"Lời này của cậu có ý gì?" Trương Văn Trọng mơ hồ đoán được mục đích của Tôn Nguy, nhưng vẫn cần chính miệng cậu ta chứng thực.
Tôn Nguy cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng, mà hỏi ngược lại hắn một việc: "Trương ca, anh hẳn là đã từng nghe nói trên đường Oxford phía bắc quảng trường Great Russell có một viện bảo tàng của nước Anh?"
"Đương nhiên là đã từng nghe nói." Trương Văn Trọng hơi nắm tay, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên như vậy.
Sau đó mới nói: "Các cậu muốn mượn lần chữa bệnh này cho nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, giành lại những văn vật của Trung Hoa lưu lạc trong viện bảo tàng Anh quốc?"
"Không sai!" Tôn Nguy dụng lực gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Văn vật của Trung Hoa lưu lạc trong viện bảo tàng Anh quốc, số lượng tổng cộng lên đến con số kinh người hơn hai vạn ba ngàn kiện! Từ đồ đá thời viễn cổ, đến đồ đồng thau thời Thương Chu, từ cuốn kinh phật bằng đá thời Ngụy Tấn nam bắc triều, đến thi họa của danh gia Đường Tống, còn có đồ sứ tinh xảo của hai triều Minh Thanh,...!Có thể nói là vô số trủng loại.
Mà những văn vật trân quý xa hoa này, mỗi vật đều có thể nói là quốc bảo, cũng đại biểu cho những năm tháng văn hóa rực rỡ của dân tộc Hoa Hạ chúng ta trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc!"
Bởi vì bị lời nói của Tôn Nguy ảnh hưởng, ánh mắt của Tô Hiểu Mai cũng dần trở nên nghiêm túc.
Cô cắn nhẹ môi, tiếp lời Tôn Nguy: "Lại nói, em cũng từng xem qua một vài tư liệu giới thiệu, trong số văn vật Trung Hoa lưu giữ trong bảo tàng Anh, có bộ phận trong sự kiện liên quân tám nước xâm lược Trung Hoa, bị các quốc gia này tịch thu như chiến lợi phẩm, cuối cùng cũng chuyển vào trong viện bảo tàng Anh.
Số còn lại có nhiều phần bị những nhà thám hiểm phương Tây đến khu tây bắc nước ta, như hang Mạc Cao lấy đi, hoặc bán hoặc tặng cho viện bảo tàng Anh.
Có thể nói rất nhiều Trung Hoa văn vật trong viện bảo tàng Anh, đều thông qua lừa gạt, vơ vét, cướp đoạt mà có.
Cả quá trình có thể nói là thấm đầy máu và nước mắt của người Trung Quốc chúng ta.
Trước đó vô luận là chính phủ hay nhân dân, đều từng vô số lần yêu cầu viện bảo tàng Anh quốc trả lại những văn vật này, nhưng đều bị đối phương kiên quyết cự tuyệt.
Bọn họ thậm chí còn không biết xấu hổ nói: Tất cả Trung Hoa văn vật trong viện bảo tàng Anh quốc đều thông qua những thu thập hợp pháp mà có, bất luận là quyên góp hay bỏ tiền mua. Đồng thời họ còn vô sỉ tuyên bố, bọn họ tuyệt đối không trả lại những văn vật này, dù có người bỏ tiền ra mua lại cũng không được!"
"Tô tiểu thư nói không sai." Tôn Nguy nói: "Chính vì nguyên nhân này, cho nên chúng tôi mới muốn mược cơ hội Trương ca sang chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, thu về một ít Trung Hoa văn vật."
Trương Văn Trọng nói: "Chỉ sợ chuyện này không dễ dàng.
Chính phủ Anh sẽ không nhượng bộ chuyện này, dù là quan hệ đến sức khỏe và tính mệnh của nữ vương bọn họ."
Tôn Nguy tự nhiên biết việc này độ khó cực lớn, nhưng hắn vẫn như cũ trả lời: "Chuyện do người làm, nếu như không thử xem, làm sao biết chuyện này cuối cùng có thể hoàn thành hay không?"
Trương Văn Trọng trầm mặc một chốc, rồi gật đầu: "Đã như vậy, tôi đáp ứng lời thỉnh cầu của cậu."
"Cảm ơn anh, Trương ca." Tôn Nguy cảm kích nói.
"Đừng cảm ơn tôi." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Dù sao, chảy trong huyết quản của tôi cũng là dòng máu Viêm Hoàng.
Nếu như có cơ hội có thể lấy những Trung Hoa văn vật thuộc về chúng ta, tôi tự nhiên nghĩa bất dung từ." Cùng lúc đó, trong lòng hắn đã thầm quyết định.
Nếu như Tôn Nguy không thể thông qua đàm phán để lấy lại một ít Trung Hoa văn vật, vậy hắn sẽ dùng một chút thủ đoạn đặc thù, lấy về nhữg bảo vật của người Hoa này.
Có một câu nói rất đúng: lấy của ta, cuối cùng lại trả về cho ta!
Sau khi có được đồng ý của Trương Văn Trọng, Tôn Nguy cũng khoác lên mình một chiếc áo blouse trắng, ngồi cạnh Tô Hiểu Mai, đồng thời giả vờ cầm một quyển Đường bản thảo trên bàn chăm chú xem.
Bất quá hắn đối với quyển sách này có hiểu được chút gì, hay chỉ là giả bộ mà thôi, thì cũng chỉ có hắn mới biết được.
Trong lúc này, cũng có mấy bác sĩ vào phòng khám hỏi Trương Văn Trọng một vài vấn đề y học, khi bọn họ thấy Tôn Nguy mặc áo blouse ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, đều hơi kinh ngạc.
Nhưng sau khi được Trương Văn Trọng giới thiệu là thực tập sinh thứ hai của hắn, những người này lại trở lại bình thường, không tiếp tục tìm hiểu thân phận và lai lịch của Tôn Nguy.
Không lâu sau, tin Trương phó viện trưởng thu thêm một thực tập sinh đã truyền khắp phòng y tế.
Đến lúc này, thân phận của Tôn Nguy cũng coi như được chứng thực.
Tới gần tan tầm trưa, Eric xuất hiện trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng, đầu tiên nhiệt tình hàn huyên vài câu với Trương Văn Trọng, sau đó đầy áy náy nói: "Trương tiên sinh, rất xin lỗi.
Vốn vương tử điện hạ muốn cũng tôi tới Ung Thành mời ngài, nhưng anh ta phải tham gia một trường hợp ngoại giao, nên xế chiều mới có thể đến Ung Thành được.
Anh ta nhờ tôi đến Ung Thành gặp ngài trước, muốn hỏi ngài, có cần mang theo máy móc hay dược vật gì không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Tạm thời chưa cần.
Đợi tôi kiểm tra bệnh tình của nữ hoàng quý quốc rồi hãy nói." Hắn đưa tay chỉ Tôn Nguy và Tô Hiểu Mai, nói: "Hai người này, tôi muốn đưa đi Anh quốc cùng, không có vấn đề gì chứ?"
Eric nhìn Tô Hiểu Mai, lại nhìn Tôn Nguy.
Đối với Tô Hiểu Mai, hắn có chút ấn tượng.
Lần trước đến Ung Thành, Tô Hiểu Mai vẫn đi cạnh Trương Văn Trọng.
Mà với Tôn Nguy, hắn không có chút ấn tượng gì.
Bất quá, thấy Tôn Nguy mặc một bộ áo blouse ngồi cạnh Tô Hiểu Mai, dù không phải đệ tử thì cũng là trợ lý của Trương Văn Trọng, Eric không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: "Đương nhiên không vấn đề gì."
Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó hỏi: "Tôi nghe Charles vương tử nói, bệnh tình của nữ hoàng quý quốc xuất hiện biến chứng? Nhưng anh ta cũng không nói rõ đến cùng là có gì xảy ra.
Ngài trong khoảng thời gian này hẳn là vẫn chú ý đến bệnh tình của nữ hoàng chứ? Có thể nói qua cho tôi nghe, đến cùng là xảy ra chuyện gì không?"
Eric đưa tay nhìn đồng hồ, cười nói: "Bây giờ trưa rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện được không?"
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, quả nhiên đã qua giờ tan tầm, hắn đứng dậy nói: "Cũng được, người ở xa tới là khách, bữa cơm này để tôi mời đi." Không đợi Eric cự tuyệt, hắn quay lại vẫy Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy nói: "Đi thôi, tiểu muội, Tôn Nguy, tôi mời mọi người đi ăn dược thiện."
"Ăn dược thiện? Chẳng lẽ là đến quán cơm của Uông bá?" Mắt Tô Hiểu Mai sáng lên, lập tức đứng dậy, hưng phấn nói: "Từ sau lần đi ăn dược thiện ở nhà Uông bá, em vẫn không quên được hương vị tuyệt vời đó.
Chỉ tiếc, quán cơm của Uông bá sinh ý ngày càng tốt, muốn ăn mấy món dược thiện đó ngày cáng khó.
Lần này nhờ chút mặt mũi của lão sư, em có thể ăn uống thoải mái một bữa rồi.
Nhưng món Long Mã Tinh Thần, em không bao giờ ăn nữa đâu." Nói xong, mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.
Hiển nhiên đang nhớ lại cảnh khó xử tối hôm đó.
"Đồ tham ăm, đi thôi!" Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, thay áo blouse trên mình ra, mặc áo khoác vào, rồi bước ra khỏi phòng y tế.
Khoảng ba giờ chiều, trong phòng làm việc của cục quản lý vệ sinh thành phố Ung Thành, phó cục trưởng Lý Quân phụ trách hợp tác quốc tế, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ đại sứ quán Anh quốc ở thành phố Ung Thành.
Ngay khi hắn ngạc nhiên vì cuộc điện thoại, đối phương đã dùng tiếng trung lưu loát nói một tin khiến hắn trợn mắt há mồm.
Ngây người đến mười giây liền, Lý Quân mới truy hỏi: "Các vị định mời một bác sĩ của Ung Thành chúng tôi, đi Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Anh? Đây là thực sao?"
"Đương nhiên là thực, hôm nay không phải cá tháng tư." Đối phương cười đáp.
Mặc dù Charles vương tử đáp ứng với Trương Văn Trọng không để lộ việc này, nhưng cũng có một vài trình tự không thể thiếu.
Cho nên đại sứ quán Anh quốc ở Ung Thành mới phải gọi điện cho Lý Quân.
Dù sao Trương Văn Trọng cũng là người của hệ thống vệ sinh của Ung Thành.
Nếu như không gọi trước cho họ một tiếng, chỉ sợ sẽ gây ra một vài hiểu lầm và phiền phức không cần thiết.
Sau lúc sửng sốt, Lý Quân không khỏi hưng phấn.
Đây không phải chữa bệnh cho người thường, mà là nữ hoàng Elizabeth đệ nhị a! Theo hắn thấy, chuyện này đối với một bác sĩ mà nói, quả thực là quang vinh và lớn lao.
Đồng thời, nếu như thực sự có thể xúc tiến thành công việc này, như vậy lý lịch của hắn khẳng định có thể lưu lại một điểm tốt, thậm chí còn có khả năng giúp hắn lên chức!
Lý Quân kích động vội hỏi: "Không biết các vị muốn mời ai đi? Là Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành? Hay là Ngô Thủ Chí của đại học Ung Thành? Hay Tiếu Tiên Lâm của viện đông y?" Những bác sĩ hắn nói, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong hệ thống chữa bệnh ở Ung Thành.
Vô luận là y thuật hay y đức đều thuộc vào hàng nhất đẳng.
"Cũng không phải, là một vị bác sĩ tên là Trương Văn Trọng." Đại sứ Anh quốc nói: "Phó cục trưởng tiên sinh, phía chúng tôi và vị Trương bác sĩ này, đều hy vọng không có nhà truyền thông nào biết được việc này.
Cho nên nhờ các vị giữ bí mật."
"Trương Văn Trọng là ai?" Trước đó Lý Quân thực sự chưa từng nghe nói đến cái tên Trương Văn Trọng.
Sau khi cắt liên lạc với đại sứ quán Anh quốc, hắn gọi người phụ trách nhân sự vào phòng làm việc, hỏi tư liệu về Trương Văn Trọng.
"Là một giáo y của phòng y tế đại học Ung Thành." Người này trả lời.
"Giáo y? Anh xác định?" Lý Quân lại lần nữa kinh ngạc.
"Hẳn là không sai.
Trong hệ thống vệ sinh của thành phố Ung Thành chúng ta, chỉ có một mình anh ta tên là Trương Văn Trọng." Sau khi hồi tưởng lại, người này khẳng định gật đầu.
Phất tay để người kia rời đi, Lý Quân không khỏi nhíu mày: "Những người Anh này rốt cuộc nghĩ gì? Những danh y như Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí, Tiếu Tiên Lâm thì không mời, cư nhiên chạy đi mời một giáo y trẻ tuổi.
Mặc kệ thế nào, đây chính là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho hệ thống vệ sinh thành phố Ung Thành chúng ta.
Bất quá ta phải cảnh cáo trước tên giáo y Trương Văn Trọng này một chút, miễn hắn đến lúc đó làm chuyện gì khác người, làm mất mặt hệ thống vệ sinh thành phố Ung Thành chúng ta." Hắn cầm điện thoại trên bàn, gọi đến số của phòng y tế đại học Ung Thành.
Rất nhanh, bên kia đã bắt máy.
"Tôi là phó cục trưởng cục vệ sinh Lý Quân, bảo Trương Văn Trọng đến nghe điện thoại của tôi." Lý Quân trầm giọng nói, thanh âm có chút uy nghiêm.
Đầu kia điện thoại đưa tới một câu khiến hắn giật mình: "Rất xin lỗi, Lý phó cục trưởng, Trương phó viện trưởng hiện đang tiếp chuyện thị trưởng.
Ngài có chuyện gì, tôi có thể truyền đạt giúp."
"Thị trưởng, là thị trưởng nào?" Lý Quân thất kinh, vội vàng hỏi.
Đối phương hồi đáp: "Là thị trưởng vừa tới Ung Thành, Phan Văn Đào Phan thị trưởng."
"Cái gì? Phan thị trưởng hiện đang ở trong phòng y tế đại học Ung Thành?" Sau khi cắt liên lạc, Lý Quân đứng ngồi không yên, lập tức đứng dậy ra ngoài, lái xe tới đại học Ung Thành.