Tiên Y

Chương 232: Đến Xem Chúng Tôi Tập Múa Đi






Có lẽ thực sự là vì thân phận tổ phó đặc cần tổ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu có tác dụng, sau khi Lý Triêu Dương và Đàm Thanh Thanh báo cáo quá trình của vụ án cưỡng dâm liên hoàn này lên trên, quả nhiên không có ai đui mù chạy tới làm phiềm Trương Văn Trọng.

Thậm chí là khoảng bốn giờ chiều ngày thứ ba, lại còn có một người tự xưng là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Ung Thành, tên là Lưu Tương Trụ, gọi điện đến cho Trương Văn Trọng, cảm ơn hắn đã ra sức tương trợ.

Từ giọng điệu của Lưu Tương Trụ, Trương Văn Trọng có thể nghe ra, hắn quá nửa là biết thân phận kia của mình trong cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu rồi.

Trương Văn Trọng cũng không nói gì nhiều với Lưu Tương Trụ.

Sau khi nói lấy lệ mấy câu, đã cúp điện thoại.

Mà ngay lúc hắn vừa cất điện thoại, Tô Hiểu Mai vẻ mặt mệt mỏi đã đi vào phòng khám.

Vừa thấy cô, Trương Văn Trọng lập tức hỏi: "Tình hình của Vương Na thế nào rồi?"
Tô Hiểu Mai đi tới chỗ của mình ngồi xuống, cầm chén nước lên uống cạn rồi mới trả lời: "Thân thể cô ấy bình phục tương đối tốt, nhưng so ra, tâm lý của cô ấy bình phục rất chậm." Tô Hiểu Mai đem tình huống của Vương Na kể lại cho Trương Văn Trọng.
Hôm qua Vương Na đã tỉnh lại từ hôn mê, nhưng vì không chấp nhận được chuyện bị người khác cưỡng gian, cô mấy lần đã định tự tử.

May mà bạn cùng phòng với cô, bạn bè và các bác sĩ trong phòng y tế phát hiện kịp thời, nếu không cô đã sớm hương tiêu ngọc nát rồi.
Cũng vì trong lòng Vương Na còn nhiều khúc mắc, nên Trương Văn Trọng quyết định dùng trị liệu tâm lý với Vương Na, hóa giải những khúc mắc trong đầu cô, để cô bỏ đi ý định tự tử, có thể dùng tâm trạng tích cực để nghênh đón một cuộc sống mới.

Nhưng vì tình hình thân thể và tâm lý hiện tại của Vương Na không chịu được kích thích lớn, nên Trương Văn Trọng cũng không dùng thuốc nặng, mà dùng phương thức từ từ tiến vào, từng bước giúp cô thoát khỏi tâm lý u ám.


Bất quá lúc này, Trương Văn Trọng chỉ đưa ra phương án trị liệu, cũng không trực tiếp tham gia vào quá trình trị liệu.

Sáng sớm hôm qua, Trương Văn Trọng không chỉ truyền cho Tô Hiểu Mai một bộ tu chân công pháp tên là Huyền Nữ chân kinh, mà còn truyền Chúc Do thuật cho cô.

Cho nên trách nhiệm trị liệu tâm lý cho Vương Na, do một mình Tô Hiểu Mai gánh lấy.

Mà việc Trương Văn Trọng muốn làm, là đứng một bên quan sát, nếu như có sai lầm xảy ra, mới ra tay sửa chữa.

Nếu như không phạm sai lầm gì, thì cứ để Tô Hiểu Mai trị liệu cho Vương Na.
Tô Hiểu Mai không hổ là người có được thất khiếu linh lung tâm, dưới sự giảng giải của Trương Văn Trọng, rất nhanh đã nắm được tinh túy của Chúc Do thuật.

Vấn đề khó khăn bây giờ chỉ là hỏa hầu vận dụng mà thôi.

Năng lực lĩnh ngộ cường hãn như vậy, quả thực là làm cho người ta tấm tắc khen.

Thậm chí ngay cả Trương Văn Trọng cũng không nhịn được cảm khái: "Thực không hổ là thất khiếu linh lung tâm, năng lực lĩnh ngộ cao đến mức người khác phải đố kỵ."
Sau khi giải thích cho Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng gật đầu tán thưởng, cười nhẹ nói: "Tiểu muội, em làm rất tốt.

Cứ tiếp tục thế này, mỗi ngày tiến hành trị liệu tâm lý cho Vương Na một lần.


Nhớ kỹ, trong quá trình này, ngàn vạn lần không thể nóng vội.

Tình hình hiện tại của Vương Na, giống như lửa đang cháy âm ỉ, nếu như làm cho ngọn lửa này bùng lên, sẽ gây ra những phản ứng ngoài ý muốn."
Tô Hiểu Mai gật đầu đáp: "Yên tâm đi, sư phụ.

Em biết phải làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không để thầy phải thất vọng đâu." Từ khi chính thức bái Trương Văn Trọng làm thầy, bắt đầu học tập y thuật tinh diệu cũng như bước trên con đường tu chân, Tô Hiểu Mai xưng hô với Trương Văn Trọng, cũng nghiêm túc hơn nhiều.
"Tôi tin tưởng em." Trương Văn Trọng mỉm cười, gật đầu nói.
Ngay khi hai người nói chuyện, Trần Nhàn cũng bước vào phòng khám.

Thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai cùng ngồi trong phòng khám, cô mỉm cười xã giao, sau đó chỉ vào Tô Hiểu Mai, mỉm cười nói: "Trương phó viện trưởng, phiền anh cho chúng tôi mượn tiểu muội một chút, không có cô ấy, chúng tôi không thể nào tập múa được." Mặc dù Trần gia đã đầu phục Trương Văn Trọng, nhưng trước mặt người ngoài, Trần Nhàn vẫn gọi Trương Văn Trọng là Trương phó viện trưởng hoặc là Trương đồng học.

Chỉ khi không có người ngoài, cô mới gọi Trương Văn Trọng là tông chủ.

Hiện tại, Tô Hiểu Mai đã bái Trương Văn Trọng làm thầy, nhưng Trần Nhàn vẫn chưa biết, vì vậy cô mới gọi Trương Văn Trọng là Trương phó viện trưởng mà không phải là tông chủ.
Trương Văn Trọng còn chưa trả lời, Tô Hiểu Mai đã vỗ trán than khổ: "A a, tôi thực đáng thương, hết tiến hành tâm lý trị liệu cho người ta, giờ lại bị kéo đi taafp múa.

Em nói chị Trần, chị không thể để em nghỉ ngơi một chút được sao?" Dù nói như vậy, nhưng cô cũng không thực sự an vị nghỉ ngơi trên ghế, mà đứng dậy đi với Trần Nhàn, muốn cùng đi lên phòng hội nghị trên tầng hai.

Dù sao cô cũng biết, hiện tại cách học kỳ mới bắt đầu chỉ còn khoảng một tuần nữa, muốn ở bữa dạ tiệc chào đón tân sinh viên làm cho phòng y tế vẻ vang, không thể không nắm chắc thời gian luyện tập.
Trương Văn Trọng khoảng thời gian này cũng khá bận rộn, cho nên cũng không chú ý Tô Hiểu Mai, Trần Nhàn và Lâm Tử Mạn và các nữ bác sĩ trong phòng y tế cùng tập vũ đạo.


Lúc này nhắc tới chuyện này, liền hỏi: "Ai, tiểu muội, Trần Nhàn, các người vừa nói đến tập múa gì đó, chuẩn bị ra sao rồi?"
Trần Nhàn trả lời: "Trương phó viện trưởng! Anh cứ yên tâm.

Tiểu muội cô ấy ở phương diện này, tuyệt đối là một thiên tài! Vũ đạo cô ấy thiết kế, tuyệt đối là nhất lưu.

Mấy người chúng tôi, sau khi trải qua khổ luyện, đã nắm giữ được tương đối rồi.

Dù không dám so với vũ công chuyên nghiệp, nhưng ít nhất tại buổi dạ tiệc nghênh đón tân sinh viên, cũng khẳng định có thể tỏa sáng, làm vẻ vang cho phòng y tế chúng ta."
"Vậy lả tốt rồi!" Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, nói: "Chuyện lần này mọi người vất vả rồi.

Đợi sau bữa tiệc nghênh đón tân sinh viên, tôi nhất định mời mọi người một bữa!"
"Ác! Thực vậy chăng? Không biết là ăn mừng thế nào đây?" Lâm Tử Mạn ở phía sau cũng đi vào phòng khám, cười hỏi.

Cô vốn đã tới tầng hai, nhưng đợi trong chốc lát, không thấy Trần Nhàn và Tô Hiểu Mai tới, vì vậy đã đi xuống tìm, vừa vặn nghe thấy những lời này của Trương Văn Trọng nên mới hỏi vậy.

Trương Văn Trọng nói: "Mọi người muốn ăn mừng thế nào thì làm như thế!"
"Thực sự?" Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Mai và Trần Nhàn ba người đồng thanh hỏi.
"Đương nhiên là thực." Trương Văn Trọng cười đáp.
"Thực tốt quá!" Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Mai và Trần Nhàn ba người cao hứng hoan hô.
Ngay lúc Tô Hiểu Mai chuẩn bị theo Lâm Tử Mạn và Trần Nhàn đi lên tầng hai tập múa, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, vội kéo Trần Nhàn lại hỏi: "Ai, chị Trần, chị đáp ứng mượn đồ múa, đã mượn được chưa?"
Trần Nhàn trả lời: "Được rồi, hôm nay có thể mặc thử, xem hiệu quả tập luyện đến đâu."
"Vậy thì tốt quá rồi." Tô Hiểu Mai quay đầu lại, nói với Trương Văn Trọng: "Sư phụ, thầy bây giờ có bận không? Nếu không, hay là đến xem chúng em tập múa, rồi cho ý kiến đi."
Trương Văn Trọng suy nghĩ một lát, dù sao lúc này cũng không có người bệnh, hắn cười gật đầu: "Được rồi! Tôi cũng muốn xem xem mọi người tập múa thế nào.


Như vậy đi, để mấy người ở lại tầng một trực, còn lại mọi người đều lên tầng hai, để xem có thể đưa ra đóng góp gì cho mọi người không."
Trần Nhàn cười nói: "Bác sĩ nam trong phòng y tế chúng ta, bình thường không có việc gì cũng chạy đến tầng hai xem trộm chúng tôi tập múa, bây giờ Trương phó viện trưởng để bọn họ danh chính ngôn thuận đến xem, còn không hưng phấn chết sao? Bất quá, để bọn họ từ từ hãy lên, tốt xấu gì cũng phải để chúng tôi thay trang phục mới được a."
"Các bác sĩ nam ở phòng y tế chúng ta, trừ vài vị lão tiên sinh đã kết hôn ra, phần lớn đều là người trẻ tuổi ngoài hai mươi, có người thậm chí cả bạn gái còn chưa có.

Mà những nữ thầy thuốc này, bình thường đã hấp dẫn ánh mắt của họ rồi, hiện tại tụ lại một chỗ nhảy múa, bọn họ có thể chống cự lại hấp dẫn này mới là lạ đấy." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đang chuẩn bị đứng lên thì di động lại vang lên.
Rút ra nhìn màn hình, một dãy số dài làm Trương Văn Trọng cảm thấy buồn bực.

Chuỗi số này, không giống điện thoại để bàn, cũng không giống di động, đến cùng là số gì đây?
Suy nghĩ một chút, hắn cuối cùng cũng tiếp nhận cuộc điện thoại.
Trong điện thoại truyền ra một đoạn âm thanh ngọng nghịu, nhưng rõ ràng là tiếng trung: "Đây, có phải là Trương tiên sinh không? Tôi là Eric."
"Eric tước sĩ?" Trương Văn Trọng đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được nở nụ cười, trêu đùa: "Thực sự là không ngờ, mới một đoạn thời gian không gặp, ông cơ nhiên lại học được tiếng trung rồi, chỉ là tiếng trung của ông còn chưa tiêu chuẩn, nghe không được tự nhiên.

Nói đi, Eric tước sĩ, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Văn Trọng vừa trò chuyện, vừa phất tay về phía Tô Hiểu Mai, Lâm Tử Mạn và Trần Nhàn, ý bảo các cô đi an bài trước, bản thân sau khi nghe điện thoại xong sẽ đi sau.
Ba người ngầm hiểu, đi ra khỏi phòng khám, nói quyết định của hắn cho các bác sĩ nam của phòng y tế.

Quả nhiên như Trần Nhàn nói, sau khi nghe được tin này, các bác sĩ nam đều kích động không thôi.

Sau khi rút thăm, chọn ra ba người đáng thương ở lại trực, còn lại thì đều lo lắng đợi Trần Nhàn đến thông báo có thể lên tầng hai xem biểu diễn.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng đang ở trong phòng khám, nói chuyện với Eric tước sĩ ở tận nước Anh xa xôi.
"Thượng đế phù hộ, Trương tiên sinh, tôi đã liên lạc được với anh rồi, chuyện lớn xảy ra rồi." Tiếng trung của Eric đích xác chưa tự nhiên, lúc này lại đang sốt ruột, hắn dứt khoát nói bằng tiếng anh.