“Cảm ơn cô, nhưng tôi không cảm thấy bọn họ nguy hiểm gì mấy.” Lạc Tú châm một điếu thuốc, nằm nhoài trên lan can đáp.
Anh vốn định gây sự với đám người này, ai dè bây giờ đám người này lại chủ động dâng tới cửa, thật đúng lúc.
Cũng bớt đi nhiều rắc rối.
Lý Giai Di nghe Lạc Tú nói thế thì nhất thời tức đến mức muốn giậm chân.
“Lạc Tú, haizzz, thôi bỏ đi, đợi anh chịu thiệt một lần rồi mới học được cách ngoan ngoãn.” Lý Giai Di vốn định khuyên nhủ thêm mấy câu, nhưng nhìn thấy thái độ của Lạc Tú lại lắc đầu.
Lý Anh Anh mãnh liệt bày tỏ ý định muốn giữ Thẩm Nguyệt Lan ở lại nhà mình một đêm, nhưng Thẩm Nguyệt Lan vẫn từ chối.
Bên nhà họ Thẩm có phòng của Thẩm Nguyệt Lan, nhưng đã lâu rồi bà không ở, có lẽ đã sớm bám đầy bụi bặm rồi, đợi khi nào dọn dẹp xong bà mới có thể tới đó ở.
Thấy Thẩm Nguyệt Lan kiên quyết như vậy, Lý Anh Anh đành phải từ bỏ.
Lạc Tú dẫn mẹ của mình tới thẳng một khách sạn.
Lý Anh Anh dẫn Lý Giai Di ra ngoài tiễn khách.
Trên đường đi, Lạc Tú liếc nhìn những ngôi nhà ở xung quanh.
“Mẹ, ở Yên Kinh mẹ thích nhà ở khu nào?” Lạc Tú lên tiếng hỏi, anh không định để Thẩm Nguyệt Lan về nhà họ Thẩm ở, mà dứt khoát mua một căn nhà ở Yên Kinh.
Nhà ở Yên Kinh đắt đến mức nào chứ?
Trước đây từng có thông tin, tầng hầm rộng hơn một trăm mét vuông cũng phải mất hai nghìn vạn.
Là tầng hầm đó! Không phải là tầng một, mà là tầng hầm thực thụ.
“Được, mẹ đợi con có tiền rồi, chúng ta sẽ đi mua một căn.” Thẩm Nguyệt Lan cũng chỉ cho rằng câu nói của Lạc Tú chính là tấm lòng hiếu thảo.
“Không, mẹ, bây giờ con có thể mua được.” Lạc Tú cười nói.
"Nhà ở Yên Kinh chứ không phải ở huyện lị.
Anh phải có mấy chục vạn, thậm chí là một hai trăm vạn mới có thể mua được." Lý Giai Di đi bên cạnh lắc đầu nói.
“Tôi biết, thật ra nhà ở đây cũng không đắt gì mấy.” Lạc Tú nói, tất nhiên với số dư tài khoản hiện tại của anh thì anh có tư cách để nói câu này.
Nhưng người khác lại không nghĩ thế.
“Không đắt gì mấy ư?” Lý Giai Di trợn mắt, quả nhiên là người tới từ huyện lị.
“Với số tiền ít ỏi trên người anh, đủ để mua một tầng hầm hay không? Trừ phi nó nằm ngoài đường vành đai năm.” Lý Giai Di chế giễu.
Thẩm Nguyệt Lan đi bên cạnh cũng cười xấu hổ, ra hiệu cho Lạc Tú đừng nói nữa.
"Giai Di, sao con lại ăn nói như vậy? Mau xin lỗi người ta đi." Lý Anh Anh nói.
"Mẹ, con không có ác ý, con chỉ muốn nhắc nhở anh ta nhìn rõ hiện thực mà thôi.
Với số tiền ít ỏi trên người anh ta, thật sự không mua nổi một căn nhà ở đây." Lý Giai Di giải thích.
Trong lòng mọi người đều biết rõ giá nhà ở đây, thậm chí có đôi lúc trên mạng còn nói không cao như vậy.
Nhưng nếu bạn thật sự muốn mua thử một căn ở đây, có lẽ bạn sẽ sợ đến phát khiếp.
Rõ ràng Lý Giai Di không chịu thua, thở hổn hển lẩm bẩm một câu, hơn một nghìn vạn thì mua cái gì chứ?
Lạc Tú cũng không so đo, tranh luận với cô ta, nếu anh không mua nổi nhà ở Yên Kinh, có lẽ cả nước sẽ không còn ai không thể mua nổi.
Lý Anh Anh đi bên cạnh nở nụ cười lúng túng.
Sau khi đến khách sạn sắp xếp phòng, Lạc Tú bảo Thẩm Nguyệt Lan nghỉ ngơi trước.
Dù gì Thẩm Nguyệt Lan cũng mới xuất viện, quả thật cũng mệt rồi.
Trong một căn phòng khác, Lạc Tú vừa quay về phòng ngồi xuống, đã gọi cho Huyết Hổ, bảo Huyết Hổ gần đây phải đốc thúc mọi người chịu khó hơn.
Dù gì cũng sắp tới cuộc đấu võ rồi.
Làm xong mọi chuyện, Lạc Tú đang chuẩn bị ngồi thiền.
Đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, nhưng lần này không phải là điện thoại, mà là thông báo, một hot girl trên mạng với hình đại diện sặc sỡ đã kết bạn với anh.
Ở bên này, một đám người đang tụ tập với nhau.
“Tuấn Đào, cậu có chắc là cậu ta có thể mắc lừa không?” Có người lên tiếng hỏi.
"Chắc không thành vấn đề.
Tôi đã cố ý quan sát, chắc chắn cậu ta không có bạn gái." Thẩm Tuấn Đào đắc ý nói.
"Đã chấp nhận rồi." Một cô gái ở trong phòng nói, đó là chính là người đã kết bạn với Lạc Tú.
Hơn nữa, cô gái này thật sự xinh đẹp, mặc dù không có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành như đám người Lam Thục Đoan, nhưng chắc chắn cũng là cấp bậc nữ thần.
Cô gái này tên là Đào Niệm Niệm, không chỉ xinh đẹp mà còn là bạn gái của Thẩm Tuấn Đào, rõ ràng để cho an toàn, Thẩm Tuấn Đào định để bạn gái của mình đích thân ra trận.
"Một thằng nhãi đến từ huyện lị, theo lý mà nói thì từ nhỏ cuộc sống của cậu ta đã không sung túc, tướng mạo cũng bình thường.
Nói cách khác, cậu ta chính là một kẻ nghèo hèn.
Bây giờ, một nữ thần bỗng dâng đến cửa, chắc chắn sẽ khiến cậu ta rung động.” Thẩm Tuấn Đào cười haha phân tích.
“Đúng rồi, em hãy nói với cậu ta như thế này.” Thẩm Tuấn Đào bỗng nói tiếp.
“Em cứ hỏi cậu ta, có phải cậu ta mới đến Yên Kinh đúng không?” Thẩm Tuấn Đào chỉ vào điện thoại.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của mấy người khác, Thẩm Tuấn Đào liền giải thích.
"Cậu ta vừa mới tới đây, cho dù có mẹ, nhưng theo phản ứng của người bình thường, khi đến một môi trường xa lạ, ít nhiều gì tâm lý cũng sẽ hơi bất an, thấp thỏm."
"Do đó em cũng nói với cậu ta rằng mình cũng mới đến đây, cũng là người đến từ nơi khác, như vậy sẽ dễ khơi gợi sự đồng tình, khiến cậu ta cảm thấy em cũng giống như cậu ta, rồi nhanh chóng kéo em vào mối quan hệ của hai người." Thẩm Tuấn Đào phân tích.
"Anh đẹp trai, em cũng mới đến Yên Kinh chưa được bao lâu, trong lòng cũng hơi sợ hãi."
“Nhiều người bạn của em đều không có ở đây, nên em cảm thấy hơi lẻ loi trong thành phố rộng lớn này.” Đào Niệm Niệm gửi tin nhắn đi, sau đó còn gửi một tin nhắn đáng thương.
Trong khách sạn, Lạc Tú đang hút thuốc, nhìn nhân viên phục vụ đang mơ màng ở trước mặt, rồi nháy mắt ra hiệu cho người đó.
"Cậu hãy nhắn lại đi."
“Không phải chứ, anh trai à, anh phải nói cho tôi biết nên nhắn lại cô ta như thế nào chứ?” Nhân viên phục vụ hơi đau gan, không ngờ anh tán gái lại bảo tôi tới nhắn lại giúp anh?
“Nếu là tôi, chắc chắn sẽ nhắn lại cô ta một chữ cút.” Lạc Tú mỉm cười nói.
“Vậy tôi phải nhắn thế nào?” Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nhìn Lạc Tú.
“Cậu cứ nhắn lại theo suy nghĩ của cậu.” Lạc Tú nhìn nhân viên phục vụ.
Dựa vào tính cách của Lạc Tú, anh thật sự không biết cách nói chuyện phiếm với người khác.
Nhưng anh biết đây là cái bẫy nên dứt khoát gọi nhân viên phục vụ đến giúp.
“Vậy tôi nhắn lại nhé?” Nhân viên phục vụ nói, rồi bắt đầu gõ chữ.
“Tôi cũng vậy, tôi cũng cảm thấy rất cô đơn trong thành phố rộng lớn này.” Nhân viên phục vụ nhắn lại.
Bên Đào Niệm Niệm.
“Ha ha ha, các cậu xem, ôi chao, tôi cũng cô đơn.” Thẩm Tuấn Đào nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nói một cách quái gở.
Nhất thời, toàn bộ người trong phòng đều cười nghiêng ngả.
"Em trai của chúng ta thật đáng thương, chúng ta phải chăm sóc cậu ta một chút."
"Em hãy nhắn lại cho cậu ta, có muốn ra ngoài ngồi cùng nhau không?"
Bên Lạc Tú.
“Đi chứ, tại sao lại không đi?” Lạc Tú cười nói.
“Anh trai à, tôi cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không ổn.” Nhân viên phục vụ cau mày nói.
Vừa dứt lời, bên kia đã nhắn lại.
Nội dung là: "Vậy chúng ta tới quán bar ngồi đi?"
“Anh trai à, chắc chắn anh đã gặp phải gái rót rượu rồi.” Nhân viên phục vụ nói.
Mấy năm nay rất dễ gặp phải người rót rượu này, nếu hôm nay Lạc Tú đi tới đó sẽ phải mất một khoản tiền lớn.
Nhưng Lạc Tú lại chẳng hề lo lắng, ngược lại còn nói.
"Cậu bảo cô ta gửi địa chỉ đi."
“Anh trai à, anh đã biết cô ta là gái rót rượu mà vẫn muốn đi ư?” Nhân viên phục vụ hơi mơ màng.
“Không sao, đúng rồi, bây giờ còn tiệm hoa nào đang mở cửa không?” Lạc Tú đột nhiên hỏi.
“Còn chứ.” Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ đáp.
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ chẳng lẽ người này là một tên ngốc? Đã biết rõ đối phương là gái rót rượu mà vẫn muốn đi, còn muốn tặng hoa cho người ta nữa?.