Tiên Vương Tái Xuất

Chương 355: 355: Bài Kiểm Tra Đầu Vào





Sau khi về tới nhà, Lạc Tú vẫn luôn trò chuyện với Thẩm Nguyệt Lan cho tới tối, rồi mới về phòng ngồi thiền.

Đây là thói quen lâu năm của anh, nếu bắt anh nằm xuống ngủ thật, anh ngược lại sẽ thấy không quen.
Kế hoạch đối phó với nhà họ Thẩm đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ nhà họ Thẩm tự chui đầu vào nữa thôi, có lẽ không bao lâu nữa là thu lưới được rồi.
Sau khi sự việc nhà họ Thẩm kết thúc, chắc chắn Lạc Tú sẽ nghĩ cách để nhanh chóng tăng tiến thực lực của bản thân.
Nếu được, Lạc Tú nhất định sẽ tới Côn Lôn để thăm dò, tìm hiểu một chuyến.
Bởi vì, lỡ đâu tìm được đường tới dao trì thật, vậy chỉ cần tắm một lần thôi cũng xem như lời to rồi, đó chính là dao trì được mệnh danh là hồ thăng tiên đó!
Chỉ là lần này Lạc Tú vừa mới khoanh chân ngồi chưa bao lâu thì đã cảm nhận được dao động năng lượng lạ lùng giống lần trước truyền tới, sau đó anh lại bị truyền tống đi nơi khác.
Xem ra lần này có bàn tay của Thẩm Tuấn Phong nhúng vào rồi, khóe miệng Lạc Tú không kiềm được khẽ nhếch lên, nụ cười khinh miệt thoáng hiện trên môi, kéo anh vào trong trò chơi khủng bố kia cũng đồng nghĩa với việc kéo một tai họa to bằng trời vào cùng.
Đặc biệt là sau khi Lạc Tú nhìn rõ hoàn cảnh trò chơi lần này, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tươi rói.
Mặt khác, đám người Thẩm Tuấn Phong, Thẩm Tuấn Trạch cũng đang tề tựu bên nhau.
“Tuấn Phong, lần này giao cho cậu đó.” Thẩm Tuấn Kiệt và Thẩm Tuấn Trạch cùng quay sang nhìn Thẩm Tuấn Phong.
Trong mắt họ tràn ngập sát ý, thân là cậu chủ nhà họ Thẩm ở Yên Kinh, đã bao giờ họ phải chịu thiệt lớn trong tay người khác như vậy đâu?

Hơn nữa còn không phải một lần, mà là rất nhiều lần.
“Yên tâm đi, đối với người chơi cao cấp như chúng ta mà nói, cái loại ma mới còn không bằng cả người chơi sơ cấp kia, trong trò chơi khủng bố, hoàn toàn chỉ còn nước bị chúng ta nghiền nát mà thôi.” Thẩm Tuấn Phong ngạo nghễ mở miệng nói.
Cũng không phải anh ta cuồng vọng, mà là với những người chơi cao cấp như họ, ai chẳng từng sống sót vượt qua mười, thậm chí mấy chục màn chơi khủng bố chứ.
Dù là về quy tắc của trò chơi, hay là đẳng cấp, tất cả đều không phải thứ mà ma mới có thể so được.

Hơn nữa sau khi tiến vào trò chơi, ưu đãi và địa vị mà họ chiếm được hiển nhiên không phải thứ người thường có thể sánh được.
Quan trọng nhất là mỗi lần hoàn thành trò chơi, họ đều nhận được không ít phần thưởng và ưu đãi, có thể nói, trong trò chơi, anh ta đã đạt tới đẳng cấp có thể hô mưa gọi gió.
Thậm chí còn có thể mang một số phần thưởng trở về hiện thực nữa.
“Được rồi, tôi đi đây.” Thẩm Tuấn Phong nhếch mép, trông vô cùng thong dong và tự tin.
Trò chơi lần này sẽ vô cùng thú vị và hay ho cho xem!
Anh ta sẽ khiến Lạc Tú cảm nhận được thứ gì gọi là tuyệt vọng, sau đó sẽ ở trong trò chơi từ từ hành hạ Lạc Tú đến chết.
Đợi tới lúc Lạc Tú mở mắt nhìn kỹ, anh phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường nhỏ hẹp, quanh co, cuối con đường nhỏ là một ngọn núi lớn sừng sững.
Ngọn núi kia chạm tới mây, chắn ngang chân trời, thoạt trông vô cùng rộng lớn và hùng vĩ, giống hệt kim tự tháp cắm thẳng tới trời.


Trên núi có hạc trắng bay lượn, bạch viên gào rống!
Dưới chân núi là thềm đá phủ kín rêu xanh, cạnh thềm đá là một tấm bia đá khổng lồ đứng sừng sững.
Cổ Đạo Tông!
Ba chữ này cứng cáp hữu lực, mang khí thế như rồng thăng thiên, thậm chí còn có hào quang năm màu vờn quanh bia đá.
Lúc này, mọi người xung quanh đều mặc áo liền thân, tóc dài ngang vai, tuy cách ăn mặc của mỗi người không giống nhau, nhưng có thể chắc chắn một điều họ không khác gì cổ nhân cả.
Hiển nhiên lần này trò chơi lại bắt chước tông môn nào đó của thế giới tu tiên hoặc cũng có thể là của địa cầu thời xưa.
“Đều đứng nghiêm cho tôi, muốn đặt chân vào Cổ Đạo Tông, không thể không đi qua cái thang trời này, với lại quy tắc của trò chơi lần này chính là tiến vào được Cổ Đạo Tông, nếu không sẽ bị loại bỏ!” Cạnh cầu thang, một thanh niên mặc đồ đạo đồng lên tiếng.
Lần này lại có người chơi bị đưa thẳng vào trong trò chơi, xem ra trò chơi lần này thú vị lắm đây.
Thật ra mọi người hiểu rất rõ về quy tắc trò chơi, trong này, quy tắc trò chơi chính là thần, là chúa tể tuyệt đối!
Nên nếu thật sự có người bị loại bỏ, người đó chắc chắn phải chết!
Thế nên vừa nghe thấy thanh niên mặc đồ đạo đồng này mở miệng, đám người đứng trên đường nhỏ lập tức để lộ vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút nặng nề.
Nơi này có tổng cộng mười mấy người, có nam có nữ, có vài người là ma mới, nhưng cũng đã tham gia lần hai, thậm chí lần ba.

Thế nên không ai cảm thấy hoang mang và bất an như lần chơi đầu tiên cả, hiển nhiên họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng thứ khiến Lạc Tú cảm thấy hứng thú lại là bài kiểm tra đầu vào, hình như trước kia anh chưa từng trải nghiệm qua chuyện gì tương tự.
Bởi vì lúc trước, sau khi đạt được truyền thừa từ Thái Hoàng Kinh, anh không cần gia nhập bất cứ tông môn hay thánh địa nào.
Điều này đã khơi lên sự hứng thú trong lòng Lạc Tú.
“Đừng đứng ngây ra đó, nghe kỹ đây, trước khi trời tối phải leo lên tới nơi, cho dù bản thân đạt tiêu chuẩn nhưng nếu trời đã tối mà mình vẫn còn đứng trên bậc thang, tức là nhiệm vụ thất bại.” Thanh niên mặc đồ đạo đồng một lần nữa mở miệng nhắc nhở.
Anh ta vừa dứt lời, đã có người làm quân tiên phong lao tới.
Mà cũng phải thôi, giờ mặt trời phía xa xa đã lên khá cao rồi, nếu bắt buộc phải leo lên tới đỉnh cái cầu thang không thấy điểm cuối, như nối với trời này trước khi trời tối, đương nhiên phải nắm chặt lấy thời gian.
Chỉ là người vừa lao lên đó mới đặt một chân lên cầu thang thôi, cả người lập tức sôi trào.
Đúng vậy, thân thể người đó trực tiếp sôi lên như nước sôi vậy.
Làn da chớp mắt đã tan chảy, máu thịt trong người như bị đun sôi, khói trắng bốc lên cuồn cuộn.
Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, tên đó đã trực tiếp biến thành một đống xương trắng, mùi thịt gay gắt xộc thẳng vào mũi, khiến rất nhiều người có mặt ở đây cảm thấy buồn nôn!
Phía sau có hai người vốn cũng định xông lên, nhưng bây giờ lại kịp thời dừng bước.
Nguy hiểm hơn, có người đã sắp đặt chân lên bậc thang rồi, cũng may kịp thời thu lại.
Tất cả mọi người biến sắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cứ thế mất đi một người ư?
Vầy cũng tàn khốc quá rồi đó?

Ngay cả Lạc Tú cũng hơi ngạc nhiên, còn có chuyện như vậy nữa ư?
“Hừ, tôi còn chưa nói xong, hấp tấp tới vậy à?”
“Chết cũng đáng.” Người thanh niên mặc đồ đạo đồng kia không chỉ không cảm thấy thương tiếc, trái lại còn có chút đắc ý, hiển nhiên vừa nãy anh ta hoàn toàn có thể một hơi nói xong nhưng lại cố tình nghỉ giữa chừng để dụ mọi người vào bẫy.
Đúng là trong trò chơi này không thể tin tưởng bất cứ ai, người nào cũng có thể hãm hại mình.

Phải biết là ngoại trừ bug như Lạc Tú, những người khác một khi bỏ mạng trong trò chơi, vậy tương đương với việc chết thật trong thế giới hiện thực!
Mặc kệ trong thế giới thật địa vị của bạn cao thế nào, tiền tài nhiều ra sao, thế lực mạnh tới cỡ nào, cũng đều sẽ hết!
Vậy nên thật ra trò chơi này chỉ có duy nhất một quy tắc, đó là cố gắng hết sức để sống sót.
“Mỗi người phải qua bên kia vác một bó củi lên núi, bằng không làm gì có mặt mũi bái sơn chứ?” Thanh niên mặc đồ đạo đồng chỉ tay về một góc phía xa xa.

Chỗ đó chồng sẵn một đống củi đã được bó kỹ càng.
Nhưng có vết xe đổ trước mặt, không một ai dám tin vào lời thanh niên mặc đồ đạo đồng nói.
Lỡ đâu đây cũng là một cái bẫy thì phải làm sao?
Còn thanh niên mặc đồ đạo đồng lại chỉ lạnh lùng nhìn mọi người, không mở miệng thúc giục gì cả, hiển nhiên đang đợi xem phản ứng của họ thế nào..