Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 66: C66: Đại ca




“Anh gạt ai đó? Chắc chắn anh có quen người bên trong. Lâm Hoài, anh giúp tôi đi được không? Công trình này rất quan trọng với nhà chúng tôi! Tôi biết bố mẹ tôi không tốt, nói chuyện làm tổn thương anh, nhưng anh nể mặt tôi mà giúp nhà tôi đi mà!”

Hạ Linh Linh tiếp tục cầu xin.

“Điện thoại của tôi hết pin rồi. Tút tút tút!” Lâm Hoài không muốn nói nhiều, tắt điện thoại luôn.

Hắn mới cúp điện thoại chưa bao lâu, mấy tin nhắn đã lũ lượt xông tới điện thoại, là Hạ Quân và Văn Tuệ gửi tới, nội dung là họ đã biết sai, xin hắn giúp đỡ.

Lâm Hoài nhìn qua, cũng không quan tâm.

Minh Nguyệt cũng xem, nhưng không nói gì. Làm ăn và làm người giống nhau, nhà họ Hạ còn không làm người được thì sao làm ăn được chứ? Loại đức hạnh đó mà không thay đổi, sau này càng không thể hợp tác.

Một lúc sau, có hai chiếc xe hơi xuất hiện ngoài đường lớn, sau khi xe dừng, năm người đàn ông vạm vỡ đi ra, Từ Long cũng ở trong số đó.

Nghe thấy tiếng động, Minh Nguyệt nhanh chóng nhìn ra cửa sổ lầu hai, khi thấy những người đi tới, cô hơi hoảng hốt.

“Lâm Hoài, những người này không tốt, tôi lo trong tay họ có dao găm, chúng ta nghĩ cách chạy đi!” Minh Nguyệt rất sợ, vội vàng nói.

“Không cần đâu! Cô cứ ngồi xuống chờ xem cuộc vui là được.” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Lâm Hoài, giờ tôi đâu còn lòng nào mà ngồi nữa.” Minh Nguyệt hơi lo lắng.

Hắn có thể hiểu suy nghĩ của cô, đưa tay ra kéo cô ngồi xuống.


Cộp cộp cộp! Rất nhanh, một chuỗi tiếng bước chân liên tiếp truyền tới, người đi đầu là Từ Long bị xước mặt.

“Các đại ca, thằng ranh đó vẫn còn ở đây, nhờ các. đại ca diệt nó giúp em.” Thấy Lâm Hoài, Từ Long vội vàng nói với mấy người đàn ông phía sau.

“Tôi muốn xem xem là kẻ nào ba đầu sáu tay đến thế!” Người phía sau cũng không phục, không cam lòng, hùng hổ đi lên đầu.

“Ấy, còn có một mỹ nhân nữa cơ. Được lắm!” Lúc này, một tên đầu trọc nhìn thấy Minh Nguyệt băng thanh ngọc khiết, lập tức trợn to mắt.

“Các đại ca, em tình nguyện trở thành người hầu của bang Tam Hồ, sau khi các anh xử đẹp thằng Lâm Hoài xong, em sẽ trông cửa cho các anh, cô gái này mặc các anh chơi.” Từ Long rất hiểu tâm trạng những người này, cười nói.

Nghe Từ Long nói vậy, Minh Nguyệt căng thẳng, vội vàng ấn vào mặt đồng hồ trên cổ tay. Đây là báo động im lặng, bảo vệ của cô sẽ chạy tới đây bằng tốc độ nhanh nhất. Đồng thời, Minh Nguyệt đỡ lấy một cái ghế, chuẩn bị đánh nhau với mấy người này bất cứ lúc nào, đợi vệ sĩ đến.

“Lâm Hoài? Lâm Hoài nào cơ?” Nghe thấy tên Lâm Hoài, mấy người đàn ông đều run lên, vội vàng hỏi.

Rất nhanh, những người đó nhìn qua Lâm Hoài, nhìn rất kĩ, vẻ mặt có chút khiếp đảm.

Lâm Hoài biết những người đó đang nhìn cái gì. Hôm nay hắn mặc nghiêm chỉ, còn là đồ của nhãn hiệu nổi tiếng, khác cái hồi mặc quần đùi áo lót một trời một vực.

“Sao thế? Người của bang Tâm Hồ đến cả à? Hay là mấy người các người thiếu đòn nên khó chịu?” Lâm Hoài lạnh nhạt hỏi.

Nghe Lâm Hoài hỏi vậy, mấy người đàn ông vạm vỡ đều đổi sắc mặc, cơ thể run rẩy.

“Lâm, Lâm đại ca, đại cal”

“Đại ca, anh là Lâm đại ca! Do chúng em có mắt không thấy Thái Sơn! Đại ca đừng giận, chúng em đi ngay đây!"

Năm người này từng tham gia vào trận đánh nhau hôm đó, lãnh hội được thủ đoạn mạnh mẽ của Lâm Hoài. Những người còn lại thường xuyên nghe bang chủ dạy dỗ nhiều lần, đã xem hắn như thần thoại rồi. Thế nên, lúc này, họ vô cùng sợ.

Nghe mấy người họ nói vậy, Từ Long ngây người, không hiểu là có chuyện gì. Đám côn đồ của bang Tam Hồ lại gọi Lâm Hoài là đại ca, anh ta gặp ác mộng hay sao?

Minh Nguyệt cũng bối rối, thầm nghĩ: Lâm Hoài trở thành đại ca trong lòng đám người này từ khi nào thế?

“Từ Long, tôi rất muốn biết, có phải năm ngoái anh nhân lúc đêm tối đánh tôi không?” Lâm Hoài không để ý tới mấy người đàn ông kia, lạnh nhạt hỏi Từ Long.

Từ Long đâu có lòng nào mà nghĩ tới lời nói của Lâm Hoài nữa, đang gấp gáp nhìn những người sau lưng mình.

“Các đại ca, Lâm Hoài là sinh viên trường em, là một thằng nhát chết, mấy anh nhận lầm người đúng không?


Mong các anh giúp em xử thằng ranh này.”

Từ Long vội vàng lớn tiếng nói, anh ta nghĩ mấy người đó đã lầm.

Từ Long vừa nói xong, sắc mặt hai người đàn ông đi đầu đã đen lại, nắm đấm nhanh chóng lao đến.

“ÁI Đại ca, các anh làm gì thế?” Từ Long sợ hãi.

“Đánh chết tên chó má nhà mày, lại bảo bọn tao đối nghịch với Lâm đại ca, hôm nay tao lột da chó của mày!”

“Đúng, đánh chết cái thằng không biết sống chết này đi, ai bảo nó mù mắt!”

Bị đánh hai mắt, Từ Long ngã xuống đất, đồng thời những người phía sau cũng ra tay, trút giận thay cho. Lâm Hoài. Chỉ cần chuyện này không bị bang chủ biết thì tất cả đều tốt.

“AI Dừng tay, các đại ca, khụ khụ! Dừng tay!”

“Bịch bịch bịch!” Những người đó rất căm ghét Từ Long, thầm nghĩ: chọc ai không chọc, lại cứ đi chọc sát thần. Lúc trước bang bọn tao cả trăm người cũng không đối phó được, mày lại bảo mấy người bọn tao đi tìm chết, đúng là thằng ngu, đánh chết mày cũng không hết giận được.

“AI Tha mạng!” Hơi thở của Từ Long càng ngày càng yếu, đã gãy mất mấy cái xương.

Lâm Hoài thấy khắp đầu khắp mặt anh ta đều là máu, còn gãy mấy cái xương, biết còn tiếp tục thì anh ta sẽ chết.

“Được rồi! Có chừng mực thôi." Lâm Hoài thản nhiên nói.

Mấy người đó thấy cũng tạm được nên dừng tay, cung kính đứng một bên, chờ Lâm Hoài lên tiếng.

Từ Long nằm trên đất không ngừng co quắp, hai mắt trợn trắng, cực kì bi thảm.


“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, nói đi! Đêm đó là ai ra tay?” Lâm Hoài lạnh giọng hỏi.

“Tha mạng! Khụ khụ! Mong cậu tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám nữa” Từ Long vừa thở gấp vừa nói.

“Nói vậy thì anh đáng tội. Thôi, tôi cũng không thích đưa người ta vào chỗ chết, luôn để lại một đường sống. Hôm nay tôi sẽ tha mạng cho anh, nhớ bồi thường tổn thất gấp đôi cho nhà hàng này.” Lâm Hoài vừa nói vừa đứng lên, kéo Minh Nguyệt đi ra ngoài.

“Anh đi thong thả, anh đi thong thả, có chuyện xin cứ sai bảo.”

Mấy người đàn ông kia cung kính khom người đứng hai bên.

Lâm Hoài và Minh Nguyệt nhanh chóng đi xuống lầu. Khi họ xuống đến cửa, hai chiếc xe việt dã xuất hiện trước cửa nhà hàng, những người này đều là vệ sĩ của Minh Nguyệt.

Những người đó thấy Minh Nguyệt không sao thì không hỏi nữa, làm như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Minh Nguyệt và Lâm Hoài đi đến gần xe thể thao. Khi mở cửa ra, cô đưa cho Lâm Hoài hơn hai mươi bụi thảo dược và mười mấy cái túi, đều là quần áo cô mua cho hắn.

“Lâm Hoài, không ngờ anh lại quen biết người của bang Tam Hồ đấy, thật không nhìn ra.” Minh Nguyệt cười nói.

“Từng đánh nhau thôi! Không đáng nhắc tới!”

“Không nhắc tới cũng tốt, chiều nay tôi đến sa mạc, khi nào anh đi nhất định phải liên lạc với tôi, tôi đợi tin của anh!” Minh Nguyệt nghiêm túc nói.