Tiên Y

Chương 278: Tôi Trả Gấp Mười Lần Anh






Trương Văn Trọng và Vưu Giai cùng quay đầu, nhìn về phía giọng nói truyền đến thì thấy hai nam một nữ trùng hợp vừa bước vào trong lâu các, đang nhìn hai người họ.
Người lớn hơn trong hai nam, mặc comple màu xám, sơmi đen, quần jean xanh, trông giống như một diễn viên nam anh tuấn chuyên đóng phim Hàn Quốc, chính là người vừa nói chuyện.

Giờ phút này, vẻ mặt hắn đầy vui mừng nhìn Vưu Giai.

Còn hai người một nam một nữ theo sau hắn, ánh mắt lại nhìn lên người Trương Văn Trọng, trong thần sắc lộ ra bối rối và sợ hãi.
Hai người này, đã từng quen biết Trương Văn Trọng.

Người nữ chính là bạn học Hoàng Nguyệt của Tô Hiểu Mai, mà nam kia, chính là bạn trai người Hàn của cô, Park Jong Jun.
"Thực không ngờ cư nhiên có thể gặp hai người bọn họ ở đây, bọn họ không phải đang ở nước ngoài sao? Thế nào lại ở Ung Thành?" Trương Văn Trọng nhìn hai người đang thất kinh, mỉm cười, sau đó hướng ánh mắt về phía nam nhân đi về phía hắn và Vưu Giai, lại hơi kinh ngạc phát hiện ra dung mạo người này có bảy phần giống với Park Jong Jun.

Nghĩ tới, hẳn cũng là người Hàn Quốc, hơn nữa còn là họ hàng của Park Jong Jun.
Người Hàn Quốc này bước nhanh tới.

Trên mặt Vưu Giai đầy vẻ chán ghét, oán hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỗn đản, thế nào lại có thể gặp hắn ở đây? Thực sự là xui xẻo a! Nếu sớm biết rằng người này sẽ đến đây, đánh chết em cũng không tới nơi này ăn cơm."
Từ khi quen biết Vưu Giai tới nay, trừ Dương Nghị trước kia vẫn quấn quýt cô ra, Trương Văn Trọng chưa từng thấy cô chán ghét ai giống như vậy, hắn nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Vưu Giai, hắn là ai vậy? Hình như em rất ghét hắn? Có chuyện gì xảy ra?
Vưu Giai cũng không dấu giếm Trương Văn Trọng, trả lời: "Hắn là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhạc của Hàn Quốc, tên là Park Gong Won, là một người tự cao tự đại, mắt để trên trán.

Lần này tập đoàn Thiên Nhạc của hắn và tập đoàn Vưu thị của gia đình em có một vụ làm ăn, mà hắn là người phụ trách cao nhất mà tập đoàn Thiên Nhạc phái sang Trung Quốc.

Em ghét hắn, cũng không phải vì tính cách của hắn, mà vì hắn cứ quấn lấy em.

Em không chỉ một lần đã nói với hắn, em đã có bạn trai rồi, nhưng hắn không chịu bỏ qua, ngược lại lại còn càng dây dưa hơn."
Mọi việc đúng như Vưu Giai nói, người Hàn Quốc tên là Park Gong Won này, lúc vừa nhìn thấy Vưu Giai, đã giật nảy mình.

Khi còn ở Hàn Quốc, hắn đã từng gặp đủ loại mỹ nữ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của họ phần lớn là đã qua phẫu thuật thẩm mĩ.

Vưu Giai lại là phụ nữ có vẻ đẹp trời sinh, thực sự hiếm thấy vô cùng.

Càng huống chi, Vưu Giai ngoài vẻ đạp ra, trí tuệ cũng vô cùng cao, người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như vậy, trên thế giới hiện nay vô cùng thưa thớt.

Cho nên, Park Gon Won lập tức tấn công Vưu Giai, cho dù cô có cự tuyệt vẫn tiếp tục theo đuổi, bộ dạng như không đưa được Vưu Giai về Hàn Quốc thề không bỏ qua.

Điều này khiến Vưu Giai hết sức đau đầu.
"Thì ra là như thế hả? Anh nghĩ ra một biện pháp, khiến người Hàn Quốc này với em triệt để lạnh lòng." Sau khi nghe Vưu Giai nói, Trương Văn Trọng hiểu ra gật đầu.

Sau đó khép hờ hai mắt đánh giá Park Gong Won đang nhanh chân bước tới, khóe miệng nổi lên một nét trào phúng.
Một gã Hàn Quốc cũng muốn theo đuổi Vưu Giai? Thực tưởng rằng toàn bộ thế giới này là của người Hàn Quốc các ngươi sao?
Park Gong Won cũng không nghe thấy Trương Văn Trọng và Vưu Giai nói gì, hắn từ phía sau bước nhanh tới cạnh bàn của Trương Văn Trọng và Vưu Giai, hai mắt nhìn thẳng vào Vưu Giai.


Trong ánh mắt của hắn, ngoại trừ Vưu Giai ra, không còn ai tồn tại nữa.
Park Gong Won đứng trước mặt Vưu Giai, vẻ mặt không kìm được vui mừng, cười nói: "Vưu tiểu thư, thực không ngờ, đi ăn cơm ở đây lại có thể gặp được cô.

Người Trung Quốc các cô có nói: Hữu duyên nơi nào cũng có thể gặp nhau. Hai ta có thể gặp nhau ở chỗ này, không phải cho thấy chúng ta thực có duyên phận sao? Ha ha, tốt, tốt, thực đúng là quá tốt."
Mặc dù trong lòng rất chán ghét Park Gong Won, nhưng Vưu Giai vẫn giữ được phép lịch sự trong giao tiếp, không trợn mắt nhìn hắn, liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng nói: "Park tiên sinh, xin đừng cố gắng tiếp cận tôi nữa, chúng ta cũng không phải quá quen nhau.

Nếu như có việc chính sự, xin mời đến tập đoàn Vưu thị của chúng tôi để đàm phán, đừng làm phiền tới tôi.

Tôi và bạn trai tôi đang dùng bữa ở đây, xin ngài đừng đứng chỗ này gây trở ngại.

Ánh đèn trong lầu đã sáng lắm rồi, ngài không cần phải đứng chỗ này đóng giả bóng đèn, cho nên, xin ngài đi chỗ khác cho.

Cảm ơn."
Dứt lời, Vưu Giai cũng không thèm để ý tới Park Gong Won đứng bên cạnh, thậm chí coi như hắn không hề tồn tại, ngược lại nói với Trương Văn Trọng: "Trọng ca, chúng ta tiếp tục câu chuyện vừa rồi đi.

Anh vừa mới nói, muốn dùng bao nhiêu tiền để thành lập quỹ y học này?"
"Ác, Vưu tiểu thư, người này chính là Trương Văn Trọng bạn trai của cô sao?" Park Gong Won lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Trương Văn Trọng, sau khi dùng ánh mắt tràn ngập địch ý đánh giá ký hắn một phen, nhất thời không khỏi nở nụ cười lạnh.
Bởi vì hắn cảm giác được, Trương Văn Trọng không chỉ không anh tuấn như hắn, hơn nữa trên người không có một nhãn hàng hiệu, trang phục cực kỳ đơn giản, thậm chí còn mơ hồ lộ ra vẻ quê mùa, vừa nhìn là biết không phải nhân sĩ thành công hay tân tú kiệt xuất.

Người như vậy, sao có thể tranh được với hắn?
Vừa đến Trung Quốc không lâu, Park Gong Won hiển nhiên không nhận ra Trương Văn Trọng chính là vị danh y nhận lời sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Anh kia.
Mặc dù gần đây trên giới truyền thông thường xuyên đưa tin liên quan đến Trương Văn Trọng, nhưng với Park Gong Won chưa bao giờ xem báo đài Trung Quốc, chỉ thỉnh thoảng vào một số trang web Hàn Quốc như hắn mà nói, nam nhân Trung Quốc quần áo quê mùa này, không ngờ là hết sức mạnh.
Đối với người Hàn Quốc vừa tự đại vừa tự ti mà nói, hết thảy tin tức không có liên quan đến bọn họ, đều là tin tức không trọng yếu, bọn họ cũng một mực không chú ý tới.

Cho nên việc Trương Văn Trọng sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng vốn được hai nước chú ý, trong nước Hàn Quốc cũng có rất nhiều báo đài đưa tin, nhưng căn bản không lưu lại chút gì.

Có lẽ, đợi đến một ngày, có một vị chuyên gia người Hàn Quốc đứng ra nói Trương Văn Trọng có huyết thống người Hàn Quốc, thì tin tức hắn chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, mới có thể khiến người Hàn Quốc biết đến Trương Văn Trọng.

Chỉ là dựa vào vẻ ngoài mà xét, Park Gong Won tin chắc mười phần cho rằng Trương Văn Trọng chính là thanh niên nghèo.

Hắn cảm thấy mình nhất định có thể đánh bại Trương Văn Trọng, trở thành nam nhân thu phục được tâm hồn thiếu nữ của Vưu Giai.
Park Gong Won mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng lại thầm nói: "Ta vốn còn tưởng rằng, bạn trai của Vưu tiểu thư phải là một nhân vật xuất sắc thế nào, nhưng thực không ngờ, cư nhiên lại mà một tiểu tử nghèo hèn tướng mạo bình thường.

Nhìn bộ quần áo của hắn, chắc chỉ đáng giá khoảng bốn, năm trăm tệ, không bằng một món đồ trên người ta! Chỉ bằng thân phận địa vị không môn đăng hộ đối của hắn, cư nhiên cũng muốn đũa mốc chòi mâm son? Hừ, căn bản chính là mơ mộng hão huyền rồi! Mặc dù ta không biết hắn đến tột cùng dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Vưu tiểu thư, nhưng chỉ cần có ta ở đây, âm mưu của hắn đừng mơ thực hiện được! Park Gong Won ta, nhất định sẽ cho Vưu tiểu thư biết, hắn kém cỏi thế nào, không xứng với nàng thế nào.

Còn ta ưu tú thế nào, xứng với nàng thế nào.
Ngay khi Park Gong Won đang mười phần tự tin, Vưu Giai cười lạnh trả lời: "Không sai, đây chính là Trương Văn Trọng bạn trai tôi.


Park tiên sinh, hiện giờ ngài đã thấy bạn trai tôi rồi.

Cho nên mời ngài sau này đừng làm phiền tôi nữa!"
Da mặt Park Gong Won cũng thực dày, cũng không vì lời nói của Vưu Giai mà rút lui hay tức giận, ngược lại lại nở nụ cười tươi nói: "Vưu tiểu thư, cô yên tâm, cô đã thực sự có bạn trai, vậy tôi khẳng định sẽ không tiếp tục làm phiền cô như trước nữa.

Bất quá, tôi vẫn hy vọng, hai chúng ta có thể trở thành bạn bè, làm bạn bè hình thường cũng được."
Vưu Giai hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ cái tên so với bệnh ngoài da còn đáng ghét hơn này, cư nhiên lại có thể thay đổi tính tình như vậy.

Bất quá, Park Gong Won thay đổi như vậy, với Vưu Giai mà nói là một chuyện tốt, cho nên lúc này cô nói: "Làm bạn bè bình thường thì được.

Nhưng Park tiên sinh, tôi hy vọng ngài có thể như lời ngài nói, không tiếp tục dây dưa làm phiền tôi nữa, nếu không, chúng ta không chỉ không làm bạn bè bình thường được, mà tôi còn có thể tố cáo ngài tôi quấy rối tình dục đấy!"
"Yên tâm đi, Vưu tiểu thư, Park Gong Won tôi nói sẽ giữ lời." Park Gong Won ha ha cười, sau đó duỗi tay phải về phía Trương Văn Trọng, cười nói: "Xin chào, Trương tiên sinh, trước kia từng nghe Vưu tiểu thư nói về anh.

Lần đầu gặp mặt, còn xin anh chiếu cố thêm.

Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhạc Hàn Quốc, tên là Park Gong Won.
"Xin chào." Đưa tay ra bắt, Trương Văn Trọng cũng đứng dậy.
Sau khi bắt tay, Park Gong Won cũng không vội vã rời đi, mà vẫn như trước đứng tại chỗ, trên mặt đầy vẻ nhiệt tình hòa thuận, hỏi Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, tôi vừa loáng thoáng nghe được anh muốn thành lập một quỹ y học phải không?
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Park Gong Won nhất thời cười lạnh, nói: "Nhưng theo tôi được biết, ở nước ta muốn thành lập một quỹ hội mang tính tư nhân, cũng không phải chỉ mấy trăm, mấy ngàn tệ là có thể làm được.

Thấp nhất cũng phải hai trăm vạn tệ trở lên.

Trương tiên sinh có vẻ không giống người có tiền, có thể chi ra số tiền này hay sao? Đừng nói là muốn lấy từ chỗ Vưu tiểu thư nhé."
Trương Văn Trọng còn chưa tức giận, Vưu Giai đã nổi lôi đình quát: "Park Gong Won, lời này của ngài là có ý gì?"
Park Gong Won cười giải thích: "Vưu tiểu thư, đừng hiểu lầm.

Tôi cũng không có ác ý gì.

Trên thế giới này, kẻ lừa đảo nhiều lắm, nói không chừng có những người nương theo việc thành lập quỹ hội này nọ mà lừa gạt tiền của người khác.

Chuyện như vậy, trước kia cũng không phải là chưa từng xuất hiện."
Trương Văn Trọng nở nụ cười, hắn hiện tại đã nhìn ra, Park Gong Won này chẳng những chưa hết hy vọng với Vưu Giai, ngược lại còn đang tuyên chiến với hắn.
Giơ tay ra hiệu ý bảo Vưu Giai yên tâm, Trương Văn Trọng mới mỉm cười nói với Park Gong Won: "Xem ra, Park tiên sinh đã cho tôi là kẻ lừa đảo rồi? Bất quá đáng tiếc là, ngài thực đúng là đã đoán sai, tôi cũng không phải kẻ lừa đảo gì, mặc dù quá nhiều tiền thì tôi không thể bỏ ra, nhưng số tiền để thành lập quỹ y học, tôi vẫn có thể chi được!"
"Ác, thực là không ngờ, Trương tiên sinh thì ra là thâm tàng bất lộ." Park Gong Won nở nụ cười lạnh.

Hắn hiển nhiên không tin Trương Văn Trọng có thể bỏ ra hai trăm vạn, thậm chí là nhiều hơn để thành lập quỹ y học này, châm chọc nói: "Không biết, Trương tiên sinh anh định xuất bao nhiêu tiền để thành lập quỹ y học này? Nếu không thì thế này đi, chỉ cần anh thực có đủ tiền để thành lập quỹ y học, như vậy tôi cũng quyên góp chút đỉnh.


Dù sao con người tôi cũng thiện lương, thích nhất là làm việc thiện.

Đương nhiên, tiền tôi bỏ ra cũng có điều kiện tiên quyết, đó là tiền bỏ ra thành lập quỹ y học, là tiền của anh, chứ không phải là của Vưu tiểu thư."
Vưu Giai mặc dù không biết Trương Văn Trọng đã lừa được của người Nhật một khoản năm mươi ức mỹ kim, nhưng lại biết hắn có vài ngàn vạn gửi ngân hàng.

Lúc này nghe Park Gong Won nói, cô cười lạnh trong lòng, thầm mắng ngu ngốc, sau đó mở miệng hỏi: "Không biết Park tiên sinh định chi bao nhiêu tiền?"
"Chi bao nhiêu tiền?" Park Gong Won vốn chỉ định châm chọc Trương Văn Trọng một chút mà thôi, nhưng lại không ngờ Vưu Giai cư nhiên biến lời hắn nói thành sự thực.

Bất quá, không muốn mất mặt trước Vưu Giai, hắn lập tức vỗ ngực nói: "Như vậy đi, vô luận Trương tiên sinh bỏ ra bao nhiêu, tôi cũng trả gấp đôi lần hắn!"
Vưu Giai nở nụ cười lạnh nói: "Chỉ gấp đôi thôi sao?"
Park Gong Won có cảm giác bị Vưu Giai khinh thị, nhất thời sôi máu, cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ ngực nói: "Được rồi, mặc kệ Trương tiên sinh chi ra bao nhiêu, tôi cũng chi gấp mười lần hắn!" Trong mắt Park Gong Won, người nghèo như Trương Văn Trọng, đừng nói là hai trăm vạn, cho dù là hai mươi vạn cũng chưa chắc đã có.

Cho nên mới không e ngại mà nói.

Cho dù Trương Văn Trọng thực sự có hai trăm vạn để lập quỹ, hắn cũng có thể giứt áo bỏ đi, lời nói gió bay, không hề có chứng cớ.
"Ác? Ngài muốn chi ra gấp mười? Có thực không?" Vưu Giai lạnh lùng truy hỏi, cô quyết tâm muốn Park Gong Won phải nhỏ máu.
"Tự nhiên là thực!" Park Gong Won trả lời.
"Lời nói gió bay, chúng ta hãy viết biên nhận đi!" Vưu Giai giảo hoạt cười nói: "Bằng không, đến lúc đó ngài trở mặt nuốt lời, chúng tôi biết tìm ai để đòi số tiền này đây?"
"Viết biên nhận làm bằng?" Park Gong Won nhất thời ngẩn ngơ.
"Thế nào, Park tiên sinh không dám sao?" Vưu Giai cười lạnh nói: "Cho dù thế nào, nến ngài thực sự muốn trở mặt nuốt lời, vậy chữ tín của ngài cũng có vấn đề lớn, mà hợp đồng với tập đoàn Vưu thị chúng ta cũng sẽ gặp trục trặc.

Không chừng đến lúc đó lại bị thành ý của ngài hãm hại."
Sắc mặt của Park Gong Won theo lời nói của Vưu Giai liên tục thay đổi, lúc trắng lúc xanh.

Bây giờ hắn đã có cảm giác cưỡi lên lưng hổ.

Bất quá, vì không muốn Vưu Giai coi thường, cũng không muốn ảnh hưởng đến hợp tác giữa tập đoàn Vưu thị và Thiên Nhạc, hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng, mạnh miệng nói: "Viết thì viết, chút tiền như vậy, tôi còn không để trong lòng."
Trong lòng hắn lại thầm mắng Vưu Giai cả trăm ngàn lần.
Vưu Giai cũng không khách khí, lập tức bảo nhân viên nhà hàng mang giấy bút tới.

Lại dùng tiếng hán, tiếng anh và tiếng hàn ba loại ngôn ngữ ghi lại, rồi đưa ra hai phần chứng từ, đưa cho Park Gong Won, nói: "Xem qua đi, nếu như không có dị nghị gì, thì ngài ký tên lên đó.

Mỗi người giữ một phần, tránh sau này ngài quỵt nợ không trả."
Sắc mặt Park Gong Won lúc này đã cực kém, bất quá chuyện đã tới nước này, hắn cũng không thể không ký.

Chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tỉ mỉ xem xét chứng từ này một lần nữa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi ký tên lên đó.
Sau khi lấy một bản về, Vưu Giai mới quay sang hỏi Trương Văn Trọng: "Trọng ca, anh định chi bao nhiêu tiền để thành lập quỹ y học?"
Trương Văn Trọng cười đáp: "Cũng không nhiều, nên thế này."
Hắn giơ một ngón tay lên.
Park Gong Won bật cười châm chọc: "Mười vạn sao? Anh hẳn là đang nói đùa rồi.

Mười vạn tệ căn bản là không thể thành lập quỹ hội."
Trương Văn Trọng cười lắc đầu.
Park Gong Won hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Là một trăm vạn sao?"

Trương Văn Trọng vẫn lắc đầu.
"Một nghìn vạn?" Trong giọng nói của Park Gong Won đã mang theo chút lo lắng.
Trương Văn Trọng vẫn cười lắc đầu, không hề có chút ngắc ngữ nói: "Ngài nói hẳn là nhân dân tệ phải không? Vậy thì có được mấy đồng?"
Park Gong Won nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên là không đáng mấy đồng."
Trương Văn Trọng nói: "Không sai.

Là một ức (100.000.000), cũng không phải nhân dân tệ."
"Là mỹ kim! Một ức mỹ kim!" Trương Văn Trọng trả lời.
"Mỹ… Mỹ kim? Một ức? Anh hẳn là đang nói đùa chứ?" Park Gong Won sau khi khiếp sợ, đã khôi phục trấn tĩnh.
Hắn hiển nhiên không tin Trương Văn Trọng có thể bỏ ra một ức mỹ kim để thành lập quỹ y học.

Hắn cho rằng từ đầu đến giờ Trương Văn Trọng và Vưu Giai hoàn toàn đang trêu đùa hắn, nhất thời sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ bằng ngươi cũng có thể bỏ ra một ức mỹ kim? Thực sự là nói khoác không biết ngượng mồm.

Ta không có tâm tình ở đây nói chuyện phiếm với ngươi nữa!"
Dứt lời, hắn không để ý tới Trương Văn Trọng, cũng không để ý tới Vưu Giai nữa, xoay người đi về phía Park Jong Jun và Hoàng Nguyệt.
"Chờ một chút!" Vưu Giai ở phía sau gọi lại, chỉ vào chứng từ hắn đã ký: "Đừng quên ngài đã ký chứng từ này.

Nếu Trọng ca thực sự có thể chi tiền thành lập quỹ y học, ngài cũng phải trả gấp mười lần đấy!"
Park Gong Won hừ lạnh nói: "Đợi hắn thực sự có thể bỏ ra một ức mỹ kim rồi hãy nói."
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Park Gong Won đi về phía mình, Park Jong Jun vội vàng ân cần nói: "Anh họ đừng nóng.

Tranh hơi với người Trung Quốc, căn bản chính là bôi nhọ thân phận chúng ta.

Đi, chúng ta lên gác làm vài chén, để Tiểu Nguyệt gọi mấy người bạn của cô ấy đến, để anh thoải mái hưởng thụ…"
Park Gong Won vung tay tát mạnh lên mặt em họ mình, dùng tiếng hàn nổi giận mắng: "Còn lên lầu cái gì nữa! Mặt mũi của ta đã mất hết rồi, còn tiếp tục ở lại để người ta chế giễu sao?"
Park Jong Jun không dám tranh luận, chỉ có thể cúi đầu: "Vâng, vâng, anh dạy rất đúng.

Đều là em không chu đáo."
"Đi!" Sau khi cho Park Jong Jun một bạt tai, tâm tình của Park Gong Won có chút hòa hoãn, hắn xoay người đi ra khỏi nhà hàng.

Park Jong Jun vội vã đi theo, mà Hoàng Nguyệt bị cái bạt tai bất thình lình dọa đến ngây người, mất mấy phút sau mới tỉnh lại, vội vã kêu lên: "Chờ tôi với!" Rồi vội vã chạy theo.
Đi ra khỏi tòa lầu, Park Gong Won phân phó cho em họ hắn: "Park Jong Jun, ngươi đi điều tra về tên Trương Văn Trọng này cho ta! Hừ, cũng dám tranh đoạt phụ nữ với ta, lại còn không để cho ta mặt mũi, xem ta chơi hắn đến chết thế nào!"
Park Jong Jun vội trả lời ngay: "Anh, thân phận người này em biết.

Hắn là phó viện trưởng phòng y tế đại học Ung Thành, cũng là giáo sư của viện y học đại học Ung Thành, mấy hôm trước từng đáp ứng lời mời sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, mà một bác sĩ đông y rất nổi danh trong nước.

Hơn nữa gần đây còn nghe nói hắn muốn mở lớp truyền thụ đông y.
Park Gong Won lông mày nhín lại, lớn tiếng quát: "Thối lắm! Đông y cái gì? Phải gọi là Hàn y! Là do tổ tiên Đại Hàn Dân Quốc chúng ta sáng tạo ra, bị những tên vô sỉ người Trung Quốc này hết lần này đến lần khác nhận là của mình, còn dám cản trở chúng ta đem Hàn y ra thế giới, quả thực là quá vô sỉ!"
Park Jong Jun vội trả lời: "Vâng, vâng, là Hàn y.

Cái tên Trương Văn Trọng này, chính là một ngươi xuất sắc của Hàn y.

Người này cư nhiên xuất sắc đến mức Charles vương tử tự mình sang đây cầu khẩn, nói không chừng trong huyết mạch của hắn có dòng máu người Hàn chúng ta, nếu không sao có thể xuất sắc đến thế?"
Park Gong Won cũng không nghe hắn nói nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó viện trưởng phòng y tế đại học Ung Thành kiêm giáo sư sao? Được, được, ta nhất định sẽ khiến tên hỗn đản này thân bại danh liệt!"