Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 33: C33: Anh nói đi




“Em họ, em có biết người của bang Tam Hồ không?” Đột nhiên Lưu Phong hỏi.

“Người của bang Tam Hồ sao? Một đám lưu manh vô lại, tôi quen biết họ làm gì chứ?” Lâm Hoài thản nhiên hỏi.

“Biểu đệ, lúc trước em đánh anh bị thương tay, anh ghi hận trong lòng, nên đã tìm hai người bạn đi gây chuyện với em, em đại nhân hãy tha thứ cho tiểu nhân nha! Anh biết sai rồi! Người ra tay lúc đó là người của bang Tam Hồ. Dù anh không biết các em có quen biết gì hay không, nhưng anh có việc muốn xin em giúp đỡ, xin em nhất định phải cứu anh.”

Nói đến đó, Lưu Phong hơi nghẹn ngào.

“Anh nói đi!” Lâm Hoài không có chút hảo cảm nào với tên anh họ này, chỉ lạnh nhạt nói.

“Chiều nay máy đào nhà anh đang làm việc trên công trường thì vô tình đào phải một ngôi mộ, ngay bên cạnh công trường. Lúc đó không ai để ý cả, nhưng sau đó có mấy chục người tới, bảo mọi người tạm dừng làm việc. Mấy cái máy đào nhà anh bị giữ mất, giờ anh mới biết là người của bang Tam Hồ, bọn họ nói muốn anh bồi thường mười triệu, nếu không sẽ khiến nhân viên của anh chôn theo tổ tông nhà họ. Em họ à! Em không thể thấy chết mà không cứu được! Chúng ta có máu mủ với nhau, cô em thường xuyên nhắc tới em đói”

Lưu Phong khóc lóc kể lại mọi chuyện.

Nghe xong, Lâm Hoài biết, người này căn bản không hề sám hối vì chuyện làm mình bị thương, chỉ muốn cúi đầu vì muốn bảo vệ công trình của mình thôi.


“Anh đào mộ tổ tiên nhà người ta, sao tôi giúp được anh?” Lâm Hoài lạnh nhạt hỏi.

“Mười triệu quá nhiều, em xem có thể bàn lại với bang Tam Hồ không, một hai triệu anh còn trả được! Cả công trình anh cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cả. Ngoài ra, em bảo họ nhanh cho anh làm lại đi, nếu còn dây dưa, anh trễ kỳ hạn hoàn thành công trình mất. Em họ à, em giúp anh đi mài”

Trong điện thoại, Lưu Phong tiếp tục cầu khẩn.

Nghe Lưu Phong nói, Lâm Hoài cảm thấy có thể giúp, dù sao mình cũng chỉ cần gọi một cuộc thôi, tin rằng Khâu Tam Hồ sẽ nể mặt hẳn.

“Được rồi! Để tôi thử xem sao, nhưng có thành công hay không thì tôi không đảm bảo” Lâm Hoài thản nhiên nói.

“Cảm ơn, cảm ơn em, em họ, anh chờ tin tốt của em. Đúng rồi, nghe nói ngôi mộ đó là của nhà Mia, chị Mia này có địa vị rất cao trong bang Tam Hồ, em cũng phải cẩn thận đấy” Lưu Phong vội vàng nói.

“Mia sao, được, tôi biết rồi” Lâm Hoài ghi nhớ cái tên đó, cúp điện thoại.


Lâm Hoài có số điện thoại của tất cả những người đứng đầu bang Tam Hồ, hắn nhanh chóng gọi cho Mia, nhưng không ai nghe.

Vì vậy, Lâm Hoài lại gọi cho Lý Thắng, trong bang Tam Hồ, hẳn tiếp xúc với người này khá nhiều.

“Đại ca, sao anh có thời gian rảnh thế? Anh có dặn dò gì sao?” Lý Thăng nhanh chóng nhận điện thoại.

“Lý Thằng, tôi mới gọi cho Mia nhưng không có ai tiếp, anh biết cô ấy ở đâu không?” Lâm Hoài nhẹ nhàng hỏi.

“Anh tìm chị Mia à! Ấy, hôm nay chị ấy đi tham gia tiệc rượu rồi, chị ấy mặc lễ phục nên bỏ điện thoại trong túi xách, em đi gọi chị ấy ra cho anh, nhưng chắc phải mấy một tiếng, em cách thành Minh Nguyệt hơi xa.”

Lý Thắng vội vàng nói.

“Không cần đâu, anh chỉ vị trí cho tôi, tôi tự đi!”

“Cũng được, ngay ở phố Lâm Thành, chỉ cần anh nói đến thành Minh Nguyệt thì không ai không biết.” Lý Thắng vội vàng nói.

“Được!” Lâm Hoài cúp điện thoại xong thì ra khỏi tiệm.

Hắn bỗng cảm thấy mấy chữ “thành Minh Nguyệt” này hơi quen, khi ở công viên, Trần Minh đã từng nói, hình như hôm nay ở cổng trường cũng có người nhắc tới.