Mặc dù trong thiên địa linh khí vốn biến hóa không ngừng, nhưng lần này linh khí trong quán cơm của Uông bá biến hóa lại không phải bình thường.
Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí cảnh, ngay lập tức nhận thấy linh khí này đã bị người ta điều khiển rồi.
"Rốt cuộc là ai điều khiển linh khí này? Mục đích của hắn là gì?" Trương Văn Trọng khẽ cau mày, trong lòng suy nghĩ.
Nhìn Trương Văn Trọng nhíu mày, hai cha con Uông bá và Uông Đình nhất thời khẩn trương, Uông bá lại càng không yên hỏi: "Sao hả Tiểu Trương, cậu sao lại nhíu mày? Chẳng lẽ mấy món này cậu không thích? Nhưng cậu còn chưa nếm thử mà."
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không nói thực nguyên nhân khiến mình cau mày cho Uông bá và Uông Đình.
Hắn tìm một cái cớ, cười trừ nói: "Uông bá, bác lần này hiểu lầm rồi, cháu nhíu mày, cũng không phải không muốn ăn mấy món này, mà vì cháu lo lắng, mỗi lần đến đây bác đều cho cháu đủ loại món ăn ngon, làm hư cái miệng của cháu rồi, hiện tại cháu đi ăn ở chỗ khác đều cảm thấy khó nuốt, bác bảo cháu sau này phải làm sao cho tốt đây?"
Lòng đang lo lắng liền bình tĩnh lại, Uông bá ha ha cười lớn nói: "Ta còn tưởng cậu vì chuyện gì mà nhíu mày, thì ra là vì chuyện này sao? Xử lý à, sau này cậu ngày ba bữa tới đây ăn cơm, không phải là ổn sao?"
"Vậy thì phiền Uông bá rồi." Trương Văn Trọng cười nói, đưa đũa gắp một miếng bỏ vào mồm, cẩn thận cảm nhận, cảm thán từ đáy lòng: "Ân, thực ngon, vừa mềm vừa ngọt, thực sự là không tệ.
Uông bá, không ngờ không gặp một tháng, tài nấu nướng của bác lại tăng lên không ít rồi."
Thấy Trương Văn Trọng khen, Uông bá vừa kiêu ngạo vừa cao hứng, cười nói: "Nếu ngon, vậy cháu ăn nhiều một chút."
"Vâng." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Uông bá, bác cũng đừng cứ đứng ở đây nói chuyện với cháu, hay là cứ đi lo việc của mình đi."
"Được rồi, bác cũng không khách khí với cháu làm gì, cháu cứ ăn tự nhiên, có gì cần thì cứ bảo bác." Uông bá bây giờ thực sự rất bận, sau khi nói xong lập tức quay người đi vào trong bếp, tiếp tục nấu nướng.
Uông bá vừa đi, Uông Đình cũng không có ý ở lại bên cạnh Trương Văn Trọng, cô cường khẽ nói với Trương Văn Trọng: "Thầy cứ ăn tự nhiên, cần gì thì cứ gọi em."
Rồi lại bận rộn với công việc trong quán.
Bất quá, ánh mắt của cô vẫn thường hướng về phía Trương Văn Trọng.
Đợi Uông bá và Uông Đình đi khỏi, Trương Văn Trọng đưa tay vỗ nhẹ lên Tam Túc Ô đang đậu trên vai hắn.
Tam Túc Ô hiểu ý hắn, cẩn thận phân biệt linh khí biến hóa quỷ dị quanh mình, sau đó vỗ cánh bay ra khỏi quán cơm, hòa vào màn đêm, dùng tốc độ cực nhanh, tìm về phía ngọn nguồn gây ra sự biến hóa linh khí này chạy đi.
Uông Đình trùng hợp nhìn thấy một màn này, theo tiềm thức hỏi: "Trương giáo sư, chim của thầy…"
Vừa nói ra, cô đã nhận ra không ổn, trên mặt ửng hồng, xấu hổ không biết nên nói tiếp hay thôi.
Trương Văn Trọng lại không nghe ra trong lời nói có gì không ổn, cười nói: "Ác, không việc gì đâu.
Chim của tôi bay đi tìm thức ăn rồi."
Nghe Trương Văn Trọng trả lời, mặt Uông Đình càng đỏ thêm, sau khi ấp úng mấy câu, vội chạy đi chỗ khác.
Mặc dù rất hiếu kỳ tại sao Uông Đình lại có phản ứng như vậy, nhưng Trương Văn Trọng cũng không có tâm tư tìm hiểu.
Hắn híp mắt lại, cảm thụ linh khí biến hóa quanh mình, muốn xem xem người điều khiển linh khí kia đến tột cùng là muốn làm gì.
Trương Văn Trọng rất nhanh đã đoán ra mục đích của đối phương, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cau mày, thầm nghĩ: "Đến tột cùng là ai mà lại ác độc như thế? Cư nhiên lại thi triển hàng thuật trong quán cơm của Uông bá.
Linh khí này dưới tác dụng của hàng thuật, đã trở thành độc dược trí mạng.
Hơn nữa lại thâm nhập vào đồ ăn thức uống, một khi ai ăn uống vào, không đến nửa giờ tất sẽ gặp phải cảnh miệng nôn trôn tháo, hơn nữa bệnh trạng này không chữa trị theo cách trị liệu ngộ độc thực phẩm thông thường được.
Cuối cùng những người ăn cơm trong quán cơm của Uông bá, sẽ vì hao tổn tân dịch quá độ mà nguy hiểm đến tính mạng."
Trương Văn Trọng vốn muốn thúc dục chân nguyên bản thân cướp lấy quyền điều khiển chân nguyên ở nơi này, làm hàng thuật của đối phương hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Nhưng hắn nghĩ lại, người này nếu có thể vượt qua pháp khí hắn bố trí ở quán cơm của Uông bá, cường hành thi triển hàng thuật, đã nói lên trên phương diện hàng thuật tu vi của hắn cũng không thấp, nói không chừng một thân tu vi này, so với tên hái hoa dâm tăng lần trước Trương Văn Trọng gặp còn cai hơn vài phần.
Dưới tình huống như vậy, Trương Văn Trọng mặc dù có thể thông qua chân nguyên bản thân cản trở đối phương thi triển hàng thuật, nhưng làm như vậy sẽ đả thảo kinh xà, khiến trước khi Tam Túc Ô tìm được thì hắn đã thành công lẩn trốn.
Hàng thuật người kia thi triển ra ác độc như thế, nếu để hắn chạy thoát, vậy lần sau hắn tất càng cẩn thận hơn, ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó thi triển tà thuật đông nam á như hàng thuật.
Trương Văn Trọng cho dù có thể ứng phó loại tà thuật này, nhưng cũng không có khả năng ngày nào cũng phải trông chừng.
Cho nên, trải qua khoảnh khắc suy nghĩ, Trương Văn Trọng quyết định không đả thảo kinh xà, ít nhất trước khi Tam Túc Ô thành công tìm ra tung tích của hắn, không thể để hắn biết mình đã phát hiện sự tồn tại của hắn được.
Nhưng cũng không thể mặc hắn thi triển hàng thuật.
Lúc này trong quán cơm của Uông bá có gần trăm người đang dùng bữa.
Nếu cứ mặc kệ, để cho trăm người này trúng phải hàng thuật, sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn, Uông bá có thể bị giam giữ, nói không chừng còn có thể bị xử tử.
Cần có một biện pháp vừa không kinh động đến người thi triển hàng thuật, vừa có thể hóa giả kịch độc do hàng thuật gây ra.
Trương Văn Trọng nhíu mày suy tư.
Khi ánh mắt lướt qua bát canh xương củ cải trên bàn, trong lòng chợt động, nhất thời có chủ ý, vội gọi Uông Đình lại, phân phó: "Uông Đình, gọi bác trai lại đây hộ tôi một chút được không?"
"Được." Uông Đình nhu thuận trả lời.
Mặc dù cô rất hiếu kỳ muốn biết Trương Văn Trọng rốt cuộc gọi cha cô có chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà vội quay người đi vào bếp, gọi Uông bá.
Uông bá đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, thấy thức ăn trên bàn hắn vẫn chưa động đũa, không hỏi hiếu kỳ hỏi: "Sao thế Tiểu Trương, chẳng lẽ mấy món ăn này cháu thực không hứng thú ư?"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Làm sao thế được? Mấy món ăn này mùi vị cũng rất tuyệt, cháu rất thích.
Chỉ là cháu muốn hỏi Uông bá một chút, canh xương củ cải này còn nhiều không?"
Uông bá trả lời: "Còn, ta còn cả một nồi lớn.
Thế nào, cháu muốn dùng sao?"
"Cháu cũng không dùng được nhiều như vậy, một bát này là đủ rồi." Trương Văn Trọng cười nói: "Cháu chỉ muốn đề nghị Uông bá, nếu như canh này còn nhiều, có thể mời mỗi thực khách một bát.
Có câu đông dùng củ cải, hạ dùng gừng, khỏi phải thầy thuốc đến khai phương.
Mùa đông ăn củ cải, không chỉ bồi bổ nguyên khí, hơn nữa còn có thể giữ ấm phòng lạnh, ôn trung kiện vị, phối hợp với canh xương, càng có thể khu hàn phòng bệnh."
Uông bá cũng là một người lương thiện, nghe Trương Văn Trọng nói, liền đáp ứng: "Cứ theo ý Tiểu Trương mà làm, tặng mỗi người đang ăn cơm một bát canh, coi như là đáp tạ bọn họ trong những ngày gần đây chiếu cố chúng ta."
Uông bá nói được làm được, lập tức bảo mọi người vào bếp lấy canh đưa đến các bàn, hơn nữa còn nói rõ cho bọn họ, bát canh này là tặng miễn phí, lại còn nói thêm chỗ tốt mà Trương Văn Trọng vừa nói cho mọi người.
Thực khách trong quán cơm, nghe nói đến Trương Văn Trọng, biết hắn là thầy thuốc nổi nhanh nhất Trung Quốc hiện nay, hơn nữa lúc này mọi người lại cực kỳ quan tâm đến sức khỏe của bản thân, cho nên nghe nói những chỗ tốt mà Trương Văn Trọng nói, bọn họ liên tục cảm tạ, rồi đều húp bát canh đó, thậm chí một số người thường ăn cơm khô, hôm nay cũng dùng một bát nhỏ.
Thấy mọi người đều đã uống xong canh, tâm tình Trương Văn Trọng mới trùng xuống.
Thì ra, Trương Văn Trọng đã đưa chân nguyên của mình vào trong bát canh, đợi sau khi mọi người uống canh, chân nguyên cũng theo đó tiến vào trong thân thể họ, giúp họ hóa giải kịch độc hàng thuật.
Bởi vì trực tiếp tiến vào hóa giải kịch độc trong cơ thể, mà không phải là tác động đến linh khí để cản trở hàng thuật, nên cũng sẽ không bị kẻ thi triển hàng thuật phát hiện.
Từ đó, cũng có thể như Trương Văn Trọng mong muốn, dưới tình huống không kinh động đến người thi triển hàng thuật, hóa giải kịch độc hàng thuật trong người thực khách.
Đồng thời, Trương Văn Trọng cũng không lo lắng người thi triển hàng thuật sẽ biết mình làm.
Bởi vì hắn đã đặt trong quán cơm một khối pháp khí phòng ngự.
Bất cứ người nào có ý định bất chính trong quán cơm nó đều có thể báo cho Trương Văn Trọng.
Người thi triển hàng thuật mặc dù có thể dựa vào phương pháp đặc thù, khiến hàng thuật vượt qua pháp khí phòng ngự, thi triển trong quán cơm.
Nhưng hắn và đồng bọn cũng không thể vượt qua kiểm tra của pháp khí, tự mình vào trong quán cơm tìm hiểu tình hình.
Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ở trong những căn phòng đối diện quán cơm rình xem thôi.
Nhưng như vậy, thì không thể phát hiện bên trong quán cơm đến tột cùng phát sinh chuyện gì.
Ngay khi mọi người trong quán cơm dùng xong canh, thì Trương Văn Trọng cũng ăn hết thức ăn mà Uông bá mang ra.
Tam Túc Ô sau khi tìm kiếm vị trí của người thi triển hàng thuật, rốt cuộc đã mang theo tin tức trở về.
Nó đã tìm được hành tung của người thi triển hàng thuật kia!