“Mấy người đã điều tra tôi rất kỹ.”
Lạc Tú đáp lại, rồi lạnh nhạt nhìn hạt giống kia.
Nhưng trong lòng không khỏi bàng hoàng, đây là hạt giống có sức mạnh vô hình, rất khan hiếm, nếu có thể dung hợp được thì Lạc Tú sẽ có sức mạnh vô hình.
Sức mạnh vô hình hoặc các thuộc tính khác của hạt giống thực sự rất hiếm, trong tự nhiên hạt giống rất hiếm, mà hạt giống của sức mạnh vô hình lại càng hiếm hơn.
Đương nhiên Lạc Tú sẽ bị cám dỗ.
“Nếu cậu Lạc bằng lòng thì sau khi ký hợp đồng, nhiệm vụ kết thúc, hạt giống này sẽ là của cậu.
Hơn nữa chỉ có ba tháng, đối tượng bảo vệ sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp không cần bảo vệ nữa.” Người phụ nữ giải thích.
Cuối cùng thì Lạc Tú cũng đồng ý, dù sao hạt giống vẫn có sức hấp dẫn chết người với anh.
“Chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu Lạc vào làm giáo viên thể dục và chủ nhiệm lớp.
Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ gửi lời đến phía nhà trường.” Người phụ nữ giải thích một số chi tiết.
Sau khi đạt được thỏa thuận, người phụ nữ dẫn theo Phi Long đi khỏi đó.
“Sao lúc nãy không ra tay đi?” Người phụ nữ trừng mắt với Phi Long.
“Muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, cô không đối mặt với loại áp lực đó nên không biết đâu.
Tôi có cảm giác nếu tôi chỉ hơi nhúc nhích thì sẽ bị đánh chết ngay tức khắc.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi đối mặt với một người mà tôi có cảm giác như đi đến quỷ môn quan, quá mạnh mẽ.”
Phi Long cười gượng gạo, bây giờ sau lưng anh ta vẫn đang đổ mồ hôi, anh ta chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có người mạnh mẽ đến như vậy, chỉ cần dựa vào khí thế cũng đủ để khiến anh ta sợ hãi đến mức không thể động đậy.
Còn Lạc Tú cầm bức ảnh của đối tượng cần bảo vệ kia lên xem thì bỗng nhiên cảm thấy rất quen mắt.
Khu phát triển Thông Châu, mảnh đất này thuộc loại địa bàn rộng lớn.
Mà trường trung học quý tộc tốt nhất ở Thông Châu, trường trung học Uất Kim Hương nằm ở đây, ngôi trường có phong cách trường học xuất sắc và nền giáo dục tuyệt vời.
Cho dù là thành tích của học sinh hay tố chất nghề nghiệp của giáo viên đều thuộc hạng mẫu mực.
Nhưng những điều này phải chừa lớp ba của khối mười hai ra, bởi đây là một lớp học rất kỳ lạ, có thể nói là một vết nhơ và xấu hổ trong lịch sử của trường trung học Uất Kim Hương, mà ngay cả bản thân thầy hiệu trưởng cũng chưa có cách gì để dạy dỗ.
Ở lớp ba của khối mười hai, ba trong số “tứ đại lụa là” của trường đều học trong lớp này, hai kẻ đầu gấu của trường cũng học trong lớp này, học sinh có thành tích tốt nhất học ở lớp này mà học sinh học dở nhất cũng học ở lớp này.
Hầu như ngày nào ở lớp này cũng có người trốn học, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc, thu tiền bảo kê, chấn chỉnh giáo viên.
Trong ba năm qua đã đổi mười giáo viên chủ nhiệm, bây giờ vẫn còn hai giáo viên chủ nhiệm đang nằm trong bệnh viện.
Một lớp học đáng xấu hổ như vậy lẽ ra đã phải giải tán từ lâu, nhưng lớp học này vẫn tồn tại một cách kỳ diệu, cho đến khi ngày tốt nghiệp chỉ còn ba tháng nữa.
Lý do rất đơn giản, lớp này đều là con ông cháu cha.
Thế hệ giàu có thứ hai, con quan đời thứ hai, hoặc con trai của mấy ông lớn ở Thông Châu.
Những nhân vật số một số hai ở Thông Châu, thậm chí cả cháu trai của Diệp Kính Bình đều ở trong đó, mặc dù chỉ có hai mốt người trong một lớp học như vậy, nhưng thầy hiệu trưởng không dám tuỳ tiện trêu chọc bất kỳ ai trong số họ.
Văn phòng của hiệu trưởng.
“Không được, hiệu trưởng, chuyện này tuyệt đối không được, tôi phản đối!” Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đầu tóc bóng loáng tức giận hét lên trong phòng hiệu trưởng.
“Trần Hữu, chuyện này là do cấp trên chỉ thị.” Hiệu trưởng đã hơn năm mươi tuổi, và nhiều năm công tác trong ngành giáo dục đã cho hiệu trưởng một cảm giác rất văn hoá.
Thật trùng hợp, Trần Hữu cũng làm giáo viên trong trường này, và anh ta cũng là giáo viên chủ nhiệm.
“Hiệu trưởng, tôi biết rõ ràng thân phận của tên nhóc này.
Anh ta chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, còn không có chứng chỉ giáo viên thì sao có tư cách để chủ nhiệm lớp ba của khối mười hai chứ?”
Trần Hữu tỏ vẻ khinh thường khi biết Lạc Tú sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp ba của khối mười hai, anh ta đã cật lực phản đối.
Một người như Lạc Tú có xứng đáng là một giáo viên không?
“Trần Hữu, không phải cậu cũng vừa tốt nghiệp đó à, hơn nữa cậu còn là giáo viên chủ nhiệm.”
Hiệu trưởng thở dài, ông ta không thể đắc tội với Trần Hữu, lại càng không thể đắc tội với Lạc Tú, bởi vì đó là nhiệm vụ cấp trên giao cho ông ta, không phải công việc mà là nhiệm vụ!
“Anh ta có thể so sánh với tôi à? Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng của nước ngoài.
Anh ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường, anh ta là một người chưa từng được hưởng thụ nền giáo dục cao cấp.”
Trần Hữu có ấn tượng rất xấu về Lạc Tú, hoặc nói rằng Lạc Tú đã vô tình làm gián đoạn kế hoạch của anh ta.
Vốn dĩ hiệu trưởng sắp xếp cho anh ta làm chủ nhiệm một lớp khó quản lý như lớp ba của khối mười hai hoặc có thể nói Trần Hữu đã nhúng tay vào để giành được.
Vốn dĩ một lớp học như vậy, các giáo viên khác đều sợ bị sắp xếp vào đó, nhưng Trần Hữu thì khác, thứ nhất là chỉ còn ba tháng, thứ hai là do tất cả các mối quan hệ của anh ta đều đã lo liệu hết.
Chỉ cần anh ta có thể khiến cho lớp ba của khối mười hai vào đại học, như vậy anh ta có thể vượt qua hiệu trưởng để tiến vào bộ giáo dục.
Có thể nói, lớp ba của khối mười hai là bước đệm vô cùng quan trọng để anh ta đi lên.
Thậm chí người thầy trước bị hạ gục cũng có công lao của Trần Hữu, chiến thắng đã ở trong tầm mắt, kết quả lại bị Lạc Tú phỗng tay trên.
“Chuyện này đã quyết định rồi, chúng ta không thể thay đổi được gì đâu.” Hiệu trưởng buông lỏng tay nói.
Thấy hiệu trưởng nói như vậy, Trần Hữu không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Nhưng Trần Hữu siết chặt nắm đấm, tự nhủ trong lòng.
“Coi như mày xui xẻo, bạn gái đã bị tao cướp mất, tao đã định tha cho mày nhưng mày lại dám cản đường của ông đây, vậy tao nhất định phải giết chết mày.”
“Người sắp tới rồi, gọi các giáo viên khác cũng đến đây đi.” Hiệu trưởng nhắc nhở.
Lạc Tú mở cửa, một chiếc bàn dài mười mét đã đầy người ngồi.
Không khí trong văn phòng hơi nặng nề, những đôi mắt sáng quắc cứ nhìn về phía Lạc Tú.
Điều làm cho Lạc Tú ngạc nhiên là Trần Hữu cũng đang ở đây, nhưng rõ ràng vẻ mặt của Trần Hữu lại cố tình giả vờ như không biết anh.
Lạc Tú nghĩ cũng đúng, trước đây anh ta đã rất bẽ mặt trước Lạc Tú mà.
Còn niềm nở với anh mới là chuyện lạ.
Mà Lạc Tú cũng nhớ rằng kiếp trước Trần Hữu đúng là giáo viên ở một trường trung học, nhưng chưa được bao lâu thì anh ta đã tiến vào bộ giáo dục.
Bầu không khí thoáng nghiêm túc, dường như cả văn phòng nồng nặc mùi thuốc súng.
Bầu không khí này đã chứng tỏ rằng đại đa số mọi người ở đây không chào đón Lạc Tú.
Lúc này, hiệu trưởng đứng lên nói.
“Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Lạc Tú, vì vậy tôi sẽ không giới thiệu nữa.
Sau này Lạc Tú sẽ phụ trách lớp ba của khối mười hai, sự việc chính là như vậy, mong mọi người ủng hộ công việc của thầy ấy.”
“Hừ.” Trần Hữu cầm đầu hừ giọng trước, tỏ ý không hài lòng.
Lúc này, một giáo viên đầu trọc, đeo kính cận chợt đứng lên nói.
“Tôi xin hỏi cậu Lạc này, cậu có kinh nghiệm giáo dục không? Cậu có quan niệm và phương pháp giáo dục không?”
Ông ta đã biết rõ chi tiết của Lạc Tú mà còn hỏi bằng giọng điệu như vậy, rõ ràng muốn làm bẽ mặt Lạc Tú và cũng là cố ý khiêu khích anh.
“Ông là?”
“Tôi là Tôn Huy Nam, đã làm giáo dục hơn ba mươi năm, và các học sinh của tôi trải rộng trên khắp đất nước.
Một số đã trở thành người giàu nhất một phương, và một số là quan to hiển hách.”
Tôn Huy Nam ngạo nghễ giới thiệu về bản thân, như thể ông ta là người đã đạt được những thành tựu đó.
“Ồ? Thầy Tôn, chẳng lẽ ông chưa nghe câu trước khi giáo dục người khác hãy giáo dục chính mình à?”
Đương nhiên Lạc Tú sẽ phản công, vừa tới mà đã có người tát vào mặt mình nên Lạc Tú cũng sẽ chẳng nể nang gì mà xử đẹp họ.
“Vậy thì sao chứ?” Tôn Huy Nam cười khẩy.
“Ông ngay cả lễ phép và gia giáo cũng không đủ thì sao có thể dạy dỗ người khác đàng hoàng được?”
Lạc Tú chửi thẳng mặt, sau đó kéo ghế ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, tiếp đó lại gác hai chân lên bàn giống y như đại ca.
Bầu không khí của toàn bộ phòng họp lập tức đông đặc lại..