Tiên Y

Chương 268: Xin Ngài Ra Giá Đi!






Đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu, sương mù dày đặc bao phủ cả London mới bắt đầu tan đi.
Không còn mê trận sương mù và Phong Lôi Hỏa Thạch Trận cản trở, đặc cảnh của Scotland Yard cuối cùng cũng có thể thuận lợi tiến vào trong bảo tàng, bắt đầu bận rộn điều tra chứng cứ và bảo vệ hiện trường.

Mà dị năng giả của Anh quốc thánh công hội, lúc này mới từ từ đi tới.

Vì không muốn trêu chọc vị cường tu sĩ (giống cường giả, nhưng để chỉ những dị năng hay tu chân giả) có thể một hơi hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh, lại không muốn cứng rắn với nữ hoàng và chính phủ Anh, cho nên Anh quốc thánh công hội vẫn tìm cớ để không phải đến gần bảo tàng.

Cho tới khi xác nhận vị cường tu sĩ kia đã rời đi rồi mới thở phào một hơi, đồng thời phái mấy dị năng giả am hiểu truy tung đến giúp Scotland Yard tìm chứng cứ.
Ngoài ra, các tòa soạn vừa nhận được tin tức liền lập tức phái phóng viên tới quảng trường Russell.

Bất quá, những cảnh sát của Scotland Yard không lý gì đến van xin hay khẩu hiệu quyền phỏng vấn tin tức của phóng viên, căn bản là không để họ vượt qua giới tuyến, tiến vào trong viện bảo tàng tác nghiệp.
Để điều tra vụ mất trộm ở viện bảo tàng Anh, Scotland Yard đã để tổng giám Arras có biệt hiệu chó săn từng phá vô số vụ án lớn nhỏ tới điều tra.

Nhưng vị tổng giám cảnh vụ kinh nghiệm đầy mình này, lúc này lại cau mày nghĩ mãi không ra.
Bởi vì vụ án này thực sự cổ quái, ngoại trừ toàn bộ văn vật của Nhật Bản biến mất ra, còn không hề có đầu mối gì khác.
Cuối cùng, Arras đành phải hướng về phía mấy tu sĩ của thánh công hội.


Trong tình huống không tìm ra manh mối gì này, hắn cũng chỉ có thể hi vọng các tu sĩ của thánh công hội có thể phát hiện chút gì, trợ giúp bọn họ phá án.

Là quan viên cao cấp của Scotland Yard, hắn có tư cách tiếp xúc với một vài văn kiện có liên quan đến dị năng giả, cho nên hắn biết, những tu sĩ này có được lực lượng đáng sợ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Arras đi tới trước mấy vị tu sĩ, tận lực rặn ra một nụ cười tươi, dò hỏi: "Mấy vị thế nào rồi, có phát hiện được gì không?"
"Có!" Mấy vị tu sĩ này trả lời làm hắn kinh hỉ vạn phần.
Một tu sĩ cầm một chiếc túi plastic nhỏ lên.

Trong đó chính là mảnh bùa cháy còn lại sau khi Trương Văn Trọng giết Gwen Nawelle.

Không đợi Arras hỏi, vị tu sĩ này đã giải thích: "Đây là nơi tinh linh trong tranh Gwen Nawelle của chúng ta bị giết, căn cứ những tư liệu chúng ta thu được mà đoán, lá bùa này hẳn là để triệu hoán thức thần.

Người sử dụng nó, rất có thể là âm dương sư của Nhật Bản."
Mà một vị tu sĩ khác lại lấy ra một chiếc máy ghi âm, nói: "Chúng ta vừa đưa hiện trường trở về như cũ, đáng tiếc vì có năng lượng quất nhiễu, không thể ghi lại hình ảnh, nhưng đã thu được một đoạn ghi âm."
Dứt lời, hắn bấm cho máy chạy, phát ra đoạn đối thoại giữa Trương Văn Trọng và Gwen Nawelle.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Arras theo quán tính mân mê chòm râu, nói: "Người này nói tiếng Anh, rõ ràng là không tiêu chuẩn, nhưng so với những người Nhật thì khá giống.

Chẳng lẽ, lần này viện bảo tàng Anh mất trộm, thực sự là do người Nhật làm sao?"

Sau khi cau mày suy nghĩ, hắn rút điện thoại ra, gọi đến người phụ trách cao nhất của Scotland Yard.
Ba ngày sau, Nhật Bản, Tokyo, viện bảo tàng công lập Tokyo.
Trong một gian phòng được bố trí trang nhã, bốn lão nhân mặc kimono ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Bọn họ đều là những giám định sư đứng đầu, quyền uy nhất Nhật Bản, cũng được xưng là tứ đại thiên vương của giám định giới Nhật Bản.

Lúc bình thường, có thể mời một trong số họ, cũng đã là một chuyện khó rồi, mà lúc này, cả bốn người lại tề tụ, đúng là hiếm thấy.

Nếu truyện này truyền ra ngoài, tất sẽ khiến giới giám định Nhật Bản chấn động.
Song, từ thần thái của bốn người, bọn họ hẳn là đang ở đây đợi người khác, mà đợi cũng được một đoạn thời gian dài rồi.

Rốt cuộc là ai, có thể khiến bốn người tâm cao khí ngạo này, cam tâm tình nguyện ngồi chờ?
Tiếng bước chân vang lên, từ xa vọng lại, phá tan không gian im lặng trong phòng.
"Đến rồi." Bốn người không hẹn mà cùng mở mắt, nhìn về phía lối đi, trong mắt tràn ngập mong chờ.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đi đầu là giám đóc viện bảo tàng Tokyo, hắn đứng sau cánh cửa, cúi đầu khom người đưa tay mời, vẻ mặt khúm núm không giấu diếm, cười bồi, lên tiếng: "Mời vào, James tiên sinh, Gray nữ sĩ, mời vào."
Một người nước ngoài mắt xanh, mặc comple nghiêm chỉnh, bước vào phòng.


Thấy trên tay hắn không có một thứ gì, bốn lão nhân trong giới giám định Nhật Bản không khỏi sững sờ, đến khi nhìn thấy người phụ nữ đi sau cầm theo một cái hộp mã khóa lớn đến hai mét, mới thở ra một hơi, hơn nữa không hẹn mà cùng chăm chú nhìn hai người họ.

Người nước ngoài, chính là Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai sau khi dịch dung.

Mục đích của bọn họ khi tới đây, chính là muốn chơi đám người Nhật xảo trá một vố.
Giám đốc viện bảo tàng Tokyo cung kính mời Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai vào phòng, sau đó dùng tiếng Nhật và tiếng Anh luân phiên giới thiệu: "Watanabe đại sư, Sasaki đại sư, Yama đại sư, Imagawa đại sư, vị này là James tiên sinh và trợ thủ Gray nữ sĩ.

James tiên sinh, Gray nữ sĩ, bốn vị này chính là những giám định đại sư đừng đầu giới giám định Nhật Bản chúng tôi."
Sau một hồi giới thiệu, nếp nhăn trên mặt lão nhân Watanabe hơi giật, cho thấy không kiềm chế được kích động trong lòng, dùng thanh âm có phần run rẩy, miễn cưỡng nói tiếng Anh: "James tiên sinh, xin lấy văn vật ra cho chúng tôi xem thử."
Trương Văn Trọng châm chọc cười, nói: "Ngài chính là Watanabe đại sư phải không? Phiền ngài nói tiếng Nhật đi, tiếng Anh mang đậm khẩu âm Kansai của ngài, muốn nghe hiểu cũng không phải dễ, chi bằng chúng ta cứ nói tiếng Nhật thôi."
Watanabe cho đến giờ vốn vẫn sống trong những lời khen tặng, nghe vậy không khỏi nhíu mày, vốn muốn nổi giận, nhưng ngay lúc sắp bộc phát, ánh mắt hắn lại dừng trên chiếc hộp Tô Hiểu Mai mang theo.

Cuối cùng cũng cố kìm xuống, ngược lại còn cố gắng cười nịnh: "James tiên sinh thực hay nói đùa, chúng ta nên nói vào việc chính đi thôi."
Trương Văn Trọng cũng không muốn nhiều lời với hắn, giơ tay phải vẫy vẫy, Tô Hiểu Mai lập tức mở chiếc hộp mật mã đặt trước mặt bốn giám định đại sư người Nhật Bản, lấy từ trong đó ra một cuộn tranh, cùng một bình phong khảm vàng, sau đó lui về phía sau Trương Văn Trọng, lẳng lặng đứng thẳng.
Sau khi nhìn hai kiện đồ vật này, vô luận là giám đốc viện bảo tàng Tokyo hay bốn giám định đại sư nổi danh Nhật Bản, đều mở to hai mắt, như ngừng thở, sợ mình thở hơi mạnh một chút có thể làm hỏng hai kiện có thể nói là văn vật trân quý, quốc bảo Nhật Bản.
So với vẻ thận trọng của họ, Trương Văn Trọng lại có vẻ tùy tiện, hắn tiện tay cầm cuộn tranh lên, vỗ vào hai cái, vừa cười vừa nói: "Tôi lần này mang đến cho các vị xem, là Vân Long Đồ của Kiku và bình phong Hoa Điểu Viên của Hayashi-ha.

Thực hay giả, tin rằng chỉ dựa vào lời của tôi, các vị sẽ không tin tưởng, cho nên các vị có thể tự mình xem xét, xem xem chúng rốt cuộc là thực hay giả."
Thấy Trương Văn Trọng cư nhiên có thái độ không đếm xỉa tới với hai kiện văn vật quốc bảo Nhật Bản, vô luận là giám đốc viện bảo tàng Tokyo hay bốn vị giám định đại sư, đều vừa không dám nộ vừa không dám nói, sợ chọc giận Trương Văn Trọng, khiến năm người bọn họ trở thành tội nhân của dân tộc Đại Hòa.


Bọn họ mất một hồi khuyên bảo hết nhẽ, mới vất vả thuyết phục được Trương Văn Trọng bỏ Vân Long Đồ xuống.
Bốn vị giám định đại sư chia đôi, Watanabe và Sasaki kiểm tra Vân Long đồ, còn Yama và Imagawa lại đi quanh bình phong Hoa Điểu Viên.

So với Trương Văn Trọng tràn đầy tin tưởng, Tô Hiểu Mai đứng phía sau hắn lại khá căng thẳng, chỉ sợ bốn lão đầu nhìn có vẻ cực kỳ bỉ ổi này nhìn ra hai kiện văn vật này là đồ giả.

Bất quá cô che dấu vô cùng tốt, mà năng người Nhật lại hoàn toàn chú ý vào năm kiện văn vật kia, cho nên cũng không nhận thấy được ánh mắt khác thường của cô.
Bốn giám định đại sư kiểm tra hai kiện văn vật này hơn hai giờ đồng hồ, sau đó lại xì xào bàn tán, cuối cùng mới do Sasaki ra mặt, cẩn thận dò hỏi: "Không biết James tiên sinh cần bao nhiêu mới bằng lòng nhượng lại cho chúng tôi hai kiện văn vật này?"
Tô Hiểu Mai kinh hỉ thầm than: "Bọn họ cư nhiên thực sự cho hai thứ đó là chân phẩm?"
Trương Văn Trọng lại nói: "Các vị xác định hai kiện đồ vật này là thực sao? Có cần tìm thêm người kiểm tra nữa không? Vạn nhất chúng là giả?"
Imagawa nở nụ cười, nói: "James tiên sinh thực hay nói đùa, bốn người chúng tôi mặc dù không có bản lĩnh gì lớn, nhưng chút điểm nhãn lực vẫn phải có.

Hai kiện này, chính là Vân Long Đồ của Kiku và bình phong Hoa Điểu Viên của Hayashi-ha.

Vô luận là giá trị lịch sử hay nghệ thuật, cũng có thể xưng là côi bảo của dân tộc Đại Hòa, là văn vật cấp quốc bảo của nước Nhật tôi! James tiên sinh, chúng tôi cũng không quản đến tột cùng ngài lấy được hai kiện văn vật này ở đâu, chỉ xin ngài để lại hai kiện văn vật này cho chúng tôi, ngài sẽ đạt được tình hữu nghị và trận trọng của dân tộc Đại Hòa chúng tôi! Xin ngài ra giá đi!"
Năm người Nhật trong phòng, đều quỳ xuống trước người Trương Văn Trọng, dập đầu xuống sàn.
Tô Hiểu Mai đứng sau lưng Trương Văn Trọng, lúc này thực sự choáng váng.

Rốt cuộc là thế đạo gì đây? Cư nhiên còn có người dập đầu muốn mua một món đồ chỉ dùng được bốn mươi chín ngày?