Tiên Vương Tái Xuất

Chương 47: 47: Người Hối Hận Nhất





“Ôi, Vương Phi, hóa ra là vì chuyện này.

Còn không phải là bởi vì những người khác không thích ngồi cùng Lạc Tú ư, nếu như cậu không vui thì tôi sẽ đổi chỗ cho cậu ta ngay.”
Từ Văn Binh không dám làm phật ý Vương Phi, bây giờ Vương Phi nói gì thì anh ta cũng nghe theo.

Dù sao cũng phải trông cậy vào Vương Phi giới thiệu ông chủ của vịnh Bàn Long nữa.

Nhưng Vương Phi không quan tâm, lại cười gằn.

“Hừ, còn nữa, mọi người đều là bạn học với nhau, cậu cố ý sỉ nhục Lạc Tú trước mặt mọi người là có ý gì?” Vương Phi đứng lên hỏi.

“Ôi, Vương Phi, chúng tôi chỉ đùa cho vui thôi mà, cậu lại coi là thật à? Hơn nữa, mọi người đùa với Lạc Tú cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Tiểu Bàn đứng lên hoà giải, nhưng trong lòng đang tự hỏi, làm sao Vương Phi lại có thể ra mặt thay cho Lạc Tú được chứ?
Không chỉ Tiểu Bàn mà những người khác cũng đang thắc mắc, tại sao Vương Phi lại đứng về phía Lạc Tú?
Dù sao thì nhìn Lạc Tú chẳng có tiếng tăm gì.

“Vương Phi, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi với Lạc Tú, cậu xem được chứ?” Từ Văn Binh bưng ly rượu lên, vì anh ta coi trọng Vương Phi nên mới nhận lỗi với Lạc Tú mà thôi.

Về phần Lạc Tú thì sao?
Trong lòng Từ Văn Binh, Lạc Tú chỉ là cái rắm mà thôi, đừng nói đến chuyện lấy Lạc Tú ra làm trò cười, ngay cả việc sỉ nhục Lạc Tú và mắng chửi anh giữa chốn đông người anh ta còn dám nữa là.

“Đúng vậy, Vương Phi, tuy rằng Lạc Tú là bạn học của mọi người nhưng thật ra chẳng là cái thá gì, đừng vì cậu ta mà làm tổn thương đến hoà khí của mọi người.”
“Cậu câm miệng lại cho tôi!” Vương Phi tức giận, quát tháo ầm ĩ.

“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng để nói Lạc Tú?”

“Tôi đã nhận ra, một đám các người đều coi thường Lạc Tú phải không?” Vương Phi ném ly rượu trong tay xuống đất.

Điều này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tại sao Vương Phi lại quan tâm đến Lạc Tú như vậy?
“Mấy người thấy Lạc Tú không có tiền, không có thế chứ gì? Cho nên mới khinh thường cậu ấy, không muốn làm bạn với cậu ấy phải không?”
“Chết tiệt, mấy người xứng sao? Tôi nói cho các vị đang ngồi ở đây biết, bây giờ mấy người còn không xứng để xách giày cho Lạc Tú nữa kìa, lại dám coi thường cậu ấy ư?”
“Từ Văn Binh, không phải cậu tìm tôi là vì muốn lấy được dự án vịnh Bàn Long ư? Không phải muốn tôi làm người giới thiệu với ông chủ của vịnh Bàn Long à?”
“Bây giờ tôi nói cho cậu biết, ông chủ của Vịnh Bàn Long vẫn luôn ngồi ở đây, đó chính là Lạc Tú mà mấy người mỉa mai đấy.”
“Cái gì? Cậu ta chính là ông chủ của vịnh Bàn Long ư?” Hai mắt Từ Văn Binh tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.

Mà mấy người bạn học khác cũng trợn tròn mắt.

Dự án vịnh Bàn Long là một dự án lớn vài trăm triệu, vậy chẳng khác nào bản thân Lạc Tú có giá mấy trăm triệu ư?
Lúc này Trương Thục Phi cảm giác lồng ngực như bị vật gì đó đâm mạnh vào.

Cô ta nghĩ rằng Lạc Tú nhiều nhất chỉ là ông chủ của công ty chỗ cô ta đang làm việc.

Nhưng không ngờ, Lạc Tú lại là ông chủ của vịnh Bàn Long.

Quả thực, nếu Lạc Tú chỉ là ông chủ của công ty cô ta đang làm thì anh không thể so với Trần Hữu.

Nhưng nếu Lạc Tú cũng là chủ của dự án vịnh Bàn Long thì Trần Hữu là cái thá gì chứ?
Trần Hữu có thể so sánh với Lạc Tú ư?
Xách giày cũng không xứng nữa là!
Bỗng nhiên trong lúc ấy, một sự hối hận mạnh mẽ đến tột cùng tràn ngập trong lòng Trương Thục Phi.

Tại sao cô ta lại chia tay với Lạc Tú?
Chẳng phải vì cô ta nghĩ rằng Lạc Tú không xứng với mình, sau này không thể cho cô ta cuộc sống xa hoa mà cô ta muốn ư?
Cô ta cảm thấy Lạc Tú chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì, nhưng hiện tại thì sao?
Lạc Tú mới là nhà giàu có mà cô ta không thể với tới.

Trương Thục Phi nước mắt lưng tròng, mấy ngày trước người đàn ông này vẫn còn bị cô ta nắm trong tay, vẫn là bạn trai của cô ta, vẫn là người đàn ông của cô ta.

Bây giờ, chỉ còn lại sự tiếc nuối.

Tiểu Bàn cũng rất hối hận, thật ra anh ta và Lạc Tú có mối quan hệ khá tốt, nhưng vì nịnh bợ Từ Văn Binh mà anh ta đã đứng về phía Từ Văn Binh châm chọc khiêu khích Lạc Tú.

Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ anh ta mới biết ai là ông chủ thực sự, ai là người anh ta nên nịnh bợ, đáng tiếc anh ta đã sai rồi.

Mà Từ Văn Binh lại càng hối hận.

“Lạc Tú, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

Tôi xin nhận lỗi với cậu ngay tại đây.” Từ Văn Binh vội vàng đứng dậy.

Tuy Từ Văn Binh cũng có chút tài sản ở Thông Châu nhưng so với mấy triệu kia của Lạc Tú thì chẳng là cái thá gì cả.


“Không cần đâu.” Lạc Tú thả tàn thuốc trong tay ra rồi đứng dậy.

“Các vị cứ từ từ tụ họp, tôi không quấy rầy nữa.” Lạc Tú không nói nhiều, đứng dậy đi về phía cửa.

Trò hề này cũng nên kết thúc rồi.

Lúc này, bỗng nhiên cửa phòng mở ra.

Là ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc bước vào.

“Cậu Lạc, ban nãy hơi đường đột rồi, chỉ tặng có hai bình rượu Mao Đài, bây giờ tôi lại tặng thêm nhiều hơn nữa.”
Hơn mười bình rượu Mao Đài đã được người phục vụ bưng lên.

Ra tay cũng thật là hào phóng, bữa ăn của họ cũng chẳng đáng giá đến vậy đúng chứ?
Nhưng tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Tú, bởi vì lời nói của ông chủ chính là trọng điểm.

Cậu Lạc?
Tặng cho cậu Lạc?
“Ông chủ, ý của ông là gì?” Từ Văn Binh cũng sửng sốt, Tiểu Bàn cũng sửng sốt.

Ban nãy họ còn nghĩ vì ông chủ nể mặt của Từ Văn Binh nên mới dâng rượu Mao Đài lên, bây giờ họ mới vỡ lẽ đó là vì nể mặt của Lạc Tú.

“Ha ha, mọi người đều là bạn của cậu Lạc, vậy đừng khách sáo, cần gì cứ nói, tất cả đều được miễn phí.

Mọi người cứ ăn uống no say đi, tôi ra ngoài đây.

Cậu Lạc, gặp lại sau ạ.” Ông chủ vô cùng khách sáo, rất cung kính với Lạc Tú.

Nhưng Lạc Tú đã lên tiếng.

“Đem rượu về đi, tàn cuộc rồi.”

“Dạ được thưa cậu Lạc.” Ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc cung kính mở miệng nói, sau đó dứt khoát yêu cầu người dọn rượu đi.

Trong toàn bộ quá trình ấy đều tôn trọng Lạc Tú đến cực điểm.

Về phần đám người Từ Văn Binh, thậm chí ông ta còn không thèm nhìn lấy một cái.

Nếu không phải vì Lạc Tú thì với tư cách là ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc, họ chẳng đáng để ông ta nói một lời.

“Cậu Lạc, tôi sai rồi, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?” Từ Văn Binh cực kỳ hối hận, rõ ràng ông chủ của vịnh Bàn Long đang ở đây, thế mà người ta vừa bước vào cửa thì anh ta đã xúc phạm rồi.

Bản thân anh ta đề nghị buổi họp mặt này là vì điều gì?
Lạc Tú nói xong mấy lời đó thì bỏ đi.

Không phải vì chuyện này ư?
Bây giờ thì sao?
Bản thân anh ta đề nghị buổi họp mặt này là vì điều gì?
Không phải vì chuyện này ư?
Mà Lạc Tú lại cười nhạt rồi lên tiếng.

“Các vị, nếu các vị đã coi thường tôi, vậy thì tôi không còn gì để nói nữa.

Tình nghĩa bạn học này, về sau hãy cắt đứt đi.”
Lạc Tú nói xong mấy lời đó thì bỏ đi.

“Từ Văn Binh, đầu óc cậu có vấn đề có phải không?” Vương Phi nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi thì mở miệng mắng..