“Hừ, coi như anh thức thời.” Chu Tử Thiên cười khẩy một tiếng có vẻ đắc ý lạ thường.
Lạc Tú nhớ tới An Linh Như, bỗng nhiên lại lên tiếng.
“Các người xác định tên ngốc này có thể bảo vệ An Linh Như chu toàn?” Lạc Tú nhướng mày.
“Anh nói cái gì?” Chu Tử Thiên lập tức nổi giận, tên sống dưới đáy xã hội này lại dám xem thường anh ta ư?
“Đừng trách tôi không nhắc nhở các người, nhất là tên ngu ngốc kia.
Người ta mà đến đây anh ta sẽ không cản được bất cứ ai đâu.” Lạc Tú rút ra một điếu thuốc, đương nhiên lời này là nói với Phi Long.
Phi Long thở dài một tiếng lắc đầu.
Đương nhiên anh ta biết nhưng mà thật sự không có cách nào cả, đây là chuyện giữa hai bên, anh ta cũng không can thiệp vào được.
“Được rồi, coi như tôi chưa nói.” Lạc Tú nhún vai sau đó quay lại định thu dọn một chút rồi rời đi.
“Đứng lại, anh vừa mới nói cái gì, anh nói tôi không bảo vệ nổi ư?” Chu Tử Thiên cười khẩy nói, sát khí trên người càng ngày càng đậm.
Anh ta không ngại dạy dỗ cho cái tên không biết trời cao đất dày này.
“Một tên lưu manh trong xã hội như anh mà dám khinh thường tôi? Lúc tôi giết người anh còn chưa ra đời đâu.” Chu Tử Thiên quát lớn nói.
“Nếu như anh không xin lỗi, tôi không ngại cho anh trải nghiệm một chút cái gì gọi là vệ sĩ chuyên nghiệp.” Chu Tử Thiên uy hiếp nói.
Lạc Tú thật sự dừng việc trên tay lại, sau đó nở nụ cười giống như định nghiêm túc xin lỗi.
Nhưng mà ngay lập tức, anh bỗng xoay người, nhìn về phía Chu Tử Thiên, lại nhìn tên đeo cặp kính vàng kia.
Sau đó không hề có dấu hiệu báo trước, Lạc Tú cử động, tốc độ nhanh như tia chớp.
.
Truyện Khoa Huyễn
Lúc này Lạc Tú đi vào phòng khách, cách người đàn ông đeo cặp kính vàng kia ít nhất sáu mét.
Nhưng mà chưa hết một cái chớp mắt, Lạc Tú đã đứng trước mặt người đàn ông đeo kính vàng, mà tay anh cũng như cây kiếm, ngón tay Lạc Tú chỉ cách người đàn ông đeo kích vàng không quá 1cm.
Hiện trường lập tức yên tĩnh.
Lúc này Chu Tử Thiên mới phản ứng lại, sờ tay bên hông tìm thứ gì đó.
Nếu Lạc Tú thật sự muốn giết người đàn ông đeo kính này vậy thì hiện tại anh ta đã ngã xuống đất rồi.
Sự thật đã chứng minh tất cả.
“Vệ sĩ? Chuyên nghiệp? Ha ha.” Lạc Tú thu tay lại.
Người đàn ông đeo kính vàng và Chu Tử Thiên kia tức khắc biến sắc, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Chu Tử Thiên nhịn đến đỏ bừng mặt, vừa rồi còn nói mình chuyên nghiệp nhưng chớp mắt Lạc Tú đã dạy dỗ cho anh ta một bài học, dùng thực lực nói cho anh ta biết, anh ta chính là đồ nghiệp dư.
Lạc Tú bỏ đi, cầm theo túi rời đi.
“Tuy nói thế này có thể sẽ hơi mạo phạm nhưng tôi muốn nói, mong các người đừng có hối hận bởi vì mời được Lạc Gia ra tay không phải là một chuyện dễ dàng, thật sự không dễ dàng gì đâu.” Phi Long bỏ lại những lời này, sau đó đi theo ra ngoài.
Chu Tử Thiên có thể bảo vệ được An Linh Như sao?
Đáp án rất rõ ràng, hoàn toàn không bảo vệ nổi.
Nhìn thấy bóng lưng Lạc Tú rời đi, Chu Tử Thiên nắm chặt nắm đấm.
Đi ra ngoài chung cư, đến cổng trường, Trần Hữu đã chờ ở đây, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta lại biết Lạc Tú sắp phải đi rồi, vì vậy trên mặt anh ta lộ ra vẻ đắc ý cực kỳ, còn có sự châm chọc nồng đậm.
Tôn Huy Nam cũng như vậy, giống như giờ phút này bọn họ mới là người thắng.
“Ô, thế nào đây, thầy Lạc phải đi à?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ thay anh chăm sóc thật tốt cho lớp số ba.” Trần Hữu rất đắc ý nhìn Lạc Tú, cuối cùng bây giờ anh ta cũng sắp tiếp nhận lớp 12/ 3.
“Ngu ngốc.”
Lạc Tú cũng không thèm nhìn Trần Hữu và Tôn Huy Nam lấy một cái, đi thẳng lên xe.
Sự miệt thị này khiến cho khuôn mặt Trần Hữu lúc trắng lúc xanh lại không thể làm gì được.
“Tên họ Lạc kia, anh có giỏi hơn đi nữa thì không phải vẫn phải đi hay sao?” Đợi Trần Hữu phản ứng lại nói ra những lời này, Lạc Tú đã rời đi rồi.
Trần Hữu nhìn theo hướng Lạc Tú rời đi, nắm chặt nắm tay, cuối cùng trên mặt lại lộ ra vẻ đắc ý, sau đó anh ta đi về phía lớp số ba.
Anh ta muốn đi tuyên bố, sau này lớp số ba sẽ do anh ta chủ nhiệm.
Trần Hữu đi về phía phòng học lớp 12/ 3.
Anh ta suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần anh ta làm chủ nhiệm lớp số ba vậy thì đương nhiên lớp này sẽ thần phục dưới chân anh ta.
Trần Hữu sẽ không nghĩ đến những nguyên nhân khác, ít nhất theo sự hiểu biết của anh ta, Lạc Tú không có quyền thế, không có bối cảnh gì mà lại có thể khiến cho lớp số ba thần phục, vậy thì một người con trai của sếp phó đã về hưu như anh ta đương nhiên sẽ càng dễ như ăn kẹo.
Có lẽ ban đầu đám học sinh lớp số ba sẽ hơi chống đối.
Nhưng mà điều này không quan trọng, chỉ cần qua vài ngày bọn họ sẽ từ từ chấp nhận.
Lẽ nào anh ta còn kém Lạc Tú sao?
Hiện tại đang là giờ giải lao sau tiết một, nếu như là trước kia có lẽ đám học sinh lớp số ba ai nấy đều không có tinh thần, ngủ gật các kiểu.
Nhưng hôm nay thì khác, bọn họ có vẻ rất có hăng hái, ngồi ở trong lớp học đang chờ giáo viên lịch sử lên lớp.
Có điều người đi vào không phải giáo viên lịch sử mà là Trần Hữu.
Nhìn thấy Trần Hữu, học sinh lớp số ba liếc mắt một cái, sau đó Hàn Phong lên tiếng mang theo vẻ rất không vui.
“Thầy đến làm gì?”
“Ha ha, chào các bạn lớp sốba, hôm nay thầy đến đây là để thông báo một tin tốt cho các em.” Trần Hữu mỉm cười, muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với học sinh lớp số ba.
“Tin gì?” Hàn Phong hơi tò mò hỏi.
“Từ giờ phút này trở đi, sau này thầy chính là chủ nhiệm lớp số ba.
Thầy sẽ chung sống hòa bình với mọi người, điều kiện tiên quyết là các em không được phạm sai lầm.” Trần Hữu nói một câu tự nâng giá trị bản thân.
“Thầy đang kể chuyện cười đấy à, chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả.” Cao Mãnh ngồi ở cuối lớp lạnh lùng đáp lại.
“Không, rất tiếc khi phải nói với mọi người, vì thầy Lạc của các em vi phạm nội quy trường đã bị nhà trường đuổi việc rồi.
Vì vậy sau này tôi sẽ là chủ nhiệm lớp số ba của các em, thầy hi vọng các em có thể tuân thủ...”
“Đuổi việc ư?” Hàn Phong đứng bật dậy ngắt lời Trần Hữu.
“Bạn học sinh này, em đang ngắt lời thầy giáo đấy.
Đây là chuyện rất không lịch sự, tôi hi vọng lần sau em không tái…”
“Cút mẹ nó đi, ông đây đang hỏi chuyện của thầy Lạc, thầy nói rõ ràng cho chúng tôi xem.” Hàn Phong vỗ bàn lạnh lùng nhìn Trần Hữu.
“Bạn học này, mong em chú ý…”
“Chú ý con mẹ nhà mày, Trần Hữu, nói rõ ràng chuyện của thầy Lạc đi.” Lưu Chí Cường cũng đứng lên.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, vì Lạc Tú vi phạm nội quy nhà trường nên đã bị đuổi việc.” Trần Hữu có chút không nhịn được, dường như mọi chuyện hoàn toàn khác với suy nghĩ của anh ta.
“Ngoài ra, các cô cậu cần làm rõ chuyện này, hiện giờ tôi đã là chủ nhiệm lớp các cô cậu rồi, tôi hi vọng mọi người hãy tôn trọng tôi.” Trần Hữu cố ý nghiêm mặt, anh ta cảm thấy có lẽ như vậy sẽ có thể dọa đám học sinh này.
“Thầy? Chủ nhiệm lớp?” Thi Thi lạnh lùng chế giễu.
“Chỉ dựa vào thầy mà cũng có thể làm chủ nhiệm lớp chúng tôi sao?” Lưu Chí Cường cũng cười.
“Sao nào, người như Lạc Tú có thể làm được mà tôi lại không được à?”
“Mẹ kiếp, mày nói ai đấy?” Hàn Phong bực mình, ném quyển sách giáo khoa đang cầm trong tay về phía Trần Hữu.
Trong lòng Hàn Phong, cho dù mắng mình cũng được nhưng nếu ai dám mắng Lạc Tú, cậu ta dám liều mạng với kẻ đó.
“Các cậu muốn tạo phản sao? Dám đánh cả thầy giáo?” Trần Hữu nghiêng đầu tránh né sách giáo khoa, có chút bối rối nói.
“Mẹ nó, ông xứng làm giáo viên sao?” Lưu Chí Cường mỉm cười đứng dậy, vươn tay lấy ghế của mình.
Rất có tư thế nếu như nói gì không phù hợp thì cậu ta sẽ đánh Trần Hữu ngay.
“Tôi nói cho các cậu biết, bây giờ tôi đã là chủ nhiệm lớp các cậu, hơn nữa tôi kém Lạc Tú chỗ nào mà các cậu lại đối xử với tôi như thế này.” Trần Hữu hỏi ngược lại.
“Hừ, ngu ngốc.” Lưu Chí Cường đứng dậy nhấc chiếc ghế trong tay lên..