Tiên Y

Chương 211: Linh Quy Ngự Khí Châm Pháp






Mặc dù ba người bác sĩ kia, nhìn xem Trương Văn Trọng hiện tại dùng phương pháp trị liệu tiêm huyết hồng tố vào trong tĩnh mạch, thật là cùng sự chờ mong của bọn họ khác rất xa nhau.

Nhưng mà, loại phương pháp trị liệu này, dù sao hiện tại cũng là phương pháp trị liệu có hiệu quả nhất hiện giờ.

Cho nên, mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng ba người vẫn không có cản trở Trương Văn Trọng trị liệu cho Allan Smith, đều là yên lặng đứng một bên mà quan sát.
Tuy đã tiêm vào tĩnh mạch lượng lớn huyết hồng tố, nhưng mà tình trạng bụng quặn đau kịch liệt của Allan Smith, cũng không có tiến triển giảm bớt đau đớn.

Lúc này, hắn không chỉ sắc mặt tái nhợt, tất cả mặt và cổ đều đầm đìa mồ hôi lạnh, mà khuôn mặt vốn anh tuấn thanh tú trước kia, bây giờ bởi gì quặn đau kịch liệt, mà đã biến thành bóp méo kinh dị dữ tợn.

Điều đó có thể thấy được hắn đang bị giày vò chết đi sống lại như thế nào.
Trương Văn Trọng đem tay phải ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón áp út đặt ở trên cổ tay Allan Smith.

Hai con mắt nhắm lại, tập trung toàn lực tinh thần chẩn mạch cho hắn.

Thẳng đến hai ba phút sau, mới đem tay bắt mạch cho thu trở về.

(DG: Nhìn người bệnh đau đớn kịch liệt, mà vẫn bình tâm chữa bệnh được như anh Trọng.

Cái này gọi là thần kinh thép nè các bạn.

^^)
“Tiểu Trương, như thế nào, chẩn mạch kết quả ra sao ?” Nhạc Tử Mẫn đứng ở bên cạnh, trông có vẻ đã nóng lòng, tiến lên hỏi thăm.
Trương Văn Trọng trả lời: “Phương pháp trị liệu triệu chứng ma cà rồng rất là kịch liệt(hổ báo).

Ta xem tình huống thân thể hiện tại của hắn chắc chắn chịu đựng không nổi.

Cho nên, chắc phải trước tiên làm bụng hắn giảm bớt quặn đau.”
Nhạc Tử Mẫn hỏi: “Vậy ngươi định chuẩn bị làm như thế nào?” Truyện Tiên Y
Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng phân phó cho người y tá kế bên chuẩn bị giấy bút cho hắn, sau đó viết liên tiếp nhiều vị thuốc Đông y cùng Tây y.
Ba người bác sĩ kia đứng ở bên cạnh, đều ngóng dài cổ mở to mắt, muốn xem xem Trương Văn Trọng đến tột cùng là dùng những vị thuốc gì.

Khi bọn hắn chứng kiến Trương Văn Trọng đầu tiên kê ra đều là thuốc Đông y, sau đó lại hai liều thuốc thuần túy Tây y, cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.


Bởi vì, bọn họ căn bản không hiểu nổi Trương Văn Trọng kê ra cái đơn thuốc Đông y này là có chỗ lợi gì.

Một người bác sĩ trong ba người kia, cũng được xem là chuyên gia trong việc kê đơn thuốc Tây y, cho nên có thể xem hiểu Trương Văn Trọng kê ra hai liều thuốc Tây y kia có tác dụng như thế nào.

Lúc này, hắn quay sang hai người bác sĩ còn lại giải thích nói: “Cái đơn thuốc của người họ Trương này đúng là có công dụng cấp bách và lâu dài giảm nhanh đau đớn, coi như là vô cùng phù hợp cho bệnh trạng của tên người Anh quốc lúc này, đau đớn có thể giảm bớt rất nhiều, thậm chí có thể làm dứt hẳn cơn quặn đau kịch liệt của hắn.”
Truyện Tiên Y
Lúc này, Trương Văn Trọng đã đem cái đơn thuốc này, giao cho nữ y tá, cùng hướng nàng phân phó nói: “Lập tức đi đến phòng thuốc Đông y, chiếu theo đơn bốc thuốc, trước tiên cho hắn dùng.”
“Hãy để cho ta đi thôi.” Nhạc Tử Mẫn lấy đơn thuốc từ trong tay người y tá, khẽ thở dài, cảm khái không thôi về hiệu quả thần kỳ của đơn thuốc nói: “Hiện tại, những người trẻ tuổi này, đều không hiểu được nhiều như thế nào là thuốc tiên chi đạo a.”.

Đương nhiên với học thức Đông y uyên thâm nhiều năm như Nhạc Tử Mẫn hiểu được đơn thuốc Trương Văn Trọng kê ra này là thần kỳ như thế nào.

Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng cảm tạ nói: “Như vậy, xin phiền đến Nhạc lão rồi.”
Nhạc Tử Mẫn cười, khoát tay nói ra: “Tiểu Trương, ngươi cần gì phải cùng ta khách khí.

Ngươi chờ một chút, ta liền đi bốc thuốc tiên này.” Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khoảng nữa giờ, bưng một chén thuốc nóng hổi hắc sắc lóng lánh, quay trời về trong phòng bệnh.
Trương Văn Trọng dìu Allan Smith dậy, cho hắn nữa nằm nữa ngồi trên giường bệnh.

Sau đó, đem cái chén thuốc này đưa đến bên miệng hắn, dùng Anh ngữ phân phó nói: “Allan, há miệng ra, uống hết chén thuốc này đi.”
Từ nơi của chén thuốc phát là mùi thảo dược đậm đặc, làm cho Allan Smith nhịn không được nhíu mày.

Nếu như là trước kia, hắn lập tức sẽ cự tuyệt uống chén thuốc này.

Nhưng hiện tại, hắn đối với thuốc Đông y đã có một chút minh bạch, hơn nữa đối với y thuật thần kỳ của Trương Văn Trọng càng thêm thập phần sùng kính, thậm chí là đến tình trạng say mê tín nhiệm hoàn toàn.
Cho nên hắn nín thở, cố nén vị đắng, một hơi đem chén thuốc uống cho sạch sẽ.
Sau khi uống ực một hơi cạn chén thuốc nóng hổi này, Allan Smith lập tức cảm giác được một cổ nhiệt lưu từ nơi cổ họng rơi thẳng xuống đến bụng.

Cũng không lâu lắm, vốn trong bụng hắn như trăm đao giày xéo quặn đau kịch liệt, đã bắt đầu cảm thấy giảm bớt, rồi giảm bớt.

Một lát sau, cơn đau chỉ còn lại một chút âm ĩ.

“Trương tiên sinh, cám ơn ngài.” Allan Smith than dài một ngụm trọc khí, có chút cảm khái nói: “Vừa rồi bụng quặn đau kịch liệt, ta xem như hôm nay có thể hiểu được cảm giác cái gì gọi là sống không bằng chết.

Thượng đế a, loại đau đớn kịch liệt này thật là đau tận xương tủy, khắc cốt minh tâm a.”
Đợi cho Allan Smith nghỉ ngơi một chút, Trương Văn Trọng mới đem hộp ngân châm vừa rồi lấy ra, đặt ở trên ngăn tủ bên cạnh giường bệnh.
Nhìn thấy một màn này, Nhạc Tử Mẫn cũng không lấy gì làm kinh ngạc.

Nhưng ba người bác sĩ đứng bên cạnh, lại một lần nữa tụ cùng một chỗ, xì xào bàn tán lên: (DG: Ba bà tám )
“Ngân châm ? Chẳng lẽ hắn muốn dùng phương pháp châm cứu, để trị liệu triệu chứng Porphyria của tên người Anh quốc này sao ?”
“Ta chưa bao giờ nghe nói qua, chữa trị triệu chứng Porphyria lại dùng phương pháp châm cứu trị liệu a.

Nguyên nhân triệu chứng Porphyria này chính là đột biến hoặc thiếu hụt chổ nào của gien, cái phương pháp châm cứu này cũng không thể nào đối với gien mà sinh ra ảnh hưởng a.” Truyện Tiên Y
“Nếu như là làm an tĩnh tinh thần của người bị triệu chứng Porphyria, thì châm cứu có thể là một biện pháp tốt.

Nhưng cái này chỉ có tác dụng hỗ trợ, chứ không có hiệu quả trị tận gốc bệnh.

Hiện tại, cái tên người Anh quốc này bụng đã hoàn toàn hết quặn đau, bệnh trạng triệu chứng Porphyria chỉ còn lại dị ứng mẫn tính với ánh sáng.

Bây giờ cần điều trị, hẳn là cái dị ứng mẫn tính với ánh sáng này mới đúng chứ.

Tại sao lại sử dụng phương pháp châm cứu a ?”
Hiển nhiên, bọn họ đối với Trương Văn Trọng lúc này lựa chọn phương pháp châm cứu để trị liệu cho Allan Smith, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cả ba người đều nhận xét lựa chọn dùng châm cứu bây giờ hoàn toàn là không hợp lý.
Trong đám người ở căn phòng bệnh này, chỉ có Nhạc Tử Mẫn cùng Allan Smith là đối với Trương Văn Trọng tràn đầy tin tưởng, cũng bởi vì bọn họ đã từng thấy qua Trương Văn Trọng thể hiện ra thần kỳ y thuật như thế nào.

Nếu như không phải bởi vì bọn họ trước kia từng biết qua Trương Văn Trọng, chỉ sợ bọn họ lúc này cũng cùng ba người bác sĩ kia cùng quan điểm, hoài nghi phương pháp châm cứu của Trương Văn Trọng.

Truyện Tiên Y
Châm cứu bình thường, đương nhiên là đối với triệu chứng Porphyria rất khó phát huy hiệu quả trị liệu tận gốc.

Nhưng nếu như là châm cứu trên cơ sở tăng thêm chân nguyên, tiên khí, muốn trị hết triệu chứng ma cà rồng này, cũng không phải không có khả năng.


Phải biết rằng, tại thời điểm Trung Quốc cổ đại, thông thường là phối hợp sử dụng châm cứu với khí công để phát huy tối đa hiệu quả trị liệu, thủ pháp châm cứu “dĩ khí ngự châm” càng là tầng tầng lớp lớp.

Nhưng đáng tiếc chính là, theo dòng thăng trầm của lịch sử qua nhiều triều đại, các loại châm pháp “dĩ khí ngự châm” cao cấp ngày càng bị mai một đi, rồi bị quên lãng, thất truyền theo dòng thời gian.

(DG Tiếc đứt ruột .)
Trương Văn Trọng hiện tại chuẩn bị dùng “Linh Quy Ngự Khí châm pháp”.

Chính là một loại châm pháp “dĩ khí ngự châm” cao cấp đã thất truyền.

Chỉ có điều, hắn đem khí này đổi thành chân nguyên.
Trương Văn Trọng mở ra hộp ngân châm, từ đó lấy ra vài cây ngân châm cầm trong tay, hai con mắt híp lại dừng ở trên người Allan Smith.

Hắn đây là đang thông qua “Quan Khí Bát Pháp” (một phương pháp chỉ thông qua quan sát chuẩn đoán bệnh thần kỳ) xem xét tình trạng khí huyết lưu thông trong cơ thể Allan Smith để lựa chọn huyệt vị trị liệu cho hiệu quả nhất.
Sau một khoảng ngắn thời gian quan sát, Trương Văn Trọng cuối cùng cũng bắt đầu xuất thủ.

Chỉ thấy hắn cài ngân châm trên ngón tay, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào Allan Smith: Chiếu Hải, Công Tôn, Hậu Khê, Liệt Khiếu, Ngoại Quan, Nội Quan, Thân Mạch, Túc Lâm Khấp tám huyệt vị.

Tám huyệt vị bát mạch giao nhau này, chính là Kỳ Kinh Bát Mạch.

Trương Văn Trọng hiện tại chính là muốn dùng “Linh Quy Ngự Khí châm pháp” đưa chân nguyên vận hành trong kỳ kinh bát mạch của Allan Smith, điều chỉnh cơ năng trong thân thể của hắn, để đạt tới mức trạng thái cơ thể cần thiết đủ cho trị liệu triệu chứng Porphyria.
Trong chớp mắt, trên mỗi huyện vị bát mạch giao nhau trên người Allan Smith, đều cắm lên một cây ngân châm.

Cùng lúc đó, chân nguyên trong cơ thể Trương Văn Trọng cũng theo tám cây ngân châm này bùng lên, tiến vào trong thân thể hắn.
Tại thời điểm chân nguyên nhập vào cơ thể, Allan Smith lập tức cảm thấy một cổ cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả bằng ngôn từ tràn ngập cơ thể hắn.

Nhưng rồi rất nhanh, hắn nhắm nghiền hai mắt lại ngủ say mê mệt.

Mà tám đạo chân nguyên thông qua huyện vị bát mạch giao nhau tiến vào trong cơ thể hắn kia, bắt đầu lặng yên không một tiếng động, điều chỉnh cơ năng trên thân thể của hắn.
Một giờ sau, Trương Văn Trọng cuối cùng cũng đã châm cứu xong, phất tay rút nhanh tám cây ngân châm.

Nhưng vẫn để lại tám đạo chân nguyên của mình ở lại trong cơ thể Allan Smith, thay hắn điều trị cơ năng thân thể.

Nhạc Tử Mẫn mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không thể chờ đợi hơn được, đứng dậy hỏi thăm: “Tiểu Trương, ngươi vừa rồi sử dụng châm pháp rất kỳ lạ, ta cho tới bây giờ đều không có gặp qua thủ pháp châm cứu như vậy.” Truyện Tiên Y
Ba người bác sĩ đứng ở góc phòng kia, đồng dạng cũng mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Vừa rồi, lúc bọn hắn chợt nhìn thấy Trương Văn Trọng sử dụng thủ pháp châm cứu kỳ lạ kia, phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ hắn dùng ngân châm đâm loạn.

(DG: ) Dù sao nhận thức bọn hắn đối với Trương Văn Trọng không sâu, còn không tinh tường y thuật của hắn đến tột cùng là cao minh hay là thấp kém, cho nên sinh ra nghi hoặc như vậy, cũng chính là chuyện thường.


Nhưng sau khi bọn hắn cẩn thận quan sát thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng, lại khiếp sợ phát hiện, loại thủ pháp kỳ lạ này căn bản không phải cái gì ghim kim lung tung, mà là có quy luật nhất định, phi thường huyền bí tinh diệu.

Cho nên bọn hắn không khỏi tự chủ, đối với loại thủ pháp châm cứu chưa bao giờ gặp qua này, cảm thấy hiếu kỳ thật sâu.

Chỉ là, bọn hắn và Trương Văn Trọng quen nhau cũng không thân, cho nên bọn hắn không thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi thăm.

Lúc này, khi bọn hắn nghe thấy Nhạc Tử Mẫn cũng mở miệng hỏi thăm vấn đề này.

Đều vội vàng dựng lỗ tai thỏ lên, muốn lắng nghe không xót chữ nào câu trả lời của Trương Văn Trọng .
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm, thành thật trả lời: “Là Linh Quy Ngự Khí châm pháp.”
“Linh Quy Ngự Khí châm pháp ?” Nhạc Tử Mẫn cùng một trong ba người bác sĩ kia đồng thời kinh hô kêu lên.

Hai người bọn họ đều là đọc qua không ít sách cổ tài liệu y học, tự nhiên đều có nghe nói qua đại danh của “Linh Quy Ngự Khí châm pháp” này.
Một trong ba người ba bác sĩ vừa kinh hô lên kia, cũng được xem là một Trung-Tây y bác sĩ nổi tiếng.

Hắn lúc này rốt cuộc là không thể kiên nhẫn hơn được, hắn cũng không để ý mình và Trương Văn Trọng quan hệ không quen thân nữa, vội vàng mở miệng dò hỏi: “Ngươi nói cái này là Linh Quy Ngự Khí châm pháp hả? Chính là cái châm pháp khí công “dĩ khí ngự châm” trong truyền thuyết kia ? ”
“Đúng vậy.” Trương Văn Trọng mặt mỉm cười, gật đầu đáp.
“Lại thật là Linh Quy Ngự Khí châm pháp sao ! Lại thật là Linh Quy Ngự Khí châm pháp sao !” Sau khi khiếp sợ thất thanh vài câu, cái vị Trung-Tây y bác sĩ kia, lại cau mày nói ra: “A, không đúng, không đúng.

Linh Quy Ngự Khí châm pháp đã sớm thất truyền từ nghìn năm trước.

Ngươi lại như thế nào mà học được ? Hơn nữa, thi triển Linh Quy Ngự Khí châm pháp cần có khí công làm dẫn, chẳng lẽ ngươi còn có thể luyện thành khí công.” (DG: Anh Trọng cũng được xem là tổ sư của tổ sư của tổ sư …(nghìn lần) của ngươi đó.

Mau quỳ xuống mà thắp nhang cúng nãi chuối đi.

) Truyện Tiên Y
“Lâm Đán bác sĩ, cái này không có gì là kỳ quái cả !” Nhạc Tử Mẫn nở nụ cười, hình như có quen biết cái người Trung-Tây y bác sĩ này, nói ra: “Có lẽ ngươi không biết a, Tiểu Trương không chỉ riêng học được một môn thất truyền y thuật như vậy.

Mà như: Cổ Bổn Bồi Nguyên châm pháp, Quan Khí Bát Pháp, nối xương tục tủy các y thuật thất truyền đó, hắn đều tinh thông !” Truyện Tiên Y
“Trời ạ !” Lâm Đán khiếp sợ há to miệng, nhìn qua Trương Văn Trọng như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nói ra: “Ngươi…Ngươi từ chổ nào mà học được những y thuật này.”
“Xin lỗi, bí mật không thể nói được.” Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng.

Sau đó, quay sang Nhạc Tử Mẫn nói: “Nhạc lão, Allan Smith hiện tại ta xin nhờ mọi người chăm sóc.”
Nhạc Tử Mẫn liền vội vàng nói: “Triệu chứng ma cà rồng của hắn ?”
Trương Văn Trọng trả lời: “Yên tâm đi, sau khi hắn tỉnh lại, bệnh trạng sẽ tốt hơn.”
“Cái này … Như vậy mà trị liệu được triệu chứng ma cà rồng của hắn sao ? Ngươi không phải đang nói đùa đó hả ?” Hai người bác sĩ thuộc nhóm Lâm Đán, cũng đều kinh ngạc há to miệng, như thế nào cũng không thể tin tưởng được lời Trương Văn Trọng vừa nói.