“Bưng lên rồi?” Thẩm Tuấn Trạch cau mày.
“Không có, bưng đến lúc nào hả?” Thẩm Tuấn Trạch đột nhiên đập bàn đứng lên.
“Thưa ngài, đồ ăn đều đã bưng lên rồi ạ.” Người phục vụ sửng sốt khi bị Thẩm Tuấn Trạch quát.
“Cậu chủ Thẩm, thứ mà anh gọi thật sự đã bưng lên rồi.” Lạc Tú không thể chịu đựng được nữa, hôm nay thật sự rất buồn cười.
“Vớ vẩn, chẳng lẽ cậu cho rằng chúng tôi là không khích hay sao?” Vẻ mặt của Thẩm Tuấn Trạch đầy tức giận, anh ta vốn muốn giả ngầu để trấn áp Lạc Tú, nhưng không ngờ đợi cả buổi mà không thấy đồ ăn dọn lên.
“Đi gọi quản lý của cậu đến đây!” Thẩm Tuấn Trạch hừ lạnh.
"Thưa anh…"
"Tôi nói gọi quản lý của cậu đến đây!"
“Nghe không hiểu hả?” Thẩm Tuấn Trạch hung hăng quát mắng.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người đang dùng bữa.
Ngay sau đó người quản lý đã đến.
"Thưa anh, thật sự xin lỗi anh…"
"Tôi hỏi anh, tôi gọi ba món, chính là những món đắt nhất ở đây!"
"Các người phục vụ lâu còn chưa tính, tôi hỏi tên phục vụ, thế mà cậu ta lại dám cãi là đồ ăn đã dọn lên rồi.”
“Tôi hỏi anh, nói tôi nghe xem đồ ăn dọn lên ở đâu ahr?” Thẩm Tuấn Trạch chỉ vào chiếc bàn trống trước mặt.
“Thưa anh, xin hãy chú ý đến tố chất của mình, đây là nơi công cộng, sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác!” Quản lý lễ phép và lịch sự nói.
"Đó không phải là vấn đề tố chất.
Đồ ăn của anh Tuấn Trạch gọi, các người không dọn lên mà còn ngụy biện sao?” Lý Giai Di cũng bất mãn nói.
“Thưa anh chị, tôi cảm thấy với thân phận của anh chị, có lẽ không quá thích hợp để dùng bữa ở chỗ chúng tôi đâu ạ.” Quản lý không biết tại sao, càng nói càng tức giận.
"Có ý gì hả?"
"Anh cảm thấy chúng tôi không có tiền hay sao?"
"Anh nên biết, tôi đã gọi ba món đắt nhất ở đây đấy."
“Thưa anh, điều chúng tôi tập trung ở đây là thưởng thức chứ không phải tiền bạc, nhưng tôi cảm thấy các người có thể hơi lộn xộn rồi.” Người quản lý có vẻ không vui.
Dáng vẻ rất giống như đang nhìn một tên nhà quê vậy.
"Tiền bạc không thể đo lường được sự thưởng thức và tu dưỡng của một người.
Nếu anh có tiền, tôi nghĩ anh nên nâng cao phẩm chất và sự tu dưỡng của chính mình trước đi!"
"Hừm, được rồi, mọi người trong phòng đều đã thấy, tôi gọi ba món, các người không dọn lên còn chưa tính, bây giờ lại còn làm nhục tôi ư?” Thẩm Tuấn Trạch cười khẩy một tiếng.
"Anh phải nên biết đây là đâu? Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi xem các người có thể tiếp tục kinh doanh ở đây hay không!" Thẩm Tuấn Trạch trực tiếp đe dọa.
“Đi lấy thực đơn qua đây!” Người quản lý nói với người phục vụ.
Ngay sau đó, thực đơn đã được mang đến một lần nữa.
"Thưa anh, nếu anh không hiểu tiếng Pháp, anh có thể hỏi người phục vụ của chúng tôi.
Tuy rằng chúng tôi không chủ động giới thiệu với anh, đó là lỗi của chúng tôi, nhưng nếu anh trực tiếp hỏi..."
“Cái rắm, ý anh là tôi không có văn hóa ư?” Thẩm Tuấn Trạch trực tiếp chửi mắng.
“Ồ, thưa anh, anh gọi ba món này đúng không?” Người quản lý không buồn giải thích, chỉ vào thực đơn mà nói.
“Đúng vậy, bây giờ anh nói đồ ăn của tôi đã dọn lên, vậy nó ở đâu hả?” Thẩm Tuấn Trạch chế nhạo và hạ quyết tâm chỉnh đốn nhà hàng này.
“Nghệ sĩ dương cầm xuống đây.” Người quản lý đột nhiên nói với nghệ sĩ dương cầm ở trên lầu.
Điều này khiến Lý Giai Di sững sờ trong giây lát, Thẩm Tuấn Trạch cũng hơi choáng váng.
Nhưng trước khi họ kịp nói gì, người quản lý lại chậm rãi nói.
"Thưa anh, anh xem, món mà anh đã gọi là…”
"Thì thầm mùa thu."
"Đám cưới trong mơ."
"và cả…"
Lúc này, Lạc Tú đột nhiên tiếp nhận câu chuyện và nói.
"Les Etoiles có nghĩa là bầu trời đầy sao, bài hát của Richard Clayderman, xa xôi thăm thẳm mà không bi thương, tôi rất thích."
Người quản lý nhìn Lạc Tú và nói lời cảm ơn.
“Nghệ sĩ dương cầm của chúng tôi mới chơi ba bản nhạc này cho anh lần đầu tiên, và theo yêu cầu của anh, là phải chơi hai lần!” Người quản lý nhìn Thẩm Tuấn Trạch như nhìn một tên ngốc.
"Phụt… hahaha…"
Điều này đã bị những người khách ở bàn bên cạnh cười nhạo.
“Cậu chủ Thẩm rất biết thưởng thức đấy.” Lạc Tú mỉm cười.
Đừng nói đến Thẩm Tuấn Trạch, ngay cả khuôn mặt của Lý Giai Di cũng cảm thấy nóng bừng, thật quá xấu hổ.
Thực sự rất xấu hổ.
Gọi ba bản piano, lại cho rằng là ba món ăn.
Lại còn quát tháo người phục vụ tại sao không dọn đồ ăn lên, đúng là một điều xấu hổ thực sự, đặc biệt là trong tình huống này.
Lúc nãy họ vẫn còn cười nhạo Lạc Tú như một tên quê mùa, nhưng hành vi của họ bây giờ giống một tên quê mùa cặn bã hơn.
Rõ ràng là mình gọi nhầm món, còn đổ lỗi cho người phục vụ, quan trọng nhất là vừa rồi còn cười nhạo Lạc Tú vì không hiểu thực đơn và chưa bao giờ nhìn ra thế giới bên ngoài.
Khuôn mặt Thẩm Tuấn Trạch ngay lập tức đỏ bừng.
"Thưa anh, tôi đề nghị anh nên đọc thêm sách ở nhà, sau đó hãy ra ngoài ăn, nếu không biết gọi đồ ăn, dịch vụ chúng tôi rất vui lòng phục vụ anh, nhưng xin anh đừng giả vờ hiểu và coi nhẹ người phục vụ của chúng tôi..” Quản lý vốn đã không vui vẻ gì, lại tiếp tục nhìn Thẩm Tuấn Trạch như nhìn một tên quê mùa.
“À mà, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có thịt chó không?” Lạc Tú đột nhiên hỏi.
"Thưa ông, chúng tôi có xúc xích dachshund."
“Cho quý ông này một phần.” Lạc Tú vội cúi người cười thầm.
"Cậu chủ Thẩm này vừa mới làm mới thế giới quan của tôi lần nữa, để tôi hiểu được hóa ra gọi món còn có thể đùa như vậy."
Vừa rồi Thẩm Tuấn Trạch dùng thịt chó không lên được mặt bàn để chế nhạo Lạc Tú, bây giờ Lạc Tú lấy nó ra để chế nhạo lại Thẩm Tuấn Trạch.
Thẩm Tuấn Trạch bây giờ nào còn tâm trí đâu mà quan tâm chuyện này chứ?
Giữa ban ngày ban mặt, một trò cười như vậy thực sự đã diễn ra, quả thật xấu hổ đến mức muốn chui vào trong đáy quần.
“Không ăn nữa!” Thẩm Tuấn Trạch xoay người rời đi.
“Thưa anh, phiền anh đợi một lát!” Người quản lý đột nhiên nói.
“Sao vậy?” Thẩm Tuấn Trạch hét lên, anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa.
“Anh vẫn chưa tính tiền!” Người quản lý nhắc nhở.
Thẩm Tuấn Trạch tức giận đi đến quầy thanh toán, vốn dĩ anh ta muốn giả vờ ngầu để giẫm lên Lạc Tú, đâu ngờ sẽ dẫn đến tình cảnh mất mặt thế này chứ?
“Thật là xấu hổ.” Những người ở các bàn khác phía sau anh ta thì thầm chỉ trỏ.
"Đúng vậy, cũng không biết con dế nhũi này từ đâu đến.
Nếu không hiểu tiếng Pháp thì đừng đến nhà hàng Pháp ăn.
Còn làm ra mấy chuyện nực cười như vậy."
"Giai Di, con có đói không? Con có muốn ăn không?"
“Mẹ!” Lý Giai Di tức giận giậm chân, rồi cùng Thẩm Tuấn Trạch chạy ra ngoài.
“Ôi, đứa trẻ này.” Lý Anh Anh thở dài một tiếng.
“Chị Nguyệt Lan, thật ra tôi muốn tác hợp cho hai đứa con của chúng ta.
Chị xem, hai đứa cũng đã đến tuổi yêu đương kết hôn rồi.” Lý Anh Anh thực sự là một con người thực tế.
Bà ấy giống như một người bình thường, suy nghĩ về các vấn đề và làm mọi thứ đều rất thực tế.
Bà ấy không thích Thẩm Tuấn Trạch, thậm chí cũng không thích nhiều con trai giàu có ở Yên Kinh.
Ngược lại, bà ấy thích Lạc Tú hơn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tú, bà ấy đã cảm thấy đây hẳn là một người con rể tốt.
“Thực sự, Tiểu Tú trong kiên định hơn nhiều.” Lý Anh Anh khen ngợi.
Thẩm Nguyệt Lan nắm lấy tay Lý Anh Anh, sau đó lại cười cười, trừng mắt liếc nhìn Lạc Tú một cái.
Bà thấy tên nhóc thối này kiên định chỗ nào thế?
Bà cảm thấy vừa rồi Lạc Tú hẳn là cố tình làm vậy, chắc chắc anh đã xem thực đơn, rồi cố tình dẫn dắt Thẩm Tuấn Trạch gọi đồ ăn để làm mất mặt cậu ta.
“Đi thôi, chúng ta đi xem buổi biểu diễn.” Thẩm Nguyệt Lan nói, bà cảm thấy rằng mình có thể cho Lý Giai Di một cơ hội khác.
Nhưng đây là cơ hội cuối cùng.
Nếu Lý Giai Di vẫn cứ bênh vực Thẩm Tuấn Trạch, vậy thì và sẽ tìm cho Lạc Tú một cô gái khác là được.
“Nghe nói ông cụ bên nhà muốn bái vị đệ nhất Thiên Bảng kia làm sư phụ hả?” Lý Anh Anh cũng chuyển đề tài.
“Bái sư ư?” Lạc Tú vừa thanh toán hóa đơn đi tới thì nghe thấy lời này, không nhịn được mà cười một tiếng..