Tiên Y

Chương 227: Người Phương Nào Gây Nên






Vừa nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, đồng thời hiểu được sự việc phát sinh, Đàm Thanh Thanh nhanh chóng chạy tới phòng y tế, đi cùng cô còn mấy người ở đội hình cảnh.
Mấy người này với Trương Văn Trọng cũng tương đối quen thuộc.

Sau khi khách khi cùng hắn bắt truyện, mấy hình cảnh bắt đầu hỏi ba nữ sinh cùng phòng với Vương Na.

Hơn nữa còn cẩn thận lấy giấy bút ghi lại.

Còn có hai hình cảnh, dưới sự dẫn dắt của một nữ sinh, đi đến phòng ngủ của các cô, chuẩn bị khám xét hiện trường.
Ngay lúc mấy hình cảnh còn đang bận rộn, Đàm Thanh Thanh kéo Trương Văn Trọng ra ban công tầng ba nói nhỏ: "Trương ca, vụ án lần này chỉ sợ không phải người bình thường gây ra.

Bởi vì chúng lúc trưa nay, cũng đã nhận được bốn báo án như vậy.

Tình hình mỗi người thụ hại hiện giờ, cũng phi thường tương tự với nữ sinh Vương Na này.

Các cô ấy đều xuất hiện hiện tượng âm đạo bị xé rách, đầu lưỡi, đầu vú đều có vết máu đỏ sẫm quỷ dị.

Theo chúng em phân tích, ngoài năm vụ án này có lẽ còn có nhiều người bị xâm phạm nữa, chỉ là tạm thời còn chưa báo thôi, khả năng lớn là đều do một người làm."
"Ác? Cư nhiên lại có nhiều người bị hại như vậy? Xem ra tên này là một kẻ phạm tội cưỡng gian liên hoàn đây! Tiểu Đàm, các cô có phát hiện đầu mối gì không?" Sắc mặt Trương Văn Trọng nhất thời trở nên âm trầm.


Hắn ghét cay ghét đắng loại người dùng phương pháp thải âm lợi mình hại người này.

Mà lúc hỏi chuyện Đàm Thanh Thanh, hắn cũng cau mày suy nghĩ: "Người này tại sao chỉ trong một đêm lại thu thập nhiều âm tinh nữ tử như vậy? Cách làm cực đoan này, cũng không giống hái hoa tặc bình thường.

Hơn nữa hái hoa tặc bình thường cũng không đủ thể lực để một đêm năm cô gái.

Càng huống chi, nếu người bình thường trong thời gian ngắn hút nhiều âm tinh như vậy, không những không bổ được dương, ngược lại còn có thể bị thương dương.

Trừ phi người này cũng không phải hái hoa tặc bình thường mà là một..."
Ở phía sau, Đàm Thanh Thanh đưa tay huơ huơ trước mặt hắn mấy cái, cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Ai, Trương ca, anh không sao chứ, sao đột nhiên lại ngây người ra vậy?"
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: "Tôi không sao, cô nói tiếp đi."
"Em đã nói xong rồi, chẳng lẽ anh nãy giờ không nghe em nói sao?" Đàm Thanh Thanh vỗ trán, chỉ có thể nói lại một lần nữa: "Trước mắt chúng em chỉ có rất ít đầu mối, đồng thời cũng không rõ ràng.

Vì mỗi người thụ hại hiện giờ đều đang hôn mê.

Mà người nhà hoặc bạn cùng phòng, tối hôm qua cũng ngủ rất say, từ đầu đến cuối cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Căn cứ vào điều tra của chúng em, mỗi người thụ hại đều có tuổi trong vòng từ mười sáu đến mười chín, hơn nữa trước khi bị xâm hại đều là xử nữ.


Ngoài ra còn một điểm đáng nghi, làm chúng em vô cùng khó hiểu.

Tại sao tên tội phạm này lại lựa chọn năm địa điểm gây án khác nhau, thậm chí cách rất xa nhau, mà không tập trung ở một chỗ? Cần biết rằng, trong năm vụ cưỡng gian này, có ba vụ xảy ra trong ký túc xá.

Nếu như chỉ muốn tiết dục, hắn hoàn toàn có thể gây án trong một phòng, không cần phải chạy nhiều nơi như vậy.

Dù sao làm như vậy hắn cũng không phải đối mặt với nhiều nguy hiểm."
Trương Văn Trọng nhíu mày, vừa suy tư, vừa nói: "Tên tội phạm này, trước khi cưỡng gian người bị hại, hẳn đã sử dụng mê dược gì đó, nên người nhà hay bạn cùng phòng của người bị hại không hề phát hiện." Nói đến đây, mày hắn chợt nhướng lên, trong đầu lóe lên một đạo linh quang, vội hỏi: "Tiểu Đàm, cô vừa nói, năm người bị hại này đều là xử nữ trong độ tuổi từ mười sáu đến mười chín phải không?" "Đúng vậy." Đàm Thanh Thanh gật đầu.

Gương mặt anh khí mười phần của cô nhất thời hiện lêm một tia hưng phấn, vội vàng dò hỏi: "Trương ca, anh hỏi như vậy, có phải đã có phát hiện gì hay không?"
"Tạm thời thì chưa, chỉ có thể nói là có một hoài nghi." Nói tới đây Trương Văn Trọng đưa ra một yêu cầu đối với Đàm Thanh Thanh: "Tiểu Đàm, có thể đưa tôi đi xem bốn người bị hại kia không?"
Đàm Thanh Thanh biết, Trương Văn Trọng rất có thể đã nắm được đầu mối gì đó, cho nên cũng không cự tuyệt yêu cầu của Trương Văn Trọng, mà gật đầu đáp: "Đương nhiên có thể, bốn người kia hiện đang điều trị ở Ung Thành bệnh viện.

Đi thôi Trương ca, em đưa anh đi."
"Được, chúng ta đi."
Trương Văn Trọng đáp, sau đó dặn dò Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Mai vài câu, lại căn dặn bọn họ có gì không ổn thì nhanh chóng gọi điện cho hắn.


Lúc này mới cùng Đàm Thanh Thanh cùng nhau ra khỏi phòng y tế, ngồi sau xe máy của Đàm Thanh Thanh.
Trương Văn Trọng vừa ngồi xong, Đàm Thanh Thanh đã nhấn mạnh chân ga, chiếc xe trong tiếng nổ ầm ầm đã phóng nhanh như chớp ra khỏi Ung Thành đại học, chạy đến bệnh viện.
Sau khi tới Ung Thành bệnh viện, Trương Văn Trọng dưới sự dẫn đường của Đàm Thanh Thanh đã gặp bốn nạn nhân kia.

Sau khi chẩn mạch cho các cô ấy, Trương Văn Trọng hỏi thăm tình hình từ người thân họ, cuối cùng mới đi cùng Đàm Thanh Thanh ra ngoài.
Đàm Thanh Thanh đi theo sau lưng Trương Văn Trọng, không kìm được hiếu kỳ, dò hỏi: "Trương ca, vừa rồi anh chẩn mạch và dò hỏi có tác dụng gì? Anh đã tìm ra đầu mối gì chưa? Nếu thực sự phát hiện được đầu mối, cũng đừng giấu diếm nữa, mau nói cho em biết đi."
"Bốn người này giống Vương Na, không chỉ cùng là xử nữ, mà còn là người thể chất thuần âm, âm tinh của các cô ấy là tinh thuần nhất, đồng thời cũng là thứ mà kẻ thải âm bổ dương thích nhất." Nói tới đây, Trương Văn Trọng nghiêm mặt xoay người lại, nói với Đàm Thanh Thanh: "Tiểu Đàm, kẻ gây án lần này không đơn giản, cảnh sát bình thường chỉ sợ là không thể dùng được."
Đàm Thanh Thanh gật đầu trả lời: "Đúng vậy, chúng em cũng hoài nghi kẻ gây án này không đơn giản, rất có thể do một võ giả tu luyện môn công phu bàng môn tả đạo nào đó gây nên.

Cho nên chúng em đã tìm cảnh lực nòng cốt thành lập tổ chuyên án.

Đồng thời còn nhờ gia gia phái mấy chú bác cô dì đến hỗ trợ."
Trương Văn Trọng nói: "Hắn ở trong tối, mọi người ở ngoài sáng, muốn bắt được hắn chỉ sợ cũng không dễ."
"Đúng vậy, đích xác không phải chuyện dễ dàng." Đàm Thanh Thanh thở dài, sau đó mới hỏi: "Trương ca, anh cảm thấy biện pháp dùng mồi dụ hắn có được không?"
"Chỉ sợ rất khó thành công." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Theo tình hình trước mắt, kẻ này có yêu cầu mục tiêu rất cao, với những điều kiện này, ở xã hội này rất ít người có thể thỏa mãn.

Tiếp theo, chúng ta cũng không nắm rõ phạm vi hoạt động của hắn, cho dù tìm được người thỏa mãn điều kiện làm mồi nhử thì cũng chưa chắc đã có thể khiến hắn chú ý, chẳng lẽ cứ để con mồi trải khắp Ung Thành này sao?"
"Ai, anh nói có lý." Đàm Thanh Thanh thở dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi, không kiềm chế được phẫn nộ quát: "Nếu để ta bắt được tên tội phạm này, ta nhất định sẽ đánh hắn thê thảm! Bị kỷ luật giáng chức cũng được! Tên hỗn đản làm hại trinh tiết của những cô gái vô tội, thực quá ghê tởm rồi!"
Trương Văn Trọng vỗ vai cô, nói: "Được rồi Tiểu Đàm, cô cũng đừng nhe răng gầm gừ ở cửa bệnh viện chứ.

Cô xem người ra vào đang chỉ trỏ kìa, chỉ sợ bọn họ cho rằng cô bị bệnh tâm thần mất."

Đàm Thanh Thanh tức giận đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.

Điều này làm mặt cô không khỏi đỏ lên, vội bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe xong, Đàm Thanh Thanh đưa Trương Văn Trọng về phòng y tế.
Ngay trong khoảng thời gian bọn họ đến Ung Thành bệnh viện, mấy vị hình cảnh cũng đã giải quyết xong mọi việc.

Thấy Đàm Thanh Thanh đã về, bọn họ chuẩn bị cùng về hình cảnh đại đội, cùng các thành viên khác thảo luận làm sao phá được vụ án này.
Khi rời đi, Trương Văn Trọng lại nhắc nhở: "Tiểu Đàm, mọi người tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Gã tội phạm này khẳng định rất khó đối phó."
Đàm Thanh Thanh cũng không để lời nhắc nhở của hắn trong lòng, tin tưởng mười phần đáp: "Trương ca cứ yên tâm, dù có khó đối phó chúng em cũng có thể đưa hắn ra công lý!"
"Không sai, chúng tôi nhất định có thể bắt được tên cặn bã đó!" Mấy hình cảnh khác tâm tình cũng phẫn nộ.
Trương Văn Trọng lắc đầu, không nói gì nữa.
Đợi mấy người Đàm Thanh Thanh rời đi, tam túc ô trên vai Trương Văn Trọng nhìn quanh không có ai, vội ghé mỏ sát bên tai hắn, nhỏ giọng dò hỏi: "Chủ nhân, ngài sao không nói rõ chân tướng cho cô ấy?"
Trương Văn Trọng nhẹ giọng thở dài nói: "Ngươi cho rằng, nếu như ta nói rõ chân tướng cho cô ấy, cô ấy sẽ tin tưởng sao?"
Tam túc ô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Chỉ sợ là sẽ không tin."
Trương Văn Trọng nói: "Không phải vậy sao? Nếu ta nói cô ấy cũng không tin, ta cần phải nói gì đây? Huống hồ ta căn bản không tin, chỉ dựa vào mấy hình cảnh bình thường và mấy Đàm gia địa cấp cao thủ, có thể phá được vụ án này! Bọn họ dù bận rộn cả năm, cũng không thể thấy được bóng dáng của đối phương."
"Đúng thế." Tam túc ô gật đầu, sau đó hỏi: "Chủ nhân, ngài định nhúng tay vào chuyện này sao?"
Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của tam túc ô, mà nói: "Ta bình sinh chán ghét nhất chính là loại hỗn đản làm hại trinh tiết của người khác!"
Tam túc ô không phải không có lo lắng nói: "Nhưng đối phương cũng là một tu chân giả a..." "Tu chân giả thì sao?" Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, thần sắc tràn đầy khinh miệt: "Dựa vào thủ đoạn tam lưu như thế để đề thăng tu vi, hẳn tu chân giả này cũng không có gì đặc biệt."