Tiên Y

Chương 352: Thắng Lợi Trờ Về






Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên đạo trưởng đột nhiên xuất hiện, tinh tự ba người cũng hoàn toàn khác nhau.
Trương Văn Trọng thần sắc thản nhiên nhìn hai người mỉm cười, nhấc chén trà uống một ngụm, toàn bộ động tác tràn đầy thái độ ưu nhã xuất trần, thậm chí cả Xích Hà đạo trưởng nhìn thấy cũng âm thầm kinh ngạc, nhịn không được trong lòng lặng yên thầm nói: “Khí độ thật tốt! Thực sự không ngờ, ở trong thế giới càng ngày càng xem trọng lợi ích cùng hiệu quả không ngờ còn có người bảo lưu phong thái cổ nhân! Khí độ này, chỉ sợ danh sĩ thời Ngụy Tấn, đại gia thời Đường Tống, cũng chỉ như vậy đi thôi? Trương Văn Trọng này quả nhiên không đơn giản.

Thảo nào được đan đỉnh đại phái tuyến chọn làm người đại lý của bọn họ ở nơi phàm tục.”
So sánh với vẻ thản nhiên của Trương Văn Trọng, Vưu Văn và Ngô Phẫn lúc này đã không thể binh tĩnh được nữa.
Từ lúc từ chỗ Ngô Phẫn nghe được các loại thần thông của Xích Hà đạo trưởng, quan chủ Hà Phi Quan, Vưu Văn đối với vị thần tiên sống này tràn ngập ý kính nể.

Lúc này, khi hắn nhìn thấy Xích Hà đạo trưởng xuất hiện ngay trước mặt minh, cả người sợ đến ngây dại, chỉ biết ngồi ngây ngốc mà run.
Phản ứng của Ngô Phẫn tốt hơn một chút, dù sao hắn từng nhiều lần gặp qua Xích Hà đạo trưởng và Thanh Liên đạo trường, tuy rằng cũng vô cùng kính nể, nhưng không đến nỗi như Vưu Văn chỉ biết ngồi ngây ngốc không biết làm sao, mà trong nháy mắt liền thay đối gương mặt hiện ra dáng tươi cười lấy lòng nịnh nọt, vạn phần cung kính nói: “Xích Hà tiên trưởng, Thanh Liên tiên trưởng, đệ tử Ngô Phẫn cung nghênh hai vị tiên trưởng.

Mời ngồi, mời ngồi.

Đây là trà thơm được pha với nước suối Tuyết Sơn, tôi sẽ nấu nước pha trà cho hai vị tiên trưởng.”
Xích Hà đạo trưởng vừa cười vừa nói: “Không cần phiền phức, Ngô Phẫn, lần này anh làm rất tốt, công lao của anh, tôi đã ghi tạc trong lòng.

Ngày sau tự nhiên không thiếu sự ban thưởng cho anh.”
“Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng.” Ngô Phẫn quá đỗi vui mừng, không chút do dự quỳ gối trên mặt đất, không ngừng hướng về Xích Hà đạo trưởng dập đầu tạ ơn.

Nhìn thấy một màn như vậy, Thanh Liên đạo trưởng đứng ngay sau lưng Xích Hà, rất chẳng đáng bĩu mồi, khẽ hừ một tiếng.
Xích Hà đưa tay phất nhẹ, vẻ mặt mỉm cười nói: “Được rồi, đừng dập đầu nữa.


Nhanh đứng lên đi, Ngô Phẫn, chỉ cần anh làm việc cho Hà Phi Quan chúng tôi thật tốt, Hà Phi Quan tự nhiên sẽ không bạc đãi anh.”
Ngô Phẫn nghe lời đứng lên, nhưng cũng không quên tỏ thái độ: “Dạ, dạ dạ.

Tôi sẽ cạn kiệt toàn lực, toàn tâm toàn ý làm việc cho Hà Phi Quan, cho tiên trưởng.
Xích Hà đạo trưởng không đợi hắn nói hết lời, liền xua tay nói: “Tôi có chút việc, muốn mật đàm với Trương tiên sinh.

Ngô Phẫn, anh đưa bạn của anh tạm thời tránh mặt một chút.”
Ngồ Phẫn làm sao dám kháng lệnh? Liền nhanh tay kéo Vưu Văn vẫn còn đang ngồi ngây ngốc bước nhanh ra ngoài.
Cửa kính huyệt động chậm rãi hạ xuống.
Thẳng đến lúc này, Vưu Văn còn đang ở trong trạng thái dại ra, mới hồi phục lại tinh thần, trợn mắt líu lười kinh hô: “Hô, làm tôi sợ muốn chết.

Khí thế trên người hai vị đạo sĩ vừa rồi phát ra, thật là quá đáng sợ, ép tới mức tôi cũng nhanh hít thở không thông.

Vưu Văn tôi tốt xấu cũng từng gặp qua không ít quan to quý nhân, thế nhưng khí thế của những người đó vẫn kém hai vị đạo sĩ này.

Lẽ nào nói, đây là uy thế của thần tiên sống hay sao? Cũng không biết, hai vị thần tiên sống này, rốt cục muốn bàn chuyện gì với Trương ca?”
Lúc này Ngô Phẫn cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn ngạc nhiên chính là vì Trương Văn Trọng đối mặt Xích Hà và Thanh Liên mà vẫn biếu hiện vẻ binh tĩnh cùng thản nhiên.
“Trương Văn Trọng này thật đúng là một nhân vật!” Trong lòng ngạc nhiên, Ngô Phẫn cũng nhịn không được thầm nói trong lòng.
Bên trong huyệt động, vẻ mặt Xích Hà đạo trưởng tươi cười ngồi đối diện Trương Văn Trọng.


Mà vị Thanh Liên đạo trường gương mặt khá đẹp, nhưng biểu tinh lạnh lùng vẫn đứng sau lưng Xích Hà, dùng ánh mắt quan sát không có chút che giấu, nhìn Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới, đích thật không cảm ứng được một tia chân nguyên linh khí nào, trên gương mặt lạnh lùng lại hiện lên một tia chẳng đáng, đưa ánh mắt dời qua một bên.
Đối với loại thái độ này của Thanh Liên, Trương Văn Trọng cũng không hề để trong lòng, chỉ nhàn nhạt cười, vẫn không hề có phản ứng gì khác.
Xích Hà vẻ mặt tươi cười nói: “Trương tiên sinh, vừa rồi bên trong điện thoại, anh nói ở trên người anh còn có Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan cùng Hồi Dương Đan.

Không biết anh có thể đem những loại đan dược đó ra, cho tôi nghiệm nghiệm thật giả không? Chỉ cần đều là thật, tùy tiện để anh ra giá!”
“Đương nhiên là được.” Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp, đưa tay vào lòng, lấy ra ba binh sứ đựng Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan và Hồi Dương Đan, đặt lên trên bàn thủy tinh.

Hắn cũng không lo lắng Xích Hà dám ngạnh cướp đan dược hoặc dùng âm mưu quý kế gì, bởi vì nếu thật xuất hiện chuyện như vậy người có hại chắc chắn không phải là hắn.
Kỳ thực khi vừa mới bắt đầu, trong lòng Xích Hà đạo trưởng cũng không phải không khởi lên ý niệm cướp đoạt trong đầu.

Thế nhưng vừa nghĩ tới Trương Văn Trọng đại biểu cho một đan đinh đại phái có thể nắm giữ cách luyện chế Tụ Khí Đan, Ngưng Khí Hoàn, Ngưng Thần Đan cùng Hồi Dương Đan những loại đan dược thất truyền nhiều năm, hắn liền triệt bỏ ý niệm cướp đoạt trong đầu.

Chí ít trước khi tìm hiểu rõ sâu cạn của đan đỉnh đại phái, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Trái lại còn phải cạn kiệt toàn lực lấy lòng Trương Văn Trọng, để hắn có thể đem càng nhiều giao dịch buôn bán đan dược thật tốt giao cho Hà Phi Quan.

Những đan dược này, mặc kệ do chính mình dùng, hay qua tay bán cho người khác, đều là chuyện không tệ.
Xích Hà cẩn thận mở nắp ba binh sứ, tỉ mỉ nghiệm chứng đan dược bên trong binh, cuối cùng hít sâu một hơi, cưỡng chế kích động cùng hưng phấn trong lòng, nhìn Trương Văn Trọng trầm giọng nói: “Những đan dược này, quả nhiên đều là hàng chính phẩm.


Trương tiên sinh, anh dự định đối thế nào? Nói cái giá đi.”
Trương Văn Trọng cũng không khách khí với Xích Hà đạo trưởng, lúc này liền khai ra bảng giá, cùng Xích Hà đạo trưởng cò kè mặc cả.
Bên ngoài huyệt động, Ngô Phẫn và Vưu Văn vẫn đang đợi trong hang động đen kịt, khẩn trương cùng lo lắng.
Giờ khắc này buổi đấu giá đã kết thúc, ngọn đèn chung quanh đài đấu giá cũng đã tắt.

Toàn bộ hang động hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

Không chỉ như vậy, những người còn lại đã toàn bộ rời đi, cho nên hang động vắng vẻ không một tiếng động.

Thỉnh thoảng có những động vật nhỏ chạy qua lại trong động, tạo ra những thanh âm sàn sạt nho nhỏ, làm Ngô Phẫn cùng Vưu Văn dựng đứng tóc gáy, vô cùng sợ hãi.
Vưu Văn giơ điện thoại di động dùng ánh sáng yếu ớt của màn hình xua tan bóng tối quanh mình.

Làm như vậy tuy rằng không có hiệu quả gì thực tế, thế nhưng có thể khiến cho tâm tinh khẩn trương bất an của hắn khôi phục được một chút binh tĩnh.

Hắn dùng khuỷu tay hích Ngô Phẫn đứng bên cạnh, run run nói: “Sao Trương ca cùng hai vị tiên trưởng còn chưa bàn chuyện xong vậy? Trong hang động này thật sự quá âm trầm đáng sợ, tôi nói lão đầu trọc, sao anh không cho người mở vài ngọn đèn lên chứ?”
“Tôi cũng muốn bật đèn, nhưng ở địa phương này vốn không có gắn đèn.” Ngô Phẫn bất đắc dĩ hồi đáp: “Lại nói, Trương tiên sinh và hai vị tiên trưởng đã nói chuyện thời gian quá lâu rồi, nghĩ tới cũng phải sắp xong rồi chứ? Nói không chừng, chúng ta đợi thêm chốc lát bọn họ sẽ đi ra thôi.”
Lời của Ngô Phẫn vừa nói xong, cánh cửa kính bên cạnh họ cũng đã chậm rãi mở lên.

Một tia sáng từ bên trong chiếu ra ngoài xua tan bóng tối chung quanh hai người.

Hai người vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng và Xích Hà đạo trưởng đang tươi cười từ bên trong đi ra biểu tĩnh hai người giống như trúng số độc đắc, vẻ mặt vui mừng, về phần Thanh Liên đạo trưởng, vẻ mặt biểu tinh vẫn băng lãnh, thật giống như có người đang thiếu tiền cô ta.
“Trương tiên sinh, nếu như vị ẩn sĩ kia sau này còn đưa đan dược cho anh, muốn anh giúp hắn bán ra, còn mời nhất định phải liên lạc Hà Phi Quan chúng tôi.

Tôi cam đoan với anh lần nữa, ở phương diện giá cả, tuyệt đối sẽ không để anh và vị ẩn sĩ kia bất mãn.” Xích Hà đạo trưởng cười dài nói tiếp: “Những linh tài liệu anh cần, tôi đã cho đệ tử trong quan chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta đi nghiệm chứng một chút được không?”

“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Đoàn người đi ra khỏi hang động đen kịt, đi tới chỗ lầu ngắm cảnh, ở nơi này có một chiếc xe màu bạc đang đỗ cửa sau xe đã được mở ra, linh tài liệu được đặt đầy bên trong, khoảng chừng phải hơn trăm loại.

Hơn nữa mỗi dạng linh tài liệu đều ngoài địa cấp tứ phẩm.

Có thể nói, tích lũy hơn trăm năm nay của Hà Phi Quan chí ít có hơn phân nửa đều đặt trên xe.

Nhìn thấy đoàn người Trương Văn Trọng đến gần, đệ tử Hà Phi Quan nhanh chân xuống xe, mở cửa sau xe xuống, để thuận tiện cho Trương Văn Trọng tỉ mỉ kiểm tra các loại linh tài liệu.
Sau một phen kiểm tra, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu: “Không sai, đều là linh tài liệu tôi cần, đúng như số lượng.”
“Những linh tài liệu này kể cả chiếc xe đều là của anh.” Xích Hà đạo trưởng cười nói.

Với hắn mà nói, một chiếc xe không có giá trị bao nhiêu, chỉ cần có thế lấy lòng Trương Văn Trọng, để sau này hắn chịu đem đan dược đến ưu tiên bán cho Hà Phi Quan, đừng nói là một chiếc xe, dù là chiếc xe có giá trị đắt tiền xa hoa hắn cũng bỏ được.

Chỉ vì thời gian cấp bách, cho nên mới dùng chiếc xe này để vận chuyển, dù là như vậy hắn vẫn còn lo lắng Trương Văn Trọng sẽ bất mãn.
“Đa tạ đạo trưởng, nếu tôi từ chối thì giống như bất kính.

Được rồi, chuyện nơi đây đã xong, tôi cũng cáo từ.

Sau này nếu có đan dược, tôi sẽ không quên đạo trưởng.” Trương Văn Trọng cũng không khách khí, tiếp nhận chìa khóa xe trong tay đạo sĩ Hà Phi Quan, đem ba binh sứ giao cho Xích Hà đạo trưởng, sau đó hắn ngồi vào ghế lái, gọi Vưu Văn lên xe lái xe rời đi.
Ngô Phẫn ngăn lại: “Trương tiên sinh, lúc này trời đã tối, không bằng ở lại Tinh Thành nghỉ ngơi một đêm hãy về.”
Trương Văn Trọng đáp: “Tôi còn có một chút chuyện cần xử lý sẽ không ở lâu trong Tinh Thành được, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ trở lại Tinh Thần bái phỏng Ngô tiên sinh.” Dứt lời, hắn lái xe xuống núi.
Vưu Văn nhô đầu ra, hướng Ngô Phẫn reo lên: “Lão đầu trọc tim người lái dùm xe tôi về Ung Thành nhé, cảm ơn.”