Tiên Vương Tái Xuất

Chương 6: 6: Thu Lãi Trước





“Lạc Tú, người ta bắt tay với anh kìa?” Trương Thục Phi nhắc nhở, nhưng Lạc Tú vẫn thờ ơ.

Trần Hữu rút tay về, trong lòng lại dâng lên một cơn tức giận.

Anh ta cũng coi như có máu mặt ở Tân Châu, những người xung quanh anh ta đều là những người giàu có thế hệ thứ hai.

Với xuất thân của anh ta, đây là lần đầu tiên có người dám không nể mặt, mà lại là một tên nhà quê xuất thân từ nông thôn.

Điều này khiến Trần Hữu quyết định rằng nhất định anh ta sẽ tìm một cơ hội để dạy dỗ Lạc Tú, nhưng Trần Hữu lại cười nói: “Người anh em, sau này định phát triển ở Tân Châu à?”
“Ha ha, tôi là bạn của Thục Phi, nếu người anh em muốn ở lại Tân Châu thì sau này mọi người có thể chơi với nhau.

Ở Tân Châu này tôi vẫn có tiếng nói lắm.”
Trần Hữu cười nói, nhưng trong nội tâm lại giễu cợt, không nể mặt ông đây thì chỉ cần mày ở lại Tân Châu thì sau này ông mày sẽ chơi cho mày chết.

“Ừ.” Lạc Tú mỉm cười, trong lòng lại cười gằn.

“Đúng rồi Thục Phi, em nói người bạn học của em đang tìm việc, hay là sắp xếp đến công ty đứng tên của anh đi làm đi, em thấy thế nào?” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú không hề biết sợ hãi chút nào thì bỗng nảy ra ý tưởng.

Bản thân anh ta là một giáo viên ở một trường học quý tộc, nhưng anh ta cũng đầu tư vào một công ty bên ngoài.

Trần Hữu biết rõ lai lịch của Lạc Tú, thế nhưng cứ cố tình nhắc đến công ty trước mặt mọi người, rõ ràng là đang muốn khoe khoang và chà đạp thể diện của Lạc Tú.

Nhưng trước khi Trương Thục Phi nói, mẹ của cô ta đã lên tiếng.

“Vẫn là Tiểu Trần giỏi, còn trẻ mà đã có công ty, lại còn làm công chức.


Lạc Tú, cậu phải học hỏi người ta nhiều hơn đấy.”
Trần Hữu nghe vậy thì lộ rõ vẻ đắc ý, sau đó nhìn Lạc Tú đầy khiêu khích như muốn nói con mẹ mày lấy gì để đấu với tao nào?
“Nào, đồ ăn đến đây.”
“Tiểu Trần à, nếm thử đi, xem tay nghề của cô có được không?” Mẹ của Trương Thục Phi bưng hai món đồ ăn lên.

Dường như Trần Hữu thường xuyên đến đây nên không hề bị gò bó chút nào, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Xem ra anh ta rất quen thuộc, chắc chắn là thường xuyên đến nhà Trương Thục Phi.

Nhưng Trần Hữu không để ý đến nụ cười khẩy lùng loé lên trong đôi mắt Lạc Tú.

Trần Hữu vừa mới ăn được vài miếng thì Lạc Tú đã buông đũa đứng dậy, sau đó bước ra cửa, cầm theo một gói thuốc lá, lấy ra một điếu rồi châm lửa.

Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi, Trần Hữu càng cảm thấy đắc ý hơn.

Anh ta nghĩ rằng Lạc Tú bỏ đi vì không thể so được với anh ta.

Lúc này Trương Thục Phi cũng đi theo Lạc Tú ra ngoài.

“À ừm, Lạc Tú, anh đừng hiểu lầm em.

Em với anh ấy chỉ là quan hệ bình thường, anh phải tin em.” Vẻ mặt của Trương Thục Phi có vẻ bối rối, rõ ràng là sợ Lạc Tú nhận ra điều gì đó.1
“Ừ.” Lạc Tú gật đầu, nhưng trong lòng lại cười gằn, hừ, quan hệ bạn bè bình thường à?
Cô cho rằng tôi bị mù ư?
Khi Trương Thục Phi nghe thấy lời nói của Lạc Tú thì trong lòng hơi khó chịu, dù sao nếu không từ chối Trần Hữu thì chính là đang ngầm thừa nhận anh ta theo đuổi mình, mà cô ta là người đã có bạn trai rồi.


Nhưng quả thực Trần Hữu rất xuất sắc, cho dù là trên phương diện nào thì Lạc Tú đều không thể so sánh được.

Ba của Trần Hữu là cựu phó thị trưởng, trong khi ba của Lạc Tú chỉ là một người bình thường.

Trần Hữu hiện là cổ đông của một công ty lớn, còn Lạc Tú thì sao?
Nhưng Trương Thục Phi biết rất rõ Lạc Tú mới là người thật lòng thật dạ với cô ta, có điều trong thời đại này thì tấm lòng chân thành đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
E rằng cả đời này Lạc Tú cũng không thể nào chạm tới cuộc sống như của Trần Hữu, và những gì Trần Hữu có thể cho cô ta cũng là thứ mà cả đời này Lạc Tú không thể cho cô ta.

Trương Thục Phi thở dài, có điều lần này Lạc Tú luôn khiến cô ta có cảm giác rất khác biệt, nhưng Trương Thục Phi không phân biệt được khác nhau ở chỗ nào.

“Mấy hôm trước không phải anh đi du lịch ở núi Thái Sơn sao? Sáng nay em xem tin tức nói ở đó bị sét đánh hả?” Trương Thục Phi đổi chủ đề.

“Không nghe nói gì hết.” Lạc Tú không trả lời, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, anh đang chờ để xem kịch hay.

Đúng lúc này thì trong nhà có tiếng phụt, rồi lại một tiếng phụt khác, tiếp theo là tiếng phụt phụt vang lên không ngớt.

Trương Thục Phi nghi ngờ quay đầu lại, rồi bước vào, nhưng vừa bước vào thì lập tức lùi ra, mặt mũi tím tái, bịt kín miệng mũi, hai mắt rưng rưng.

Mà ngay sau đó ba mẹ của Trương Thục Phi cũng chật vật chạy ra ngoài.

Hôi quá, hôi đến ngạt thở.

Có một mùi hôi thối từ trong phòng bay đến, và những tiếng phụt phụt vẫn tiếp tục vang lên.

Nếu bước vào lúc này sẽ thấy Trần Hữu nồng nặc mùi hôi thối, thậm chí cả căn phòng gần như ngột ngạt không thở nổi.


Trần Hữu cũng choáng váng, nước mắt chảy dài vì quá hôi thối.

Cuối cùng Trần Hữu cũng không thể chịu được nữa, đành phải chạy ra ngoài, bởi vì lúc này anh ta đang xì hơi liên tục, mà lại hôi thối vô cùng.

Cả căn phòng đã đầy mùi hôi thối, hơn nữa bản thân anh ta không thể ngừng xì hơi một cách khó hiểu.

Điều quan trọng nhất, đây chính là nhà của cô gái mà anh ta đang theo đuổi, thế mà anh ta lại làm trò trước mặt ba mẹ người ta.

Nếu chỉ xì hơi một hai cái thì có lẽ không ai để ý nhưng anh ta vẫn không ngừng xì hơi, cả căn phòng đều hôi kinh khủng, điều này thật quá đáng.1
Nhất là đối với một người như Trần Hữu, loại hành vi xấu hổ này khiến anh ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Anh ta cảm thấy hình tượng trong sạch và cao quý mà mình đã vất vả dựng lên trước mặt Trương Thục Phi và gia đình cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Trần Hữu vừa đi ra thì phát hiện cả nhà Trương Thục Phi đang nôn mửa dữ dội, bởi vì vừa rồi họ mới ăn cơm, Trần Hữu xì hơi liên tục đã khiến họ ghê tởm mà nôn ra.

Lạc Tú đã chuẩn bị từ lâu nên đứng tránh xa Trần Hữu.

“Tôi nói này anh bạn, anh định khiến cho toàn bộ tiểu khu này trở nên hôi thối hết hay sao vậy?” Lạc Tú mỉa mai.

“Anh!”
Vốn dĩ Trần Hữu định phản bác, nhưng âm thanh phụt phụt vẫn tiếp tục vang lên, mùi hôi thối không ngừng ập đến, ngay cả mẹ của Trương Thục Phi lúc này cũng có ánh mắt kỳ quái khi nhìn Trần Hữu.

Mặc dù ngoại trừ câu nói của Lạc Tú thì tất cả mọi người đều không nói gì nhưng Trần Hữu nhìn thấy ánh mắt kinh tởm của Trương Thục Phi và gia đình cô ta, khiến anh ta càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Dù da mặt Trần Hữu dày đến đâu thì anh ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ, lúc này da mặt dày đã cảm thấy nóng bừng, đã nảy sinh ý đồ muốn chạy khỏi đây.

Lúc này, Lạc Tú dùng ngón tay búng nhẹ điếu thuốc trong tay, không ai để ý rằng điếu thuốc kia lại giống như một viên đạn, cứ thế bắn thẳng vào chiếc Cayenne của Trần Hữu.

Ngay sau đó, kèm theo một tiếng nổ bùm, một trong hai bánh của chiếc Cayenne cũng nổ tung.


Tiếng nổ này đã khiến mọi người giật mình sợ hãi.

Còn Trần Hữu vốn dĩ cảm thấy thật bẽ mặt, đang định lái xe bỏ đi, nhưng vừa cất bước thì lốp xe lại bị nổ khiến Trần Hữu thầm chửi rủa, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Hơn nữa giống như ông trời cố tình gây khó dễ với anh ta vậy.

“Cẩn thận!”
Ngay khi Trần Hữu đang sửng sốt thì một tiếng hét kinh hãi vang lên.

Thì ra là chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ tầng ba, không biết vì sao lại rơi thẳng xuống.

Hơn nữa, nó lại nện thẳng vào đầu Trần Hữu.

“Rầm!”
Máu chảy ròng ròng, Trần Hữu bị đập nát như một cánh hoa đào.

Khi xe cấp cứu đến, Trần Hữu đã hôn mê bất tỉnh, còn Lạc Tú từ đầu đến cuối đều vẫn cười nhạt.

Khi bước vào nhà của Trương Thục Phi, Lạc Tú vung tay một cái thì mùi hôi thối kia lập tức biến mất, đương nhiên đây chính là do Lạc Tú đã ra tay.1
Ở kiếp trước, anh đã bị Trần Hữu đùa giỡn quá quắt, nhưng kiếp này, anh sẽ trăm phương ngàn kế để trả thù.

Lúc này trời đã tối.

Lạc Tú lấy ra hai túi giấy bạc có mấy chữ cây sơn trà, đây chính là quà của ba Lạc Tú bắt anh tha đến cho ba của Trương Thục Phi.

Mẹ của Trương Thục Phi khinh thường liếc nhìn túi trà, rồi cười mỉa mai.

“Đây là thứ mà cậu tặng cho chúng tôi khi lần đầu tiên đến nhà đó hả.

Thật là hào phóng quá đó.”.