Tiên Y

Chương 171: Nghiễm Hàn Hoa Và Điện Thanh Hàn Thạch






Nam tử cho xe đến bên ngoài bìa rừng vừa mới dừng xe lại, một thân ảnh liền xuất hiện bên ngoài xe, đưa tay gõ vào cửa sổ.
Trên mặt nam tử cũng không có biểu tình ngạc nhiên hoặc nghi hoặc, hắn phảng phất đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh, mỉm cười hạ cửa sổ xe xuống.

Đồng thời lấy ra bao thuốc lá, rút một cây đưa cho người đứng bên ngoài xe.

Đợi khi người kia bỏ điếu thuốc vào miệng nam tử lại lấy bật lửa châm thuốc cho người đó.
Người xuất hiện bên ngoài xe cũng không phải người lạ, chính là Dương Đông Nhi Dương tam tỷ từng đến sân bay tiếp đón Trương Văn Trọng.
Rít mạnh một hơi thuốc lá, sau đó khoan thai phun ra một ngụm khói, Dương tam tỷ dùng một loại tư thái cực kỳ cao quý ưu nhã, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, híp mắt nhìn về phương xa.

Tuy rằng phương hướng kia chỉ là một mảnh đen kịt, thế nhưng nàng phảng phất như có thể xuyên qua bóng đêm nhìn thấy được Trương Văn Trọng nơi đó.
“Anh thấy thế nào?” Dương tam tỷ đột nhiên hỏi ra một câu thật kỳ lạ.
Tuy rằng Dương tam tỷ hỏi rất đột ngột, nhưng nam tử vẫn hiểu được ý tứ của nàng.

Sau một lát trầm ngâm, hắn mới hồi đáp: “Một người phi thường trầm tĩnh.”
“Không hơn sao?” Dương tam tỷ phun ra một ngụm khói, liếc mắt nhìn nam tử, lắc đầu than thở: “Không nghĩ tới, anh theo tôi nhiều năm như vậy, ánh mắt anh nhìn người vẫn không có chút tiến bộ.”
Nam tử vừa cười vừa nói: “Dù sao tôi là một người bảo tiêu, không cần phải học cách nhìn người a?”
Dương tam tỷ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Anh nha, mỗi lần cùng anh nói về việc này, anh luôn dùng lý do này để qua loa cho xong việc với tôi.

Anh luôn luôn như vậy, bảo tôi làm sao yên tâm đem việc buôn bán giao cho anh?”
Biểu tình của nam tử biến thành nghiêm túc, nhìn vào gương mặt của Dương tam tỷ, nói từng chữ: “Tôi không có bản lĩnh làm khoang lái, lại càng không phải là nhân tài làm thuyền trưởng.

Tam tỷ, chúng tôi không rời khỏi cô.”
“Không rời khỏi thì thế nào? Tất cả đều đã có mục tiêu định trước.” Dương tam tỷ cười hôi đáp.

Chỉ là dáng tươi cười của nàng, trong bóng đêm đen kịt, có vẻ có chút thê lương ảm đạm.
Hai người cũng không nói thêm, bầu không khí nhất thời biến thành trầm mặc.

Sau khi hút hết điếu thuốc, Dương tam tỷ ném tàn thuốc xuống đất, nhìn nam tử nói: “Tôi đi trước, anh hảo hảo chiêu đãi hắn.

Ngàn vạn lần không nên chậm trễ hắn.”
Nam tử gật đầu đáp: “Tốt, tôi đã biết.”

Dương tam tỷ khoát khoát tay, xoay người đi về chiếc Hummer đậu gần đó.
Ngay lúc Dương tam tỷ đi ra được mấy bước, nam tử ngồi trong xe Audi đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô lại thấy thế nào?”
“Thâm sâu khó lường” Dương tam tỷ xoay người lại, nhìn nam tử nói: “Chỉ có thể làm bạn, không thể làm kẻ địch.”
“So với tôi còn lợi hại?” Nam tử đối với sự đánh giá cao của Dương tam tỷ đối với Trương Văn Trọng có vẻ có chút ngạc nhiên.
“So với anh còn lợi hại.” Dương tam tỷ gật đầu nói, sau đó lại cau mày căn dặn: “Anh ngàn vạn lần không nên bướng bỉnh, đi so đấu với hắn.

Bằng không người có hại chỉ là anh.”
Nam tử nở nụ cười hồi đáp: “Yên tâm đi, tính tình của tôi mặc dù có lúc rất lỗ mãng, nhưng vẫn biết phân rõ chuyện nặng nhẹ, sẽ không cho cô thêm phiền phức.”
“Tôi tự nhiên là yên tâm đối với anh, bằng không cũng sẽ không cho anh đi đón hắn.” Dương tam tỷ dứt lời leo lên chiếc Hummer của nàng mở máy lái xe đi.
Nhìn theo chiếc Hummer cửa Dương Tam tỷ rời đi, nam tử nhìn về phía bóng đêm đen kịt, nhẹ giọng lầm bầm: “So với tôi còn lợi hại hơn sao? Nói như thế, anh cũng đã là Thiên Cấp cao thủ? Thiên Cấp cao thủ còn trẻ tuổi như thế, thật đúng là không gặp nhiều lắm.

Cũng không biết là gia tộc môn phái nào lại có tầm mắt như thế.” Nam tử cũng không hoài nghi định luận của Dương tam tỷ, mà ngạc nhiên về thực lực và tuổi tác của Trương Văn Trọng.
Ngay khi nam tử khởi động máy chiếc Audi tiến vào rừng cây, Trương Văn Trọng cũng cất bước đi vào trong khu nhà hoang.
Mặc dù bên trong khu nhà tối như mực này, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng dế gáy, cũng không còn âm thanh nào khác.

Thế nhưng Trương Văn Trọng nhờ vào năng lực cảm nhận siêu phàm của mình, đã dễ dàng nhận ra, trong khu nhà giống như vứt đi, đang ẩn núp mười ba võ giả có thực lực không kém.

Lúc này khí cơ của đám võ giả, đã hoàn toàn tập trung ở trên người hắn.
Mười ba võ giả tuy rằng rất mạnh, thế nhưng cũng không thể cấu thành tính uy hiếp thực chất đối với hắn.

Bởi mục đích hắn tới nơi này, cũng không phải để kết oán gây thù, mà là tham gia cuộc đấu giá.

Cho nên tuy rằng hắn phán đoán ra vị trí ẩn thân của mười ba võ giả, nhưng cũng không hướng bọn họ khỏi xướng tiến công.

Hắn chỉ đem tấm thẻ màu đen nam tử giao cho hắn giơ cao lên đỉnh đầu.
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bắn qua, chiếu sáng tấm thẻ màu đen trong tay Trương Văn Trọng.

Ngay sau đó, một nam tử toàn thân đầy cơ bắp cứng rắn từ trong góc âm u đi ra, đưa mắt cảnh giác nhìn Trương Văn Trọng.
Từ đầu tới cuối, tay phải của hắn đều đặt ngay bên hông.

Trương Văn Trọng không chút nghi ngờ, nếu mình cử động khác thường, kẻ cơ bắp giống Schwarzenegger này sẽ lập tức nổ súng.


( diễn viên cơ bắp đóng vai người máy trong phim Kẻ Hủy Diệt, Comando, sau này là thống đốc bang California)
Tên cơ bắp tiếp nhận tấm thẻ màu đen trong tay Trương Văn Trọng, dùng một loại máy móc đặc thù nhẹ nhàng đảo qua trên mặt tấm thẻ, nhất thời nghe thấy một tiếng thanh thúy vang lên trong máy.
Tên cơ bắp thu hồi máy, trả lại tấm thẻ màu đen cho Trương Văn Trọng, sau đó giơ tay lên làm ra một chuỗi thủ thế liên tiếp, cuối cùng mới nhìn Trương Văn Trọng nói: “Khách nhân mời đi theo tôi.”
Trương Văn Trọng rõ ràng cảm giác được, khi tên cơ bắp đưa ra những thủ thế kia, mười hai võ giả đang ẩn núp trong góc tối đều đã triệt tiêu khí cơ ở trên người hắn.
Đi theo tên cơ bắp, Trương Văn Trọng đi vào khu nhà bị bỏ hoang.

Ở bên trong không ngờ bị người đào móc ra một thông đạo ngầm.
Đi theo tên cơ bắp vào thông đạo ngầm, Trương Văn Trọng mới phát hiện dưới nền đất không ngờ còn có một bầu trời khác.

Cũng không biết là ai lại mất nhiều công phu, đem tầng ngầm bên dưới khu nhà bỏ hoang đào móc ra một sân rộng ngầm.

Lúc này Trương Văn Trọng đi tới sân rộng ngầm đã thấy bên trong ngồi đầy những người đến từ khắp nơi trong toàn quốc.
Thật đúng không hổ là buổi đấu giá ngầm, quả thật tổ chức dưới lòng đất!
Tuy rằng Trương Văn Trọng biết tiến nhập vào hội đấu giá ngầm cần phải đem theo tấm thẻ màu đen, nhưng hắn cũng không biết, tấm thẻ màu đen lại có giá trị tới năm trăm ngàn.

Số tiền này, Dương Tam tỷ cũng không nhắc qua với Trương Văn Trọng, cũng không phải do nàng ứng ra cho hắn, mà bởi vì Vưu Giai lén chuyển một số tiền cho Dương Tam tỷ, mời nàng hỗ trợ giúp đỡ.
Đưa Trương Văn Trọng đi vào trong sân rộng ngầm, tên cơ bắp liền rời khỏi trở về vị trí canh gác bên trên mặt đất của hắn.

Người tiếp nhận chiêu đãi Trương Văn Trọng là một cô gái mặc một thân quần áo chức nghiệp khí chất trang nhã.

Nàng mỉm cười đưa Trương Văn Trọng đi tới chỗ ngồi, sau đó dò hỏi: “Tiên sinh, không biết ngài có chọn món đồ uống trái cây hay món điểm tâm ngọt nào không?”
Trương Văn Trọng khách khí nói: “Cảm ơn không cần đâu.”
“Tốt, nếu có gì cần, thỉnh gọi một tiếng tôi sẽ đến phục vụ cho ngài.

Mặt khác, chúc ngài có thể mua được vật mình thích trong buổi đấu giá.” Cô gái dùng thái độ cung kính nói xong lại đứng bên cạnh cách đó không xa, ngậm miệng không nói gì nữa.
Buổi đầu giá ngầm rất nhanh,được bắt đầu, một vật thật cổ quái ngạc nhiên gì đó được đấu giá sư bày ra, sau khi tiến hành giới thiệu một phen liền bắt đầu đấu giá.
Đầu tiên những vật bán đấu giá đều là một ít đồ cổ tranh chữ tương đối quý giá.

Mấy thứ này, đối với Trương Văn Trọng mà nói không dùng được.


Cho nên hăng hái của hắn cũng không lớn, nhưng có nhiều thương gia giàu có lại chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua về những tranh chữ đồ cổ cũng không dùng ăn được.

Nhưng chỉ là không biết bọn họ có biết thưởng thức thứ mà họ mua hay không.

Hay chỉ là vì muốn học đòi văn vẻ?
Sau một phen chờ đợi buồn chán, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng chờ được thứ hắn cảm thấy hứng thú.
Một gốc cây địa cấp ngũ phẩm linh dược tài Nghiễm Hàn Hoa! Giá quy định là hai triệu.
Do Nghiễm Hàn Hoa có thể luyện chế ra nhiều loại đan dược, vừa lúc là những loại đan dược hiện tại Trương Văn Trọng đang cần dùng.

Đừng nói là hai triệu, dù sáu triệu, tám triệu hắn cũng sẽ không chút do dự giơ lên thẻ kêu giá.
Ngay khi Trương Văn Trọng giơ thẻ lên cũng có vài người lần lượt cũng ra giá.

Nhưng so với tràng diện nóng nảy sôi nổi khi kêu giá đồ cổ tranh chữ, tràng diện kêu giá gốc Nghiễm Hàn Hoa lại quạnh quẽ nặng nề hơn rất nhiều.

Khi Nghiễm Hàn Hoa lên tới giá bốn triệu rưỡi, không ít người đều bỏ cuộc, chỉ còn lại Trương Văn Trọng và một nam tử trung niên còn đang lần lượt tăng giá.
Nhìn thấy một màn này, những người đến đây tham gia hội đấu giá ngầm nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
“Bốn triệu rưỡi rồi, gốc cây này đã lên tới bốn triệu rưỡi!”
“Các anh nói, hai người kia có phải điên rồi không? Không ngờ chịu bỏ ra bốn triệu rưỡi mua một gốc hoa?”
“Bốn triệu rưỡi mua một gốc hoa tùy thời đều có thể chết, ta kháo, hai người kia quả thực so với ta còn muốn phá sản!”
Trương Văn Trọng và nam tử trung niên đối với những lời bình luận chung quanh ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngay khi những người này còn đang cảm khái, hai người đã nâng giá lên tới sáu triệu.

Lúc này Trương Văn Trọng vẫn biểu hiện khí định thần nhàn, mà tình tự của nam tử trung niên kia đã có chút khẩn trương không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi hột trên trán.
“Sáu triệu bốn trăm ngàn!” Nam tử trung niên sau thoáng do dự, cắn răng đưa ra một giá mới.
“Bảy triệu!” Không đợi đấu giá sư hỏi lại, Trương Văn Trọng liền tăng thêm sáu trăm ngàn.
Sắc mặt nam tử trung niên biến thành trắng bệch, nhìn sắc mặt của hắn, Trương Văn Trọng liền hiểu được hắn đã không thể đưa ra thêm được nhiều tiền nữa.

Quả nhiên sau khi nghe đấu giá sư hỏi thêm mấy lần, gốc Nghiễm Hàn Hoa địa cấp ngũ phẩm với giá bảy triệu đã được Trương Văn Trọng mua tới tay.
Đại bộ phận mọi người trong buổi đấu giá ngầm đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn Trương Văn Trọng.

Bởi vì bọn họ rất khó hiểu được, vì sao Trương Văn Trọng lại vung tiền như rác mua một gốc hoa không có gì nổi bật.
Đối với cái nhìn của những người trong thế tục, Trương Văn Trọng hoàn toàn không để vào lòng.

Lúc này trong lòng hắn rất vui vẻ, hành trình đến Cẩm Kim Thành tỉnh Lũng Tuyền lần này, quả nhiên cũng không có đến không công.


Dù sau đó không mua thêm được gì hắn cần, chỉ dựa vào gốc Nghiễm Hàn Hoa, cũng đã không uổng công hắn chạy tới Cẩm Kim Thành tỉnh Lũng Tuyền ngày hôm nay.
Buổi đấu giá tiếp tục được tiến hành.
Kế tiếp lại được bán đấu giá thêm vài thứ tốt, đều là những thứ Trương Văn Trọng không có hứng thú.

Mắt thấy hội đấu giá đã sắp kết thúc, liền xuất hiện một tảng đá khiến Trương Văn Trọng chú ý.
Nếu chỉ nhìn khối đá từ bề ngoài, rất giống một tảng đá bình thường.

Thế nhưng Trương Văn Trọng rõ ràng cảm ứng được, từ trong khối đá tản mát ra cỗ tiên linh khí thuần túy.
Đấu giá sư giới thiệu: “Khối đá này, là một khối kỳ thạch.

Tuy rằng bề ngoài không nổi bật, nhưng chỉ cần đặt nó bên trong nhà, những người sinh hoạt bên trong, là có thể tiêu tai miễn bệnh.

Tảng đá trấn trạch thần kỳ như vậy, giá khởi điểm ba triệu.

Có ai nguyện ý ra ba triệu không? Có ai nguyện ý ra giá không?”
Kỳ thạch?
Trương Văn Trọng nở nụ cười.
Khối tảng đá nhìn như bình thường này, vốn có tên là Điện Thanh Hàn Thạch, vừa có thể dùng luyện đan, vừa có thể dùng luyện khí.

Dùng luyện đan, nó là địa cấp lục phẩm linh dược tài, còn hơn một phẩm cấp của gốc Nghiễm Hàn Hoa mà Trương Văn Trọng vừa mua được khi nãy.

Nếu dùng để luyện khí, nó là địa cấp ngũ phẩm linh khí tài, nếu sử dụng Hỗn Độn Lô để luyện chế pháp khí, rất dễ luyện chế ra cao phẩm pháp khí, hoặc thứ phẩm pháp bảo.
Tài liệu vừa có thể luyện đan, vừa có thể luyện khí, thật sự là không có nhiều!
Nhưng không đợi Trương Văn Trọng ra giá, nam tử trung niên khi nãy tranh mua Nghiễm Hàn Hoa với hắn giành một bước ra giá: “Tôi ra năm triệu!”
“Bảy triệu!” Trương Văn Trọng lại giơ lên thẻ bài, trực tiếp báo ra một giá vượt ngoài sự chịu đựng của nam tử trung niên.
“Ngươi...” Nam tử trung niên mở to hai mắt nhìn, căm tức trừng Trương Văn Trọng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã sớm giết chết Trương Văn Trọng hơn trăm lần.
Cuối cùng khối Điện Thanh Hàn Thạch cũng rơi vào trong tay Trương Văn Trọng.
Nam tử trung niên lần này lại tranh mua thất bại, áp chế không được lửa giận trong lòng liền phất tay áo rời đi.

Trước khi đi còn nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng thật tàn bạo, môi khẽ nhúc nhích, rõ ràng đang nói: “Tiểu tử, ngươi chờ xem, ngươi sẽ có chuyện hay để nhìn!”
Không hề nghi ngờ, khi Trương Văn Trọng ném ra bảy triệu, mua về một khối kỳ thạch, đại bộ phận mọi người trong buổi đấu giá ngầm, cũng không còn cho rằng hắn ngu ngốc, mà đưa hắn trở thành phần tử não tàn.
Phải là người bị não tàn, mới có thể liên tục ném ra hơn mười triệu, chỉ vì mua một gốc hoa và một tảng đá.
Nhưng những người đang cười nhạo Trương Văn Trọng, thế nào cũng không nghĩ đến, chân chính não tàn, cũng chính là bọn họ.