Lữ Diệp hất tay Trần Minh ra, tránh khỏi tay anh ta, mặt rất không vui.
“Quả thật nhà anh rất giàu, nhưng Lâm Hoài và chúng ta là bạn học. Bạn anh gặp khó khăn, chẳng lẽ anh không thể tiện tay giúp đỡ à? Anh đừng quá ích kỷ thế chứ?” Lữ Diệp rất khó chịu, hỏi.
“Em sao thế? Nổi giận với anh vì một thăng ngu à?” Trần Minh cũng nóng lên.
“Anh cút đi, sau này đừng nói quen biết tôi nữa.” Lữ Diệp lười để ý Trần Minh, đi kéo tay lâm Hoài.
“Được, cô lại bảo tôi cút vì một thằng ngu, thế cô cứ đi theo thằng ngu đó đi! Cũng có lúc cô phải khóc thôi! Đúng rồi, cô cũng đừng nghĩ đến vé vào thành Minh Nguyệt tối tay nữa, cả đời này cô cũng không vào đó được đâu. Cô không dính vào xã hội thượng lưu được!” Mặt Trần Minh đầy khinh bỉ, anh ta xoay người đi.
“Bà đây không hiếm lạ gì thành Minh Nguyệt cả, còn xã hội thượng lưu gì đó, anh cũng chỉ là ngón chân của người ta thôi! Cút đi!” Lữ Diệp nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, nhưng lúc này Trần Minh đã mất bóng rồi.
Lâm Hoài cũng bị chọc tức, thầm nghĩ: cô cứ mở miệng ra là thăng ngốc, nói ai đây? Trong mắt tôi, cô mới là kẻ ngu.
“Lâm Hoài, ném hết mấy quả trong túi cậu đi, quả đó không ăn được. Cậu theo tôi về trường, tôi mời cậu ăn cơm trước cổng trường.” Lữ Diệp vội vàng nói.
“Cậu mời tôi ăn cơm trước rồi tôi mới nghĩ xem có ném mấy quả này đi không.” Nghe người ta nói muốn mời mình ăn cơm, Lâm Hoài lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng Lâm Hoài cũng có cảm giác Lữ Diệp xem mình là đồ ngốc, có điều cũng chẳng sao hết, thời gian sẽ chứng minh tất cải
“Đi thôi!” Lữ Diệp vừa nói vừa kéo Lâm Hoài đi.
Dọc đường, Lữ Diệp rất buồn. Thật ra cô ta cũng muốn đến thành Minh Nguyệt, nhưng đó là câu lạc bộ cao cấp của thành phố này! Những người xuất hiện ở đó không giàu cũng sang, cậu ấm cô chiêu, những nhân vật nổi tiếng của giới showbiz hoặc các tinh anh trong các ngành nghề, không có ai là người thường cả. Bỏ lỡ cơ hội ngày, ngày sau chỉ biết mơ thôi.
“Lữ Diệp, cậu có tâm sự gì à?” Lâm Hoài vừa đi vừa hỏi.
“Lâm Hoài, có phải cậu không có đồng nào không? Nên mới chạy ra đây ăn quả dại?” Lữ Diệp không trả lời câu hỏi của Lâm Hoài mà hỏi ngược lại hắn.
“Đúng vậy! Tôi nộp học phí hết rồi, nhưng mà quả đó ăn được thật.” Lâm Hoài nghiêm túc nói.
“Có phải bây giờ suy nghĩ của cậu không được tỉnh táo không? Còn đau đầu không?” Lữ Diệp không dùng từ “kẻ ngốc”, mà cẩn thận hỏi.
“Cậu trực tiếp hỏi tôi còn ngu hay không là được mà, vòng vo làm gì? Nói thật cho cậu biết, tôi không ngu.” Lâm Hoài tức giận nói.
“Cậu không ngốc thì sao lại chạy ra công viên hái quả dại để ăn chứ? Cậu không ngốc thì sao người bẩn thế?” Bấy giờ Lữ Diệp cũng nóng nảy, dứt khoát không vòng vo nữa.
“Tôi ăn trái cây cũng thành kẻ ngốc à?” Lâm Hoài liếc Lữ Diệp với vẻ cạn lời.
“Được rồi, thành Minh Nguyệt mà cậu nói là chỗ nào thế? Có phải tôi làm ảnh hưởng gì đến cậu không?” Lâm Hoài vội vàng hỏi.
“Là nơi chó mái! Thôi, không nói nữa, đi ăn đi! Đã hơn hai giờ rồi!” Lữ Diệp không muốn nói đến chuyện đau lòng, sải bước đi về phía trước.
Đi vào tiệm, Lâm Hoài ăn hai tô mì có nước sốt đậm đặc, ợ mấy cái rồi mới ra khỏi tiệm, sau đó quay về trường.
Buổi chiều hắn đi học dưới sự giám sát của Lữ Diệp, nhưng hắn cũng không lãng phí thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất đọc xong tất cả giáo trình năm hai đại học.
Sau khi tan học, Lâm Hoài rời khỏi trường, chạy thẳng vào núi, định tu luyện tiếp.
Hắn vừa rời khỏi trường, có mấy chiếc xe con lần lượt lái vào trường, một hàng bảo vệ đứng nghiêm chào đón.
Người ngồi trên xe là một hiệu trưởng, hai hiệu phó và mấy thây chủ nhiệm khoa của trường. Những người này cùng nhau đi thăm giám đốc Hứa Quốc Cường, cổ đông lớn nhất của trường.
Nghe nói giám đốc Hứa đang hấp hối mới qua nửa ngày đã khỏi bệnh, bây giờ y như người bình thường. Bọn họ vội chạy qua chúc mừng. Đây là chuyện lớn của cả trường, thậm chí là cả thành phố.
Hôm nay là ngày tốt của nhà họ Hứa, cô cả nhà họ mang một hòn đá ly kỳ về, chữa khỏi bệnh của Hứa Quốc Cường. Chuyện này rất khó tin nên rất nhiều bạn bè thân hữu đều chạy tới để chúc mừng.
Lâm Hoài chưa tới chân núi đã nhận được điện thoại của Hứa Chân.
“Lâm Hoài, anh ở đâu? Tôi đi tìm anh, tối nay mời anh ăn cơm” Điện thoại được nhận, Hứa Chân vội vàng hỏi.
“Trời sắp tối rồi, ăn cơm thì miễn đi! Tôi còn có việc.” Lâm Hoài từ chối ngay.
“Anh không lấy tiền à? Tôi chuẩn bị cho anh một triệu đó!” Hứa Chân cười nói.