Tiên Vương Tái Xuất

Chương 52: 52: Nghi Thức Tiếp Đón Đặc Biệt





“Ê Chí Cường, cậu phân tích xem vì sao Trần Hữu này lại muốn giúp chúng ta?” Hàn Phong hỏi.

“Hừ, đồ vô dụng đó, tuy hiện tại ông bố già nhà anh ta về hưu rồi nhưng vẫn có vài mối quan hệ.

Nếu anh ta có thể giải quyết lớp 12/ 3 nói không chừng có thể mượn nó để thăng chức.

Dù sao chúng ta cũng không cần học, trong lớp này có ai không thể vào đại học bằng quan hệ được cơ chứ?”
“Đến lúc đó, nếu như có thể có mối quan hệ tốt đẹp với chúng ta, không chừng sau này còn là sự trợ giúp cho anh ta.

Tiếc là tôi đây khinh loại người như thế.”
Từ nhỏ Lưu Chí Cường đã sống và lớn lên ở gia đình như vậy, đối với chút chuyện này cho dù không có hứng thú đi nữa nhưng dẫu sao từ nhỏ đã thấm nhuần, thực sự có thể phân tích ra được một chút gì đó.

Hơn nữa trí thông minh của tên này rất cao, chỉ là không thích học hành, nghe nói lúc còn nhỏ đã giành được hạng nhất Olympic toán toàn quốc nữa.

“Haiz, còn nữa, anh ta là giáo viên dạy thể dục, mẹ kiếp cái gì mà giáo viên thể dục, bây giờ giáo viên dạy thể dục cũng có thể làm chủ nhiệm lớp nữa à?” Hàn Phong nhíu mày nói.

“Mẹ nó chứ không phải là họa do cậu gây ra à.

Lần trước cậu tìm người đánh thầy Lương và thầy Trần đến nỗi phải vào viện, lần này trường tìm một người có thể lực chiến đấu đến rồi.” Lưu Chí Cường đoán.

“Hai thằng ngu kia, giờ học tôi xem phim đen thì làm sao hả? Cứ phải gây phiền phức cho tôi, chẳng có mắt nhìn gì cả.

Người sau này sẽ làm hoàng đế ngầm ở Thông Châu giống như tôi không cần mặt mũi chắc?” Hàn Phong không cho là phải.

Lần trước trong giờ học bị thầy bắt quả tang xem phim đen lại cứ đòi phạt cậu ta, kết quả Hàn Phong tìm mấy tên vạm vỡ bên ngoài trường đập cho hai thầy giáo một trận phải nằm viện.

“Vậy chúng ta có ra tay không?” Một cậu thanh niên lên tiếng hỏi, rõ ràng đang hỏi có cần ra tay với Lạc Tú hay không.

“Ra tay chứ, sao có thể không được.

Nghe nói tiết đầu bị điều chỉnh, anh ta sẽ tới tìm chúng ta ngay thôi.


Các cậu ăn xong chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ dành một bất ngờ cho giáo viên mới này.” Lưu Chí Cường rất tán đồng nói.

“Đúng, cho anh ta một bất ngờ lớn luôn.”
“Ê, Trần Hữu gửi tin tới, nếu tôi có thể đuổi giáo viên mới này đi thì sẽ cho tôi mười vạn tệ?”
“Mọi người đều có phần nhé, mọi người đều có phần.” Hô to một tiếng, mọi người lập tức vây quanh lại.

“Các cậu đều thiếu tiền hết à?”
“Đây không phải chơi cho vui sao?”
“Hay là thế này đi, cậu nói với tên vô dụng Trần Hữu kia là chúng ta sẽ tặng một bất ngờ cho giáo viên mới trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bỏ học, chiều hôm nay là có thể đuổi anh ta đi.” Lưu Chí Cường đưa ra ý kiến.

“Được, cứ làm vậy đi, đuổi một giáo viên đi thôi mà, quá nhẹ nhàng dễ dàng luôn.”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mau kể chuyện Lạc Gia cho tôi đi.

Các cậu ai giúp tôi hỏi thăm xem rốt cuộc anh ấy đã có bạn gái chưa thế, có rồi cũng không sao, có thiếu bồ nhí không?” Cô gái tên là Thi Thi tiếp tục hỏi.

Đám người lại tụm lại một chỗ bàn luận.

“Linh Như, sao cậu lại học nữa vậy?”
Ở trong góc có một cô bé duy nhất đang học, nhưng không ai bỏ qua cô bé vì cô là người đẹp đứng đầu của trường trung học Uất Kim Hương, An Linh Như.

Đương nhiên cả trường Uất Kim Hương đều biết chuyện trùm trường Hàn Phong theo đuổi cô gái này vô cùng vất vả.

“Cút xa một chút, đừng làm phiền tôi học.” An Linh Như nhìn thấy Hàn Phong, trực tiếp xoay người không để ý đến cậu ta.

“Được, tôi biến.” Người được xưng là trùm trường Uất Kim Hương – Hàn Phong ở trước mặt An Linh Như ngoan ngoãn như cậu bé hàng xóm.

“Reng reng reng…”
Tiết học đầu tiên ở trường trung học Uất Kim Hương đã bắt đầu theo tiếng chuông.

“Ê cậu nói xem thầy Lạc mới đến kia có thể chống đỡ qua một tiết không?” Trong phòng làm việc, các giáo viên không có tiết bắt đầu tán gẫu.


“Tôi thấy nguy hiểm, nhớ giáo viên lần trước không, qua tiết một đã phải bò ra ngoài.”
“Một tên trẻ tuổi còn chưa mọc hết lông cánh, anh ta có thể quản được đám nhóc kia sao?” Một thầy giáo khác bưng chén trà, nói.

“Bên kia nói thế nào?” Trần Hữu ngẩng đầu nhìn sang Tôn Huy Nam bên cạnh.

“Bên kia đã chuẩn bị trả lời, bọn họ sẽ kháng nghị cùng nhau bỏ học sau đó đuổi kẻ họ Lạc này đi.” Tôn Huy Nam lộ ra nụ cười khẩy.

Có được tin này, Trần Hữu nở nụ cười trong nháy mắt.

“Hừ, đấu với ông đây thì ông đây chơi chết anh.” Trần Hữu lộ ra vẻ châm chọc.

Bạn gái anh đã bị tôi cướp đi rồi, anh còn có thể đấu lại tôi sao?
Mà theo tiếng chuông, Lạc Tú từ từ đi đến lớp 12/ 3.

Trong lớp 12/ 3, giờ phút này mọi người đều ngồi ngay ngắn trước bàn học, im lặng, vô cùng yên tĩnh.

Cả lớp đều đang chờ đợi giống như một lớp đang học cực kỳ nghiêm túc và đầy tính kỷ luật.

Đám người ngồi ở đó, mở sách giáo khoa ra trước mặt giống như đang đợi giáo viên lên lớp.

Lạc Tú đi đến cửa lớp 12/ 3, cửa đang đóng mà học sinh bên trong lại vô cùng yên lặng.

Nếu là giáo viên bình thường có thể sẽ phớt lờ.

Nhưng Lạc Tú lại thấy được vì anh có năng lực nhìn thấu, phía trên cửa có treo một chậu nước, đằng sau cửa nửa mét có một lớp dầu quết trên mặt đất, bên trên còn rải một tầng bi thép, chỉ cần đẩy cửa ra thì chậu nước sẽ đổ xuống.

Mặc dù tránh được chậu nước nhưng sự chú ý bị thứ trên đầu thu hút, sẽ không chú ý dưới chân, giẫm lên mấy viên bi chắc chắn sẽ ngã sấp mặt.

Đây có lẽ chỉ là quà gặp mặt thôi, phía sau hẳn vẫn còn.


Lạc Tú cảm thấy hơi buồn cười, liếc mắt nhìn cửa phòng học đầy khinh thường.

Anh cũng không đẩy cửa ra mà giơ chân lên đạp mạnh một cú.

“Rầm.”
Cửa vang lên một tiếng rồi đổ ập, nước trút xuống nhưng trên người Lạc Tú không dính lấy một giọt, cánh cửa đổ vừa hay đè lên đống bi thép.

Đây là cách Lạc Tú bước vào.

Sau đó Lạc Tú đi vào trong lớp giữa ánh mắt ngạc nhiên của đám học sinh.

Ở phòng làm việc phía xa, hiệu trưởng đang cầm kính viễn vọng nhìn nhưng trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ tươi cười.

“Ôi.” m thanh đồng loạt vang lên, đầu tiên là sửng sốt bởi vì đây là lần đầu tiên có một thầy giáo đạp cửa bước vào lớp.

Là giáo viên hay là kẻ cướp vậy?
Có điều kế hoạch vẫn phải tiếp tục, bọn họ phản ứng lại rất nhanh.

“Nhạt nhẽo, thầy quá giỏi luôn, vậy mà lại phá hỏng quà mà chúng em chuẩn bị cho thầy.”
“Thầy à, thầy đừng giận nhé, đây là truyền thống của lớp số 3 chúng em, là nghi thức hoan nghênh đặc biệt.”
“À phải rồi, thầy à, chúng em xin bù lại lỗi lầm vừa mới gây ra, đây là bánh ngọt em tự làm.”
Một bạn nữ cười vô cùng ngọt ngào giống như thực sự thấy có lỗi, bưng một chiếc bánh ngọt đi lên bục giảng đưa cho Lạc Tú.

Mà Hàn Phong lại cười ha ha đứng dậy.

“Chào thầy ạ, em là lớp trưởng lớp số 3, đây là tấm lòng của em với thầy mang từ nước ngoài về đấy ạ.” Hàn Phong đưa ra một hộp quà được gói tỉ mỉ, bên trong là một hộp thuốc lá.

Lạc Tú cúi đầu nhìn, bên trong bánh ngọt có một con giun, có lẽ còn có một chút thuốc xổ, còn trong hộp thuốc lá có giấu pháo.

“Thầy có thể ngồi đây hút thuốc ăn bánh, ở đây em còn có bia nữa.” Hàn Phong đứng trước mặt Lạc Tú, chỉ vào cái ghế bên cạnh anh.

Trên ghế là nhựa cao su siêu dính nhưng bị che đi vô cùng cẩn thận.

Lạc Tú mỉm cười, bỗng nhiên giơ một chân móc cái ghế qua đây, lúc anh chuẩn bị ngồi xuống, tay anh lại kéo Hàn Phong đến.

Sau đó anh đặt tay lên vai Hàn Phong ấn cậu ta ngồi xuống.


Ý cười trên mặt Hàn Phong biến mất.

Lạc Tú không biến sắc, cầm lấy bia, bánh ngọt, thuốc lá sau đó thẳng tay vứt vào sọt rác.

Hành động này lập tức khiến đám học sinh sửng sốt, lại bị nhìn thấu rồi ư?
“Thầy ơi đây là tấm lòng của chúng em, thầy sao vậy?”
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ quản lý lớp số 3.

Cứ vậy đi, các em tự học.” Lạc Tú nói xong câu đó thì xoay người rời đi.

Để lại đám học sinh kinh ngạc ngơ ngác.

“Yo, còn kiêu căng nữa, lại còn nói lớp số 3 do anh ta quản lý kìa.”
“Có chút bản lĩnh, không phải hạng dễ đối phó, vậy mà lại có thể nhìn thấu chúng ta.”
“Vốn tưởng rằng anh ta định giới thiệu, giờ hộp phấn bị tôi động tay chân cũng không có tác dụng gì nữa rồi.”
“Thứ trên bảng cũng vô dụng rồi.”
Lớp 12/ 3 hơi khó chấp nhận kết quả này, bởi vì Lạc Tú không hề giống bình thường.

.

ngôn tình hoàn
Không đẩy cửa lại dám đạp cửa.

Hơn nữa cũng không tự giới thiệu gì nhiều, không giống như các giáo viên khác viết tên mình lên bảng, cũng không điểm danh học sinh.

Đến chỉ nói một câu sau đó lại đi.

Đây là một thầy giáo thật à?
Bọn họ chuẩn bị rất nhiều thứ mà lại không có chỗ để dùng.

“Bỏ đi, chúng ta coi như anh ta gặp may, giờ trực tiếp tiến hành bước tiếp theo.

Tiết sau bắt đầu luôn, cả lớp đồng loạt bỏ học.” Lưu Chí Cường lắc đầu nói.

“Được, được.”.