Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 50: C50: Ở khách sạn




“Mấy bộ này đủ rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy đi giày da không quen lắm.” Bản thân Lâm Hoài là người của Tu Chân giới, luôn mặc Hán Phục, đi ủng vải, chú trọng nhẹ nhàng, bây giờ đi giày da quả thực không thích lắm.

“Vậy không được, ít nhất phải lấy mười bộ, nếu không chẳng phải là tới uổng sao?” Minh Nguyệt cười nói, nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.

“Thôi được!" Lâm Hoài chỉ có thể tuân lệnh, không thể nào phản bác được cái gì.

Minh Nguyệt nhanh chóng chọn mười bộ quần áo. cho Lâm Hoài, gói lại.

Nhìn cái vẻ hài lòng của Minh Nguyệt, Lâm Hoài cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Được rồi, chuyện này hôm nay đến đây thôi, lát nữa tôi mang anh đến một khách sạn ở qua đêm, sáng mai sẽ tới đón anh. Nhớ lấy, phải mặc quần áo tôi mua.” Minh Nguyệt cười nói.


“Nhiều quần áo thế này tốn bao nhiêu tiền? Để tôi trả đi!" Lâm Hoài vội vàng nói.

“Mấy cái này đáng bao nhiêu đâu, mười mấy vạn một bộ, nhiều lắm cũng tầm một trăm vạn thôi.” Minh Nguyệt cười nói.

Khi nghe đến một trăm vạn, Lâm Hoài nhất thời sửng sốt. Ban đầu hắn còn định trả tiền, nhưng đến bây. giờ lại không còn ý đó nữa.

Trên người hắn chỉ có hơn ba trăm vạn, quan trọng là hắn còn phải trả cho Lữ Diệp một ít nữa, sau đó thì hắn chẳng còn lại bao nhiêu. -

Đắt quá đi! Quần áo gì thế này? Cũng đâu khác mấy cái hai mươi tệ một món trên người mình mấy đâu?

Minh Nguyệt nhìn thấy biểu hiện của Lâm Hoài, nhanh chóng cầm quần áo đi ra ngoài.

Hắn biết không thể để con gái xách đồ, vội vàng nhận lấy.

Sau khi ra khỏi cao ốc, Minh Nguyệt đưa Lâm Hoài đến một khách sạn hoa lệ. Cô cũng không để ý tới chuyện thuê phòng mà đi luôn, còn để lại một bộ quần áo cho Lâm Hoài.

“Chào anh, mời vào!” Hai cô gái mặc váy ngắn đứng ngoài cửa nhìn thấy Lâm Hoài xách hai cái túi thì vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Hai người rất khách khí, nhưng ngay khi tiếp xúc với cơ thể Lâm Hoài lại giữ khoảng cách thích hợp. Rất đơn giản, quần áo Lâm Hoài đang mặc căn bản không phù hợp với người ở trong khách sạn này, quá quê mùa! Nhìn qua đã biết là một tên nhà quê.


“Cảm ơn, cho tôi thuê một phòng.” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Được ạ! Chỗ chúng tôi có phòng từ năm ngàn năm trăm năm mươi lăm đến tám ngàn tám trăm tám mươi tám, anh muốn đặt phòng nào?”

Mặc dù cô gái rất lịch sự, nhưng cũng biết người này có lẽ không ở nổi, chỉ có thể nói là người ta đi nhầm chỗ. Hai người họ không hy vọng người này sẽ đặt phòng.

Lâm Hoài nghe thấy giá thì sửng sốt, thầm nghĩ: phòng tốt ở cổng trường cũng chỉ một trăm rưỡi thôi, tới đây lại tới mấy ngàn, người bình thường ai ở nổi chứ? Sơ sẩy là mất một năm học phí.

“Đắt quá đi! Khách sạn gì mà đắt thế?” Lâm Hoài cau mày lại, quả thực hơi đau lòng.

“Đây là khách sạn cao cấp, người bình thường không thể nào ở! Nếu anh không có tiền thì có thể ra khu dân cư bên ngoài tìm xem! Có lẽ ở đó có chỗ thích hợp!” Cô gái thản nhiên nói, rồi không nhìn Lâm Hoài nữa.


Lâm Hoài rất muốn đi luôn, nhưng nghĩ tới việc sáng mai Minh Nguyệt sẽ tới đón mình, nếu mình đi, sao cô ấy †ìm mình được? Vậy sẽ khiến cô ấy đi một chuyến không công, thôi vậy! Tùy tiện đặt một phòng đi! Dù sao cũng chỉ có một liền, mất chút máu đi!

“Chọn giúp tôi một phòng đi, phòng nào cũng được!” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Anh muốn đặt một phòng sao?” Cô gái nhất thời sửng sốt, như thể nghe lầm.

“Có vấn đề gì không?” “Được, xin hỏi anh có thẻ VỊP không? Nếu có có lẽ sẽ bớt được.” Ở quầy lễ tân có năm cô gái, người dẫn đầu lịch sự nói, nhưng vẻ mặt lại là muốn xem người này trả tiền thế nào cho được, nếu muốn bùng tiền thì lập tức gọi bảo vệ.

Mấy cô gái bên cạnh đã chuẩn bị tâm lý gọi bảo vệ bất cứ lúc nào.

“Có!" Lâm Hoài vô thức nói, bỗng nhớ tới thẻ vàng mà Minh Nguyệt cho mình, hắn muốn thử xem có thể dùng không.