Tiên Y

Chương 591: Chín Mươi Chín Chuyển Linh Trận Không Lầm Chứ






Tuy rằng Lâm Phong cùng bốn người Lục Hòe cũng không nói chuyện, nhưng từ biểu tình trên mặt bọn họ Trương Văn Trọng vẫn nhìn ra sự khiếp sợ cùng nghi hoặc trong lòng bọn họ.
Đối với việc này, Trương Văn Trọng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì hắn cũng biết, ở tu chân giới hiện nay, pháp trận lớn nhất cũng chính là đại trận trấn phái của các tông phái.

Mà những đại trận trấn phái này, ngay thời gian cấu trúc tiêu hao đủ loại linh tài liệu, đều tương đối xa xỉ.

Cho nên mọi người sẽ có phản ứng như vậy, cũng sẽ không có gì kỳ quái.
Bất quá ở thời kỳ thượng cổ, đại hình pháp trận lại ùn ùn.

Đừng nói là bao phủ, phù hộ một tòa thành thị, dù là bao phủ phù hộ toàn bộ thần châu đại địa, cũng đã từng xuất hiện qua.

Chỉ tiếc theo thời gian trôi qua, ở hàng vạn hàng ngàn năm sau, những đại hình pháp trận không chỉ mất đi, tiêu thất trong sồng dài lịch sử, dù là lời thuật lại cũng đã toàn bộ biến mất.

Vì vậy trong tu chân giới hiện nay, mới có ngộ giải pháp trận lớn nhất cũng chỉ thủ hộ được một ngọn núi.
Nghĩ đến những tỉnh hoa thời cồ bởi vì như vậy mà thất truyền, Trương Văn Trọng nhịn không được có chút thổn thức cảm khái.
Nhìn Trương Văn Trọng vẫn không nói gì, chỉ ở đó thổn thức cảm khái, Lâm Phong và bốn người Lục Hòe nhìn nhau, cũng không hiểu được hắn làm vậy là có ý tứ gì.
Cuối cùng, Hoắc Thanh vốn có tính cách vội vàng xao động, cũng không kiềm chế được tò mỏ trong lòng, dò hỏi: “Trương tiên sinh, anh không phải đang nói giỡn chứ? Anh thực sự dự định cấu trúc ra một pháp trận bao phủ toàn bộ Vân Thai thị sao? Pháp trận như vậy thực sự có thể cấu trúc ra sao? Dù là thực sự có thể cấu trúc ra lại phải tiêu hao bao nhiêu linh tài liệu? Tuy rằng mấy tông phái chúng ta và Đặc cần tổ đều còn chút tích súc, nhưng chỉ sợ cũng không đủ trình độ có đủ tài liệu cấu trúc ra đại hình pháp trận như vậy đi?”
Lúc này Trương Văn Trọng mới nhận ra mình đang thất thần, lắc đầu cười thầm, nói: “Tôi cũng không cùng các vị nói giỡn, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đem chuyện liên quan tới trăm ngàn vạn tính mạng dân chúng ra nói giỡn.


Đối với chuyện cấu trúc đại hình pháp trận, tôi cũng có kế hoạch cụ thể, cũng không phải vì nhất thời mà ra chủ ý bậy bạ.”
Lâm Phong và bốn người Lục Hòe nhìn nhau, cùng kêu lên: Nguyện nghe lời giảng.”
Trương Văn Trọng cũng không vội vã đem kế hoạch của mình nói ra toàn bộ, mà nhìn Lâm Phong nói: “Anh có thể đem tới một phần địa đồ Vân Thai thị không? Cần thứ mới nhất, chỉ tiết nhất.”
Lâm Phong gật đầu, nói: “Bên trong Đặc cần tổ có địa đồ như vậy tôi sẽ cho người mang tới ngay.” Hắn lập tức lấy ra điện thoại gọi cho một thành viên Đặc cần tổ mang địa đồ tới.
Trong lúc chờ đợi địa đồ mang đến, Lâm Phong và bốn người Lục Hòe hỏi không ít lần về chuyện hắn định ra kế hoạch như thế nào.

Nhưng đáng tiếc chính là hắn cũng không chịu nói cho bọn họ, chỉ cười nói khi nào địa đồ được đưa tới sẽ trả lời vấn đề của mọi người.
Đối với việc này, bọn họ rất bất đắc dĩ.

Nhưng đồng thời cũng sản sinh ra lòng hiếu kỳ đối với kế hoạch cụ thể của hắn.

Theo bọn họ xem ra hình dạng hắn tràn đầy lòng tin, sợ là thực sự có biện pháp cấu trúc ra một đại hình pháp trận có thể bao phủ toàn bộ Vân Thai thị.
Nếu có thể học được phương pháp cấu trúc đại hình pháp trận này trong tay, thì thực sự là hay nhất.
Sau mười lăm phút chờ đợi , một thành viên Đặc cần tổ cũng chạy nhanh vào trưởng trung học đệ ngủ, xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

Không đợi hắn mở miệng nói, Hoắc Thanh đã sớm chờ không nhịn được, đi nhanh tới đón, há mồm liền hỏi: “Địa đồ mang tới chưa? Ở đâu? Nhanh lấy ra đừng làm lỡ thời gian nữa.”
Thành viên Đặc cần tổ biết được thân phận của Hoắc Thanh, vội vàng lấy ra trong túi công văn một phần địa đồ mới nhất đưa vào trong tay Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh vội vã xoay người nhét địa đồ vào trong tay Trương Văn Trọng, liên tiếp dục nói: “Trương tiên sinh, địa đồ đã mang đến, anh mau nhanh đem kế hoạch cụ thể nói cho chúng tôi nghe được không?”

Những người còn lại, tuy rằng không mở miệng dục như Hoắc Thanh, nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ mà xem, lòng hiếu kỳ và khẳn cấp của họ không hề kém hơn hắn.
Dưới tỉnh huống này, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục dây dưa, cười tiếp nhận địa đồ trải trên mặt đất, lập tức lấy ra một cây bút chỉ, bắt đầu vẽ phác thảo trên địa đồ.
Mọi người vây quanh tới, kể cả người nhà họ Trương cùng Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nhìn xung quanh, muốn nhìn xem rốt cục hắn đang làm gì.

Nhưng làm mọi người không giải thích được chính là, hắn chỉ cầm bút vẽ ra những điểm nhỏ, sau đó ném bút sang bên, đứng dậy vỗ vỗ tay, gương mặt mỉm cười nhìn mọi người, cũng không giải thích.
Người nhà hắn cùng Vưu Giai chỉ mới trở thành người tu chân, tự nhiên nhìn không ra hắn vẽ như vậy có ý tứ gì.

Tuy rằng Tô Hiểu Hồng đã có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng nàng đối với chuyện bố ưí trận pháp lại không có hiểu sâu.

Vì vậy tuy nhìn thấy sự huyền diệu bên trong, nhưng cũng chỉ bao nhiêu đó.

Chỉ có bốn người Lục Hòe vốn là trưởng lão tông phái lớn, vô luận kinh nghiệm hay tri thức đều uyên bác, liếc mắt nhìn ra những điểm hắn vẽ hẳn chính là tử trận cấu trúc ra siêu đại hình pháp trận.
Tuy rằng siêu đại hình pháp trận này, hiện nay chỉ mới dừng trên bản vẽ, nhưng bốn người Lục Hòe kinh nghiệm phong phú, cũng cảm giác được một cỗ khí thế nghiêm nghị bộc phát, thậm chí đã ập vào mặt.

Tuy rằng không rõ ràng Trương Văn Trọng dự định bày ra pháp trận gì, nhưng có một điều họ có thể khẳng định: Pháp trận này có thể bố trí thành công.
Bốn người Lục Hòe liếc mắt nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm bản đồ muốn đem sơ đồ phác thảo pháp trận của Trương Văn Trọng ghi vào trong tâm khảm.

Ngày sau nếu có cơ hội, không ngại ở ngay tông phái nhà mình cấu trúc ra một siêu đại hình trấn phái đại trận.
Không hề nghi ngờ, chuyện như vậy sẽ rất có phong cách.

Tôn Đình Quân rất nhanh đã đem hình vẽ phác thảo trên bản đồ ghi nhớ kỹ, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trương Văn Trọng hỏi ra một vấn đề then chốt: “Không biết Trương tiên sinh vẽ những địa phương này, muốn bày tử trận thế nào? Đại khái cần tiêu hao bao nhiêu linh tài liệu?”
“Pháp trận này tổng cộng do chín mươi chín tử trận cấu thành.” Trương Văn Trọng đáp: “Tôi vừa tính sơ trong lòng, cấu trúc chín mươi chín tử trận, đại khái cần chín mươi chín kiện dưới địa cấp ngũ phẩm linh tài liệu, hai mươi tám kiện hơn địa cấp ngũ phẩm linh tài liệu.
Trên mặt Lâm Phong cùng Lục Hòe bọn họ toát ra biểu tỉnh ngạc nhiên, cùng kêu lên dò hỏi: “Bao nhiêu?
Trương Văn Trọng đem chữ số vừa báo ra nói lại một lần: “Dưới địa cấp ngũ phẩm linh tài liệu thì chín mươi chín kiện, trên địa cấp ngũ phẩm linh tài liệu thì hai mươi tám kiện.”
Mấy người chắn kinh, trong lòng tràn đầy khó hiểu ồn ào nói: “Trương tiên sinh, anh không tính sai chứ? Đại hình pháp trận này phải che phủ toàn bộ Vân Thai thị, thế nào chỉ ít linh tài liệu như vậy?”
Mọi người khiếp sợ và không giải thích được cũng là có đạo lý.

Phải biết rằng bố ưí một pháp trận che phủ diện tích hơi lớn một chút tiêu hao đã mấy chục linh tài liệu.

Mà trấn phái đại trận của các tông phái tiêu hao tài liệu tới ngàn vạn lần.

Thế nhưng hiện tại Trương Văn Trọng lại nói chỉ cần hơn trăm kiện linh tài liệu là có thể bố trí ra một siêu đại hình pháp trận có thể che phủ toàn bộ Vân Thai thị.
Điều..

, điều này có khả năng sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc cùng kinh ngạc của mọi người, Trương Văn Trọng mỉm cười.

Hắn cũng biết, một đại hình pháp trận cần tiêu hao rất nhiều linh tài liệu.

Bởi vì khi pháp trận vận chuyển, cần tiêu hao rất nhiều linh khí.
Linh khí từ chỗ nào đến?
Cùng lúc là thu nạp thiên địa tự nhiên, mặt khác là thu nạp từ linh tài liệu ẩn chứa.

Vì vậy mỗi khi cấu trúc một đại hình pháp trận đều tiêu hao rất nhiều linh tài liệu.

Hơn nữa mỗi pháp trận nếu sử dụng qua vài lần, phải thêm linh tài liệu mới để bù đắp hao tổn.

Bằng không uy lực trận pháp sẽ từ từ giảm xuống, cuối cùng lưu lạc trở thành phế vật chỉ có thể nhìn mà không thể dùng.
Những điều này đều là thưởng thức mà người tu chân đại đa số đều biết, nhưng hắn lại biết một phương pháp thất truyền không ai biết.
Lần này hắn muốn dùng phương pháp này để bố trận.
Nhìn nghi vấn toát ra trong ánh mắt mọi người, Trương Văn Trọng cười giải thích: “Tôi muốn bố trí trận pháp này, tên là Cửu Cửu Chuyển Linh trận, cấu thành chín mươi chín tử trận, cũng không phải đại trận huyền diệu cao phẩm gì, chỉ là Chuyến Linh trận bình thường mà thôi.

Chuyển Linh trận mọi người đều biết bố trí.

Bản thân các vị tính toán, linh tài liệu sử dụng có cần nhiều như vậy hay không?”
“Chuyển Linh trận?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tuy rằng bọn họ từng chứng kiến ở tại hội sở Mục Mã Trưởng hắn đã dùng Chuyển Linh phù trận vận chuyển linh khí truyền vào ba mươi sáu lôi châm triệu hoán Cửu Tiêu Lôi Kiếp, biết rõ Chuyến Linh trận chỉ cần vận dụng thỏa đáng có thể phát ra tác dụng cực lớn.

Nhưng vấn đề là Chuyển Linh trận chỉ là một pháp trận phụ trợ, cũng không có tính công kích.

Dù là chín mươi chín Chuyển Linh trận, thực sự có thể cấu thành một đại hình pháp trận có tính công kích.

Nhưng năng lượng nào cung cấp linh khí cho Chuyển Linh trận chuyển hóa, để chống đỡ cho đại hình pháp trận vận chuyển?
Lúc này sự hoang mang cùng khiếp sợ trong đầu mọi người cũng không bớt, trái lại còn phát ra thêm cường liệt.