“Ha ha, dựa vào đâu?” Lạc Tú cười lạnh một tiếng.
“Chúng tôi đến đây ăn tối, anh có tư cách gì để bảo chúng tôi cút?” Phía sau lại có một người buông lời trào phúng.
“Cậu cho nhà hàng này là nhà cậu mở à?” Thôi Bằng Viễn cũng châm chọc.
Đám người Đường Hân lắc đầu thất vọng với Lạc Tú, câu nói kia của Lạc Tú có lẽ là lời nói cay nghiệt trong lúc bị chọc giận mà thôi.
Nhưng những lời nói tàn nhẫn như vậy có tác dụng gì với một người từng trải như Thôi Bằng Viễn?
“Ngại quá, anh Lạc thật sự có tư cách bảo các người cút!” Đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng châm chọc.
“Còn nữa, ông nói đúng, nhà hàng này thực sự là do anh Lạc mở.” Điền Kỳ Kỳ bước ra khỏi bếp sau cùng một nhóm người.
Những lời này vừa dứt, không nói đến Thôi Bằng Viễn, ngay cả Dương Như Vũ và Đường Hân cũng ngây người.
“Cô nói gì?” Thôi Bằng Viễn vẫn biết Điền Kỳ Kỳ, biết cô ấy là con gái của ông chủ.
“Nhà hàng này đã được anh Lạc mua vào tối hôm qua.” Điền Kỳ Kỳ ngạo nghễ nói.
Mua rồi?
Đường Hân chấn động nhất.
Vốn đầu tư vào nhà hàng này không hề nhỏ, ít nhất đến hàng chục triệu.
Vậy mà Lạc Tú đã mua lại rồi?
Chẳng lẽ Lạc Tú là một cậu ấm nhà hào phú?
Dương Như Vũ cũng choáng váng, dù sao bỏ ra mấy chục triệu để mua một nhà hàng, mà tuổi của Lạc Tú nói sao cũng không thể giàu có như vậy, thế thì chỉ có thể là cậu ấm nhà hào phú thôi.
Ngay cả Dương Thiên Cương cũng sửng sốt một chút.
Lão còn tưởng rằng Lạc Tú chỉ là một thanh niên bình thường, không nghĩ tới vậy mà lại là cậu ấm nhà hào phú.
“Bây giờ, cút khỏi đây.
Chỗ chúng tôi không chào đón ông!” Điền Kỳ Kỳ dường như bị chạm vào vảy ngược, giống như một con hổ cái tức giận.
Ông chủ người ta đương nhiên có quyền đuổi bạn đi.
Thôi Bằng Viễn trong phút chốc cảm thấy thật mất mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Được, tốt lắm, cậu chờ đó!” Thôi Bằng Viễn không tiếp tục dây dưa.
Thay vào đó, ông ta muốn đi về rồi tính toán lại, nhân tiện sẽ điều tra bối cảnh của Lạc Tú một chút.
Suy cho cùng, vừa ra tay là mấy chục triệu, chắc chắn là con nhà giàu.
Cho nên nếu muốn động đến anh, phương pháp bình thường nhất định sẽ không có tác dụng.
“Cút thong thả, không tiễn!” Lạc Tú cười lạnh một tiếng, khiến đám người Thôi Bằng Viễn tức giận đến mức nghiến răng ken két.
“Hãy nhớ, những người như vậy sau này không được cho vào!” Lạc Tú ra lệnh.
Còn Thôi Bằng Viễn thì quay đầu lại và căm phẫn trừng mắt nhìn Lạc Tú.
Về rồi ông ta sẽ đi gọi người, quan tâm cậu là cậu ấm nhà giàu gì chứ, sau lưng ông ta cũng có người, đến lúc đó xem ai sẽ cười đến cuối cùng.
Trái lại, Đường Hân tức khắc nhìn Lạc Tú với cặp mắt khác xưa.
Lạc Tú vậy mà lại là cậu ấm nhà giàu?
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người rồi.
Đường Hân vốn là loại người sống khá thực tế.
Cô ta lập tức ngồi bên cạnh Lạc Tú, thái độ thờ ơ phía trước nhất thời trở nên vô cùng nhiệt tình.
Thậm chí còn như cố ý như vô tình nhắc nhở Lạc Tú, tối nay có thuận tiện không?
Nói cho cùng, nếu Lạc Tú là một cậu ấm nhà giàu, thì ôm đùi Lạc Tú chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với việc cô ta làm ngôi sao hạng hai.
Vì vậy Đường Hân hạ quyết tâm nhất định phải thu phục được Lạc Tú.
Dù sao với sắc đẹp của cô ta, muốn thu phục được Lạc Tú không phải là chuyện dễ dàng sao?
Lạc Tú lại rất thờ ơ.
Mà Dương Như Vũ ban đầu định xem trò cười của Lạc Tú, kết quả bị Lạc Tú giải quyết một cách nhẹ nhàng bâng quơ chỉ bằng mấy câu như thế, nhất thời cô ta cũng chẳng còn khẩu vị gì nữa.
Khi chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, hoặc nói cách khác là một cơn gió tà.
Sau đó, một lão ăn mày xuất hiện trước cửa, lão ăn mày lấm lem khắp người, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy lão ăn mày còn dựng một lá cờ làm bằng vải vụn.
Trên lá cờ chỉ có hai chữ, đoán mệnh!
Dương Như Vũ đang định nói chuyện thì Dương Thiên Cương đột nhiên kéo Dương Như Vũ ngồi xuống, ra hiệu cho Dương Như Vũ đừng lên tiếng.
Điền Kỳ Kỳ cau mày, nhưng không nói thêm gì.
Cô ấy định bố thí cho lão ăn mày vài thứ, nhưng lão ăn mày đã bước vào trước.
Hơn nữa, lão ta lại lảo đảo đi về phía Lạc Tú, trong mắt Lạc Tú lóe lên một tia giễu cợt khó nhận thấy.
Điền Kỳ Kỳ ở một bên định nói, nhưng cũng bị Lạc Tú giữ lại.
Lão ăn mày đi đến cách Lạc Tú ba bước, chìa ra một cái bát bị vỡ.
Lạc Tú cầm nồi canh to trên bàn đổ thẳng vào chiếc bát bị vỡ của lão ăn mày.
Cái bát vỡ của lão ăn mày chỉ nhỏ cỡ nắm tay, theo lý thì khi đổ một nồi canh lớn sẽ tràn ra ngoài, nhưng khi Lạc Tú đổ vào, nước canh không hề bị trào ra ngoài.
Cảnh này hơi ảo diệu và đáng sợ.
Rốt cuộc cái bát trong tay lão ăn mày sợ rằng phải đến bảy tám bát mới đầy được nồi canh đó.
Và lúc này, lão ăn mày nở một nụ cười hắc ám, thậm chí có chút đáng sợ.
"Người trẻ tuổi thật bác ái!"
“Vậy tôi sẽ ngoại lệ bói cho cậu một quẻ.” Lão ăn mày nở một nụ cười âm trầm.
Dương Thiên Cương ở bên cau mày, lão ăn mày này là một người tu pháp, tên nhóc này sao có thể trêu chọc cả một người như vậy.
Theo phong tục địa phương, những người tu pháp ở miền bắc được gọi là “Xuất Mã Tiên”, hay còn gọi là “Bàn Can Tử”, kế thừa hương khói.
Ông lão này hiển nhiên là một vị Xuất Mã Tiên.
Lão ăn mày nhìn về phía Lạc Tú, đồng tử nháy mắt co rút lại, hóa thành con người màu vàng, rồi nói.
“Tối nay cậu sẽ gặp phải một tai ương đẫm máu!” Vừa dứt lời, toàn bộ nhà hàng lập tức yên lặng.
Những người như Xuất Mã Tiên, rất nhiều người ở phía Bắc đều mang lòng kính sợ, nếu họ nói ra điều này, thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Dương Như Vũ nhìn Lạc Tú với vẻ hả hê.
Nếu Xuất Mã Tiên nói như vậy, cho dù đó có phải là sự thật hay không, nó cũng nhất định sẽ trở thành sự thật.
Bởi vì như thế rõ ràng là muốn xuống tay với Lạc Tú rồi.
“Ha ha, vậy sao?” Lạc Tú cười tủm tỉm nhìn lão ăn mày.
Lão ăn mày này rõ ràng là đến vì anh, Lạc Tú đã nhận thấy điều này từ khi lão ăn mày vừa xuất hiện ở cửa vừa rồi.
Dương Thiên Cương do dự một hồi, nhưng vẫn không nhắc nhở Lạc Tú.
Với thực lực Võ Thánh của ông ta, tự nhiên có thể thấy rằng vừa rồi ông lão này đã hạ chú trên người Lạc Tú.
Và Lạc Tú vẫn không hề hay biết.
“Hay là tôi cũng bói một quẻ cho ông nhé?” Lạc Tú đột nhiên lạnh lùng nói.
Ông lão kia hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát, những người khác cũng sửng sốt.
“Hiện tại ông sẽ gặp phải tai ương đẫm máu!” Lạc Tú chưa kịp nói hết lời, chiếc bát sứ đựng canh trong tay đã đập thẳng vào đầu ông lão.
Ầm ầm một tiếng, chiếc bát sứ vỡ tan tành, máu của ông lão chảy dài trên đỉnh đầu.
Mọi người đều ngây người.
Bản thân ông lão cũng vậy, hiển nhiên không ngờ Lạc Tú vậy mà lại động thủ.
Nhưng ông lão chỉ hơi sững sờ một lát, sau đó mặc kệ vết máu trên đầu, xoay người rời đi với nụ cười âm trầm, máu chảy dài cả một đường, đặc biệt đáng sợ.
Dương Thiên Cương liếc nhìn Lạc Tú.
Sau đó lão lắc đầu và đứng dậy rời đi.
“Nếu không muốn chết, đêm nay tốt hơn không nên trở về.” Dương Thiên Cương bỏ lại câu này trước khi rời đi.
Xuất Mã Tiên cũng dám đánh? Đúng là chán sống!.