Tiên Vương Tái Xuất

Chương 29: 29: Dạy Cho Một Bài Học





Sau đó một ngọn đèn chiếu sáng khác chiếu vào cơ thể Lạc Tú, khiến cho ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người anh.

Cho đến lúc này, đám người Trương Định mới chợt nhận ra, những suy nghĩ và phỏng đoán không tưởng đó đã trở thành hiện thực.

Trương Thục Phi sững sờ, Trương Định, Hồ Mỹ Kim và cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Lam Thục Đoan vừa ngại ngùng vừa e thẹn, cầm trên tay bó hoa hồng đỏ, bước từng bước về phía Lạc Tú giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vẻ ngoài rực rỡ ấy, cho dù là Trương Thục Phi hay ai khác, khi đứng trước mặt Lam Thục Đoan đều cảm thấy giống như một bầy vịt con xấu xí đang nhìn thiên nga trắng muốt vậy.

Hơn nữa trong chớp mắt, sắc mặt của đám người Trương Thục Phi, Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim lại trở nên rất “đặc sắc”.

Đây là tỏ tình, nữ thần quốc dân Lam Thục Đoan đang tỏ tình với Lạc Tú ư?
Tất cả mọi người không thể thể tin vào mắt mình, Lúc này toàn bộ hiện trường đều trở nên yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Sao có thể như thế được?
Nữ thần quốc dân lại có thể bày tỏ tình cảm với Lạc Tú ư? Tỏ tình?
Vừa rồi mọi người còn đang chế giễu Lạc Tú, nhưng trong nháy mắt lại như bị vả vào mặt.

Ngay cả nữ thần quốc dân như Lam Thục Đoan cũng tỏ tình với Lạc Tú, vậy họ có tư cách gì mà coi thường Lạc Tú?
Sao bọn họ có thể so sánh được với Lam Thục Đoan chứ?
Căn bản là họ không hề ở cùng một đẳng cấp hoặc nói là không có cách nào để so sánh.

Cho dù ném đi vẻ ngoài đẹp đẽ mà Lam Thục Đoan đang áp đảo bọn họ, nhưng với thân phận là ngôi sao nổi tiếng ấy thì nhân viên bình thường như bọn họ cũng không so sánh được.

Cho dù Trương Thục Phi có kiêu ngạo đến đâu, cũng không thể nói rằng cô ta xinh đẹp hơn Lam Thục Đoan, đúng chứ?
So với Lam Thục Đoan, Trương Thục Phi là cái thá gì chứ? Một con vịt con xấu xí!

Cô ta vừa nói cả đời này của Lạc Tú sẽ không bao giờ được con gái thích, trong chớp mắt người ta đã được tỏ tình ngay tại đại sảnh giữa chốn đông người này!
Lại còn được tỏ tình bởi một người cô gái áp đảo họ về mọi mặt nữa chứ.

Nói một cách khó nghe thì cho dù đám người Trương Thục Phi có đi phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng không thể so được với Lam Thục Đoan, quan trọng vẫn hơn nhau ở thần thái.

Khi Lam Thục Đoan đến bên cạnh Lạc Tú, bỗng nhiên cô ấy nhìn Trương Thục Phi với vẻ mặt đầy thách thức và đầy khiêu khích.

“Tôi không biết cô lấy đâu ra tự tin thế, người đàn ông tốt như vậy, tôi theo đuổi còn không kịp.

Cô gái này, khẩu vị của cô cũng cao quá rồi đấy.” Lam Thục Đoan khẽ cười nói.

Những lời nói này lập tức khiến cho Trương Thục Phi đỏ mặt, thậm chí những lời vừa mới mỉa mai Lạc Tú ban nãy, giờ đây lại khiến cho cô ta cảm thấy là đang mỉa mai chính mình.

Cảm giác nóng bừng bừng trên mặt khiến Trương Thục Phi hận không thể tìm một cái lỗ và chui vào thật nhanh, không chỉ riêng Trương Thục Phi mà ngay cả đám người Trương Định và Hồ Mỹ Kim cũng cảm thấy nóng bừng trên mặt.

“Lạc Tú, anh bắt cá hai tay từ lâu rồi phải không?” Trương Thục Phi đã nghĩ ra được rằng tại sao Lạc Tú lại thờ ơ với mình như vậy, cũng đã nghĩ ra tại sao vừa rồi Lạc Tú lại có thể bình tĩnh như vậy.

Vào lúc này, Trương Thục Phi giống như một người đàn bà chanh chua mà chất vấn Lạc Tú.

“Xí, đồ cặn bã!” Hồ Mỹ Kim ở bên cạnh thêm mắm thêm muối với hy vọng tìm lại thể diện.

“Đừng luôn nghĩ xấu về người khác như thế, tôi và Lạc Tú mới quen nhau được ba ngày.” Lam Thục Đoan vừa dịu dàng vừa độ lượng nói.

Cứ như vậy, khi so sánh với nhau, đám người Hồ Mỹ Kim lại có cảm giác như họ là những người đàn bà chanh chua không lên được sân khấu.

Cao thấp rõ rệt, lại bị so sánh không bằng người ta nên đã khiến cho khuôn mặt của họ thêm phừng phừng.

“Trương Thục Phi, tôi đã biết chuyện của cô và Trần Hữu từ lâu rồi, cô hiểu chứ?” Lạc Tú lạnh lùng nói.


“Cái gì, anh?” Trương Thục Phi chợt luống cuống, bởi vì cô ta mới chính là kẻ bắt cá hai tay.

“Vì vậy, chúng ta nên chia tay từ lâu rồi, phải không?”
“Hôm qua tôi đã định nói với cô nhưng lại bị chuyện đó hoãn lại, hôm nay tôi cũng định nói với cô nhưng không ngờ lại là sinh nhật cô nên tôi không nhắc đến.”
“Nhưng không ngờ là Trương Thục Phi cô lại nói ra, là muốn đạp tôi vài đạp ư? Hay là muốn chờ xem tôi quỳ dưới chân cô để cầu xin? Trương Thục Phi ơi là Trương Thục Phi!”
“Đời này Lạc Tú tôi chưa bao giờ làm điều gì hối hận, điều duy nhất tôi hối hận chính là đã tìm được một người bạn gái như cô.

Tôi tự hỏi mình không phụ lòng cô, còn cô thì sao?”
“Được rồi, những chuyện này đều đã qua, tôi không muốn nhắc tới.

Cô coi thường tôi, còn cho rằng tôi không xứng với cô, vậy sau này đường ai nấy đi.” Lạc Tú không nói gì quá đáng nhưng đã làm rõ mọi vấn đề.

.

Ngôn Tình Sủng
Giờ phút này, không chỉ Trương Thục Phi mà mọi người đều có thể nhìn ra rằng không phải Trương Thục Phi vứt bỏ Lạc Tú mà chính là Lạc Tú đã đá Trương Thục Phi.

Lúc này, những câu nói đó khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ.

“Hừ, bắt nạt một cô gái, anh là loại đàn ông gì vậy?” Lúc này, Vương Thông bạn trai của Lý Tuyết đứng lên.

“Sao? Anh có ý kiến gì à?” Lạc Tú hơi bực mình.

“Anh Thông, cho cái tên không biết trời cao đất rộng này một bài học đi.” Hồ Mỹ Kim không thể nuốt trôi cục tức này.

“Anh Thông, hãy dạy cho anh ta một bài học, đừng tưởng rằng mình giỏi lắm ấy!” Lý Tuyết ở bên cũng giựt giây nói.


Tuy rằng tối hôm qua Vương Thông bị thương vẫn đang băng bó, nhưng dù sao anh ta cũng là một vô địch Tán Thủ nên rất tự tin có thể đối phó với một người bình thường dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không xem Lạc Tú ra gì.

Còn Lam Thục Đoan lại nhìn mọi người bằng ánh mắt ngây ngốc, rồi sau đó biết điều bước qua một bên.

Lam Thục Đoan đã nhìn thấy Lạc Tú ra tay, đám người này thật sự không biết trời cao đất dày.

“Nhóc con, ngày hôm qua tôi đã muốn dạy dỗ anh, hôm nay là anh tự tìm cái chết!” Vương Thông không thèm tháo băng ra, tính một tay tóm gọn Lạc Tú.

“Anh tự tin như vậy ư?” Lạc Tú cười đầy khinh miệt.

“Hừ, khi tôi luyện tập tán thủ thì anh vẫn còn đang nghịch bùn đấy.” Vương Thông nhìn Lạc Tú đầy khinh thường.

Khi một số đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này, họ đã lấy hết can đảm để can ngăn.

“Lạc Tú, hay là anh xin lỗi Thục Phi đi?” Một trong những đồng nghiệp nữ khuyên nhủ.

“Đúng vậy, Lạc Tú à, tránh voi chẳng xấu mặt nào.”
Nhưng Lạc Tú vẫn không hề nhúc nhích.

Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng Vương Thông hơi bất ngờ.

Nhưng dù ngày hôm qua anh ta bị A Dao đánh bại chỉ trong vòng một chiêu thì anh ta vẫn là quán quân Tán Thủ.

Anh ta đã luyện Tán Thủ nhiều năm, năm sáu người bình thường cùng xông lên đối phó trong một lúc cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Mặc dù bị thương nhưng trừng trị Lạc Tú không phải là nói chơi.

“Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng chưa chắc anh có thể chịu nổi cái giá mà anh phải trả.” Lạc Tú cũng bị chọc giận, dự định sẽ ra tay nặng.

Không dạy cho đám người này một bài học, những người này thật sự nghĩ Lạc Tú dễ bắt nạt.


“Để ông đây đánh mày rụng răng xuống đất xem mày còn nói ra được câu này hay không?” Vương Thông nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt độc ác như muốn giết chết anh ngay.

Vốn dĩ Vương Thông rất cao lớn, từ trên cao nhìn xuống Lạc Tú đầy khinh thường.

“Hừ, dám thách thức anh Thông của chúng ta hả? Anh cũng không suy nghĩ xem mình là cái thá gì à?” Trương Định cười khẩy, anh ta rất mong chờ Vương Thông có thể đánh mạnh tay với Lạc Tú.

Dù sao anh ta đã bị Lạc Tú làm bẽ mặt nhiều lần nên từ lâu đã muốn xem những trò cười của Lạc Tú.

Mà Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim cũng lộ rõ vẻ mặt mong chờ, dù sao ban nãy thì Lạc Tú cũng khiến họ lúng túng, lúc này đánh mạnh tay với Lạc Tú vừa vặn để trút giận.

Một đồng nghiệp khác kéo Lạc Tú và nói.

“Lạc Tú, hay là anh nhận sai trước đi.” Anh ta là một trong số ít những người trong công ty đứng về phía Lạc Tú.

Thật ra anh ta cũng không hài lòng với thái độ hung hăng vênh váo của đám người Vương Thông và Trương Định.

Người ta đang là một đôi tình nhân êm ấm, đám người này cứ ở bên cạnh châm ngòi thổi gió khiến người ta chia tay.

Mà chia tay thì chia tay, đó cũng là chuyện của hai người họ.

Đám người này lại cứ phải nhúng tay vào, cuối cùng bị làm cho bẽ mặt, giờ còn muốn đánh người ta, đúng là quá đáng.

Anh ta không thích đám người Trương Định, cũng không muốn để Lạc Tú phải chịu thiệt, bởi vì võ công của Vương Thông rất lợi hại, không đùa được đâu.

Dù sao đó cũng là quán quân Tán Thủ, không phải người thường có thể đối phó được.

Tuy nhiên Lạc Tú lại khẽ gật đầu, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt an tâm.

Người kia nhìn Vương Thông, dưới ánh mắt đe dọa của đám người Trương Định, cuối cùng anh ta cũng lui xuống.

“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết những người dưới đáy xã hội như anh không nên chọc tức những người thượng lưu như chúng tôi.” Trước giờ Vương Thông luôn tự cho mình là người rất cao quý, nói xong anh ta đi tới túm lấy cổ áo của Lạc Tú..