Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 84: C84: Cảm giác đắng chát




"Khi tôi nhìn thấy có người chết trước mặt, tôi đã lập tức hoảng sợ, nên đã đánh mất toàn bộ hành lý rồi, cuối cùng rơi vào trong đống đổ nát này, lại bị bọ cạp cắn, nếu như không có sự xuất hiện của anh, e rằng tôi đã chết lâu rồi." Minh Nguyệt tiếp tục yếu ớt nói.

Vùi! Vùi Lúc này hai con bọ cạp bay lên cùng lúc tấn công Lâm Hoài.

Lâm Hoài vội vàng tránh đi, và nhanh chóng đặt Minh Nguyệt xuống, hắn nắm chặt con dao găm bắt đầu vật lộn với bọ cạp.

"Lâm Hoài cẩn thận!" Minh Nguyệt đau lòng hét lớn.

Sột soạt! Ánh mắt Lâm Hoài nỗi lên tia máu đỏ ngầu, hắn tấn công hai con bọ cạp không ngừng trong đêm tối, đáng tiếc là vỏ ngoài của con bọ cạp quá cứng, không dùng chân khí thì khó mà đâm chết được.

Lâm Hoài liên tục công kích hàng chục lần nhưng đều không thể chém chết được hai con bọ cạp, cuối cùng chỉ có thể chọn cách trốn chạy.

"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!" Khi Lâm Hoài cõng Minh Nguyệt trên lưng, trong cổ họng hắn đã nóng rát, khát khô cả cổ, khắp miệng đều khô ran.

"Lâm Hoài, anh mau uống chút nước đi!" Minh Nguyệt đau lòng nói, cô biết anh đã chịu nhiều cực khổ vì mình.

"Khu khụ khụ! Tôi, tôi không khát." Lâm Hoài bước. nhanh về phía trước, lúc này cơ thể đã bắt đầu chao đảo, Lâm Hoài rất rõ, trời sắp sáng rồi, bản thân kiên trì không bao lâu nữa có thể sẽ ngã xuống, niềm hy vọng duy nhất đó là tìm được nguồn nước.


"Không được, nhất định anh phải uống chút nước." Minh Nguyệt vội vàng mò lấy bình nước, mò lui mò tới mới phát vốn dĩ không có nước, vật phẩm duy nhất trên người của hai người đó là con dao găm của Lâm Hoài.

Sự việc đã quá rõ ràng, chắc chắn nước trên người của Lâm Hoài đã bị mình uống hết rồi, trong cơn mơ màng bản thân còn nhớ được hôm qua đã uống một hơi hết sạch bình nước.

"Lâm Hoài, đều là do tôi không tốt, là tôi đã uống hết nước của anh, tôi chỉ là vật thừa thãi thôi, anh bỏ tôi xuống đi! hiện giờ đã hết nước rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh không sống được đâu, nhanh bỏ tôi xuống đi." Đôi mắt của Minh Nguyệt lúc này đã ướt đẫm.

"Khụ khụ khụ! Tôi không khát, cũng không mệt, cô không cần nói gì cả." Lâm Hoài tăng tốc đi về phía trước, hy vọng có thể tránh xa hai con bọ cạp sa mạc đó càng sớm càng tốt.

Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời cũng từ từ nhô lên, thời tiết càng lúc càng nóng, Lâm Hoài có cảm giác mệt mỏi muốn ngủ.

Ngay lúc này có một cơn gió nóng thổi đến, đột nhiên Lâm Hoài cảm giác trong không khí mang một chút ẩm ướt, cũng tức là có khả năng ở phía trước thật sự xuất hiện ốc đảo.

Bỗng chốc Lâm Hoài có một niềm tin phải tiếp tục kiên trì tiến về phía trước, giờ đây Minh Nguyệt khi mê khi tỉnh.

Ngay lúc này, Lâm Hoài đột ngột phát hiện hai cây thực vật xanh ngắt, hình dáng tương tự với bụi gai, Lâm Hoài đi nhanh đến đó.

Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, nên hai người ngã lăn xuống cồn cát.


Sau khi Lâm Hoài nhìn rõ đây là cỏ gai thì hắn trở nên phấn khích, bên trong cỏ này thật sự còn có một hàm lượng lớn thuốc hệ nước, cũng tức là Minh Nguyệt được cứu rồi.

Lâm Hoài nhanh chóng ngắt mười mấy ngọn lá to bằng hạt đậu xanh, và cho thẳng vào trong miệng mình nhai nát, sau đó nhả ra cho vào miệng của Minh Nguyệt.

Làm xong điều này, Lâm Hoài lại nhai thêm một ít nữa, hắn dùng dao rạch một vết nhỏ trên chân Minh Nguyệt, sau đó lấy ngọn lá đã nhai nát đắp lên trên.

"Minh Nguyệt, cố chịu một chút, tôi tin là không bao. xa nữa sẽ có nguồn nước, khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ”" Lúc nói chuyện thì cổ họng của Lâm Hoài đã nóng ran, nên hắn vội ngắt một ngọn lá cây cho vào miệng.

Khi Lâm Hoài đang nhai ngọn cỏ đắng chát thì ba con bọ cạp lao đến từ ba hướng cùng một lúc.

"Hả? Tìm cái chết sao?" Lúc này Lâm Hoài thật sự nóng ruột, cũng biết rằng bản thân có thể biến mất ở nơi đây, nhưng cho dù có chết thì cũng phải giết hai con bọ cạp đáng chết này.

Hai con bọ cạp đậu thẳng lên vai của Lâm Hoài, hắn không thèm quan tâm, đưa tay ra tóm chặt lấy con bọ cạp đang lao đến trước mặt, hắn không hề sợ hãi mà †óm lấy trong tay.

Ngay vào lúc này, ba con bọ cạp đâm gai độc dài ngoằng vào trong da thịt của Lâm Hoài cùng một lúc, không có linh lực chống đỡ thì Lâm Hoài chẳng khác gì với người bình thường, đột nhiên vết đau như kim châm truyền đến.

Lúc này Lâm Hoài đột nhiên cắn răng, đâm con dao. găm thật mạnh vào bên trong cơ thể bọ cạp bị hắn nắm chặt.


Xi xì! Bỗng chốc một dòng nước đen chảy ra, Lâm Hoài tiện tay ném nó ra xa

Cơ thể Lâm Hoài bất ngờ rung mạnh hất bay hai con bọ cạp khác, đồng thời hắn nhấc con dao hăm lên liều mạng với hai con bọ cạp.

Cho dù động tác lúc này của Lâm Hoài rất vụng về, nhưng Lâm Hoài có một niềm tin kiên định rằng, đó là trước khi sụp đổ cũng phải giết chết hai con bọ cạp đáng ghét này.

Đâm liên tục năm nhát, tất cả đều vô vọng, dường như hai con bọ cạp này biết Lâm Hoài đang liều mạng nên lúc này càng hung dữ hơn.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài!" Minh Nguyệt đang mở mắt, mặc dầu cô vẫn khát khô như vậy, nhưng cảm thấy nhịp tim đã bình thường hơn nhiều, hình như độc tố trước đó đã được hóa giải rồi.

Cảm thấy có gì đó trong miệng và lá cỏ đã khô ở trên chân, nên cô đoán có lẽ Lâm Hoài đã giúp mình tìm được thảo dược.

"Gô trốn ra xa một chút, đừng đến đây!" Lâm Hoài rất vui vì Minh Nguyệt đã sống lại, lúc này hắn càng hăng hái để đâm chết con bọ cạp.

Hắn lại không ngừng tấn công nhiều lần, cuối cùng cũng không tóm được bọ cạp, hắn hoa mắt một hồi, cuối cùng trước mắt Lâm Hoài tối sầm lại và ngã nhào xuống. đất.

"Lâm Hoài, Lâm Hoài." Minh Nguyệt đột nhiên kêu lên thất thanh khi nhìn thấy Lâm Hoài ngất đi, đồng thời cô bò đến gần Lâm Hoài, lúc này Minh Nguyệt vốn dĩ không hề quan tâm đến hai con bọ cạp đáng sợ đó nữa.

Sau khi Lâm Hoài ngã xuống đất, thì hai con bọ cạp đó lập tức đậu lên trán của Lâm Hoài, chiếc kìm chắc cứng nhắm vào giữa hàng chân mày của Lâm Hoài để ra tay, bên trong nơi đây là Tử Phủ quy tụ, mọi tỉnh huyết cũng lưu trữ ở nơi đây, đây mới chính là thứ mà bọ cạp muốn ăn nhất.


Đột nhiên lúc này Lâm Hoài có ý thức, đây chính là năng lượng mạnh nhất của hồn phách mang đến, Lâm Hoài bất ngờ tóm chặt bọ cạp, lần này bọ cạp đã thật sự hết đường trốn chạy.

Sau khi tóm được bọ cạp, Lâm Hoài siết chặt nắm đấm và để mặt gai con bọ cạp đâm vào trong tay mình, cho dù đau chết đi được vẫn không buông tay ra, mãi cho đến khi Lâm Hoài ngất đi lần nữa nhưng vẫn không buông tay ra

"Lâm Hoài, Lâm Hoài!" Tiếng khóc thút thít của Minh Nguyệt truyền đến bên tai, dần dần hắn chẳng còn biết gì cả.

"Lâm Hoài, anh không được chết! Tôi không để anh chết đâu, tôi ra lệnh cho anh mau sống lại, hu hu hu!" Minh Nguyệt ôm lấy Lâm Hoài khóc không thành tiếng, chất chứa tuyệt vọng, cô đã mất đi dũng khí sống tiếp.

Khi tách đôi tay của Lâm Hoài ra, hai con bọ cạp ghê tởm đã chết nghẻo rồi, còn cánh tay của Lâm Hoài cũng bị rách toạc tàn tạ, máu chảy ra cũng đã khô cạn.

"Ồ? Mạch vẫn còn đập." Minh Nguyệt bất ngờ phát hiện mạch của Lâm Hoài vẫn còn đập, đột nhiên thắp. lên cho cô tia hy vọng.

Tuy Lâm Hoài đã bất tỉnh, nhưng sức sống bên trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, thứ mà hắn thiếu nhất bây giờ chính là nguồn nước.

Sự hôn mê của Lâm Hoài giống như là một giấc. mộng dài, trong cơn mơ hắn khát khô cổ, và không ngừng đi tìm nguồn nước, có khi nhìn thấy nguồn nước rồi nhưng uống không được, nên lại đi tìm ở nơi khác, có khi vấp ngã, có khi lại khóc lóc, tóm lại là cho dù như thế nào cũng không tìm ra được nguồn nước.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lâm Hoài chỉ cảm thấy vị đắng chát ở trong miệng, đây chính là nguồn nước, vốn dĩ Lâm Hoài đã nhụt chí nhưng bất ngờ lại dấy lên tia hy vọng.

Hắn há miệng hút lấy hút để, cảm thấy thời khắc này vô cùng khát vọng, cho dù là đắng chát vẫn thấy vô cùng ngọt ngào.