Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn qua đã biết, hai con vật này đều đang ở trạng thái sắp mờ linh khiếu, hiện tại chỉ có thể tính là thú loại biến dị mà thôi, vẫn chưa đủ tư cách làm yêu tinh được.
Chì sau khi mở khiếu, bọn nó mói có tư cách làm yêu.
Đầu tiên Bán Thận Long hướng về phía Hoàng cẩu cùng Thanh Xà gáy te te hai tiếng.
Theo sau lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt tranh công nhìn Trương Văn Trọng.
Hiển nhiên Hoàng cẩu cùng Thanh Xà không ngờ rằng ở trong phòng khách lại có con người, vốn chúng nó hơi lưỡng lự bày ra tư thế công kính, trong miệng Hoàng cẩu không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn.
Còn Thanh Xà thì cuộn tròn thành một đoàn, chiếc đầu rắn nghênh ngang nhỏm về phía Trương Văn Trọng, vừa nhả nuốt xà tín, đồng thời còn lộ ra hai khỏa răng nanh sắc bén.
Trượng Văn Trọng căn bản không đem hai con dị thú chưa mờ khiếu này để vào trong mắt, thờ ơ ra mệnh lệnh: “Lại đây.”
Bất thình lĩnh Hoàng cẩu cùng Thanh Xà liền cảm thấy, một cỗ khí thế như thái sơn áp đinh từ trên người Trương Văn Trọng phóng ra, bao quanh lên trên người chúng nó, khiến cho tụi nó không thể thở nổi.
Trong thế giới tự nhiên, vốn kẻ mạnh làm vua, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà tuy là dị thú nhưng còn chưa mờ khiếu, cho nên cũng đều phải tuân thủ theo quy luật của tự nhiên.
Hiện tại chúng nó đã không dám lãnh đạm, vội vàng nối đuôi nhau chạy tói trước người Trương Văn Trọng, thân minh run rẩy lập cập, không còn dám lộn xộn bát nháo nữa.
Trương Văn Trọng ngắm Hoàng cẩu, lại nhìn Thanh Xà, thỏa mãn gật gật đầu.
Mặc dù hai đứa này chưa mờ linh khiếu, nhưng chuyện như vậy đối với Trương Văn Trọng căn bản không phải là cái việc khó khăn gì, chỉ cần cấp cho tụi nó một khỏa Linh Khí Hoàn, lại chỉ truyền dạy phương pháp đặc thù, là sẽ có thể mờ khiếu cho tụi nó, từ thú loại dị biến trở thành yêu tinh.
Nếu như có ba con tiểu yêu mờ khiếu, dựa theo trận pháp do Trương Văn Trọng bố trí trấn thủ Linh Khí Nhãn.
Vậy thì cho dù là Tu Chân giả Kim Đan kỳ phát hiện ra noi này, muốn xông vào bên trong cũng đừng mong được thỏa mãn tâm nguyện.
Trương Văn Trọng không chút do dự.
lập tức móc từ trong túi quần ra một chiếc bĩnh sứ nhỏ, đổ hai khỏa Linh Khí Hoàn ra, ném vào trong miệng Hoàng cẩu cùng Thanh Xà.
Đồng thời cũng tặng cho mỗi con một đạo chân nguyên để dẫn phát linh lực mòng manh trong nội thế của chúng nó, dưới Linh Khí Hoàn tá trợ, khai thông nhãn khiếu của hai con vật dị biến này.
Lúc này đây, Bán Thận Long đứng bên cạnh cũng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào chiếc bĩnh sứ ờ trong tay của Trương Văn Trọng, xuôi theo khóe miệng nó chảy ra một dòng nước miếng nhớm nháp.
Bời vì nó đã mở khiếu, nên cũng phi thường mẫn tuệ đối vói linh khí.
lập tức đoán ra, hai viên tròn tròn mà Trương Văn Trọng vừa mói đút cho Hoàng cẩu cùng Thanh Xà ăn, có ẩn chứa linh khí tinh thuần cực kì dồi dào.
Một quả nho nhò kia, so với linh khí nó hấp thu cả tháng từ Linh Khí Nhãn còn muốn dồi dào hơn.
Chứng kiến thần thái của Bán Thận Long.
Trương Văn Trọng dỡ khóc dỡ cười, đành phải xuất ra một khỏa Linh Khí Hoàn ném cho nó, theo sau mới phân phó nói: “Tìm một noi hẻo lánh, dựa theo công pháp ta vừa truyền thụ.
cùng Hoàng cẩu, Thanh Xà, tự hấp thu linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn cho minh dùng đi.”
Bán Thận Long há miệng nuốt chửng Linh Khí Hoàn.
Theo sau ngoảnh mặt nhìn Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà gáy “te te” một tiếng, xoay người phóng ra ngoài căn biệt thự.
Hoàng Cẩu, Thanh Xà cũng vội vàng đuổi theo sau lưng nó.
Lúc này Trương Ván Trọng mới nhìn Tam Túc ô đâu trên bệ cửa sổ, phân phó: “Ngươi đi thay chúng nó hộ pháp, đừng đế chúng nó bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Dạ, chủ nhân.” Tam Túc ô đáp ứng.
lập tức vỗ cánh bay ra ngoài căn biệt thự.
Đợi cả đám bỏ đi xong, Trương Văn Trọng mói rút điện thoại ờ trong túi quần ra, bấm số của Trần Nhàn, phân phó nàng đem những tài liệu kia.
vận chuyển tói noi này.
Mặc dù Trần Nhàn mói về tới trường đại học Ung Thành, mà vị trường lão Trần gia thì lái xe đến tiểu khu hai chị em bọn họ cư ngụ nghi tạm.
Nhưng Trần Nhàn cũng không dám thờ ơ mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, vội vàng gọi điện thoại thông tri
cho vị trường lão Trần gia, dặn dò hắn đem những tài liệu kia, vận chuyển đến căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua, nằm ở trong tiểu khu Hải Vận.
Còn nàng, cũng đi tìm Trần Kiến xin phép nghỉ ốm, chạy ra khỏi đại học Ung Thành bắt xe đến tiểu khu Hải Vận.
Một tiếng đồng hồ sau, Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão đều xuất hiện ở trước cồng căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua.
Khi trông thấy hai người bọn họ5 Trương Văn Trọng cũng gật đầu hài lòng, tán thưởng nói: “Không sai, tác phong của các vị rất nhanh nhẹn.”
Trần Nhàn cùng Trần trường lão nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, không dám chậm trễ thời gian, vội vàng động thủ đem những tài liệu thuốc thang chất đống ở trên xe tải, toàn bộ đều chuyển vào trong căn biệt thự này.
Mà sau đó, Trương Văn Trọng cũng giữ đúng lời hứa, liền đem phần hạ của Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ cho bọn hắn.
Ngay khi Trần Nhàn cùng Trần trường lão muốn cáo từ rời đi.
Thì Trương Văn Trọng lại đưa cho bọn họ một tờ giấy có ghi chép tài liệu thuốc thang, chậm rãi nói: “Trong vòng một tháng nếu các vị thu thập đủ những tài liệu ghi ở trong tờ giấy này.
Tôi sẽ đem trọn bộ Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp truyền thụ lại cho các vị.
Nếu trong hai tháng sẽ chỉ còn nửa bộ5 nếu vượt quá thời gian hai tháng thì cũng đừng mộng tưởng đến nó nữa!”
Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp? Trọn bộ?
Trần Nhàn cùng Trần trường lão hít sâu một ngụm lãnh khí, theo sau vẻ mặt trở nên nghiêm trang dị thường, trịnh trọng nói: “Xin tông chủ yên tâm, Trần gia chúng tôi nhất định sẽ thu thập đủ số liệu ở trong vòng một tháng thời gian!”
Đợi Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão rời đi, Trương Văn Trọng mới phất tay xuất Hỗn Độn Lô ra.
Chuẩn bị luyện chế tài liệu bố trí trận pháp phòng ngự.
Trương Văn Trọng cũng không triệu hoán Tam Túc Ô, bởi vì nó còn đang hộ pháp cho bán thận long, hoàng cẩu và thanh xà.
Bán thận long còn dễ nói, dù sao cũng đã mở linh khiếu, muốn thu nạp linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn cũng không đến nỗi dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng hoàng cẩu và thanh xà thì khác, chúng nó nhờ vào Linh Khí Nhãn và Linh Khí Hoàn mạnh mẽ mở linh khiếu, hơi vô ý sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma vật hung tàn khát máu, cho nên phải để Tam Túc Ồ ở bên cạnh giúp chúng nó hộ pháp, một khi xuất hiện triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, là có thể lập tức giết chết trong nôi.
Tuy rằng không có Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô, nhưng với tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, muốn niệm chú đưa tới hỏa diễm phẩm giai cao cũng không phải việc khó.
Tay phải hắn kháp một pháp quyết, trong miệng lầm bẩm, một lúc sau hắn vung hay tay đẩy về phía Hỗn Độn Lồ, trong miệng quát nhẹ một tiếng: “Nam Minh Ly Hỏa Nhiên!”
Một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực lập tức xuất hiện dưới đáy Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt đã thiêu đốt đỉnh lô đỏ bừng.
Đoàn Nam Minh Ly Hỏa Nhiên này, so sánh với Thái Dương tinh hỏa do Tam Túc Ồ phóng ra cũng không giống nhau.
Hỏa diễm Thái Dương tinh hỏa hơi có chút màu vàng kim, mà Nam Minh Ly Hỏa Nhiên lại đỏ rực.
Tuy rằng luận phẩm giai, Nam Minh Ly Hỏa Nhiên yếu kém hơn Thái Dương tinh hỏa, nhưng dùng để luyện chế tài liệu cấu trúc trận pháp cũng còn dư dả.
Trương Văn Trọng đợi khi Hỗn Độn Lô đạt được loại cao độ thích họp, lúc này mới đem từng tài liệu ném vào bên trong đỉnh lô.
May là lúc này bên trong căn biệt thự chỉ có một mình Trương Văn Trọng, nếu như có người tu chân khác nhìn thấy ở nơi này chắc sẽ tức giận đến hôn mê.
Bởi vì tài liệu bị Trương Văn Trọng ném vào Hỗn Độn Lô, toàn bộ đều ngoài địa cấp ngũ phẩm.
Tại thế giới linh khí thiếu thốn hiện nay, muốn tìm được một hai kiện tài liệu địa cấp ngũ phẩm cũng thật không dễ dàng, huống chi còn nhiều đến chừng này?