên y tế cũng đã khiêng cáng cứu thương cùng bình oxy chạy tới.
“Trong xe có máu dự trữ không? Lập tức truyền cho họ.” Hắn cũng không quay đầu lại mệnh lệnh nói, đồng thời nhân không ai chú ý, lấy ba mươi sáu lôi châm ra.
Ba mươi sáu lôi châm, không chỉ là pháp bảo chế địch rất tốt, còn là khí cụ cứu mạng người rất tốt.
Thừa dịp nhân viên y tế truyền máu cho hai người, hắn cũng không lãng phí thời gian, vận châm vung hai tay như bay, tay trái đem một lôi châm đâm vào huyệt Thiên Đỉnh, Thủy Đột, Vân Môn, Toàn Cơ gần cạnh vết thương, tay phải đâm vào Túc Ngũ Lý, Ki Môn, Phù Thỏ, Âm Bao mấy huyệt vị, đồng thời dùng thủ pháp kích thích bằng sức mạnh, kết hợp điện lực mạnh mẽ ẩn chứa trong lôi châm, làm những cơ thịt quanh vết thương cương cứng lên, áp bách huyết quản đứt vỡ, đạt được hiệu quả cầm máu.

Nhân viên y tế đang cố gắng cầm máu cho hai người, đột nhiên nhìn thấy máu như dừng chảy, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: “Châm cứu…cũng có thể cầm máu sao?”
Nếu như ở lúc bình thường có thể hắn sẽ giảng giải cho họ làm sao cầm máu, cùng phương pháp thực hành cụ thể.

Thế nhưng hiện tại thương thế của nạn nhân không cho phép làm lỡ thời gian.

Cho nên hắn cũng không giảng giải, chỉ phân phó: “Lập tức đưa hai người lên xe cấp cứu, đưa đến bệnh viện gần nhất.”
Nhân viên y tế trong Ung Thành đại khái đều nhận thức hắn, vì vậy đối với mệnh lệnh của hắn cũng không ai dị nghị, đều nghe lời làm theo, cẩn thận đưa hai người bị thương lên xe cấp cứu.
Hắn cũng bước nhanh lên xe cứu thương.
Trước khi lên xe, đột nhiên hắn nhớ ra một việc, vội vã gọi lại Đàm Thanh, đưa chìa khóa ném cho nàng nói: “Tiểu Đàm, tôi đến bệnh viện cấp cứu cho hai nạn nhân.


Ác, đây là chìa khóa xe của tôi, cô gọi người lái xe dời đi, kẻo làm bế tắc giao thông.”
Đàm Thanh cũng là một người biết nặng nhẹ, cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu, hắn lại đưa ánh mắt nhìn bốn người béo hòa thượng.
Không đợi hắn mở miệng nói, béo hòa thượng giành nói trước: “Trương tổ phó, cứu người quan trọng hơn, chờ sau khi xử lý chuyện bên này, chúng tôi sẽ đến tìm anh.”
“Tốt.” Hắn gật đầu, không nhiều lời vô ích, cùng mấy nhân viên y tế leo lên xe cấp cứu.
Bật còi cứu thương, xe cấp cứu lập tức nhanh chóng rời đi nơi này, dựa theo lời phân phó của hắn nhanh như chớp chạy về bệnh viện gần nhất.
Bệnh viện gần nơi này nhất chính là bệnh viện nhân dân số ba trong Ung Thành.

Khi xe cứu thương đến nơi, nhân viên khoa cấp cứu cũng đã chờ đón sẵn sàng.
“Bác sĩ Trương, anh cũng tới?” Nhìn thấy hắn nhảy xuống xe, trên mặt chủ nhiệm Hứa Nguy của phòng cấp cứu nhất thời hiện lên sắc mặt vui mừng.

Nhưng lúc này hắn cũng không lãng phí thời gian hàn huyên khách sáo, mà sau khi giản đơn bắt tay, thẳng nhập chính đề: “Hai người bị thương tình huống ra sao?”
Trên đường đưa hai người bị thương vào phòng giải phẫu, hắn đơn giản tóm tắt nói lại thương thế của họ một phen.
“Thương thế của họ rất nghiêm trọng…” Hứa Nguy nhíu mày hỏi: “Cần triệu tập bác sĩ hội chẩn khẩn cấp cho họ không?”
“Không còn thời gian nữa.” Hắn lắc đầu nói: “Phải mau chóng tiến hành giải phẫu.”
Hứa Nguy cũng không do dự, lúc này tỏ thái độ: “Phòng giải phẫu đã sớm chuẩn bị xong, nếu như còn cần gì khác, bác sĩ Trương cứ nói.”
Hắn cũng không khách khí, nói thẳng: “Yêu cầu khác không có, tôi chỉ cần một trợ thủ kinh nghiệm phong phú.”