Tôi đã nói giúp cô bán hết là giúp cô bán hết đúng không?
Lạc Tú vừa dứt lời, Giang Dật Phi theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nụ cười trên mặt Lưu Văn Vĩ cũng nhất thời cứng đờ.
Thẩm Nguyệt Lan bỗng sáng mắt.
“Bán hết đi ư?” Nụ cười trên mặt Giang Dật Phi liền dập tắt.
“Bốp bốp bốp!” Lạc Tú bỗng vỗ tay.
“Tôi phải cảm ơn sự phối hợp của cậu cả Giang rồi.
Cảm ơn cậu, lát nữa tôi sẽ mời cậu đi ăn.
”
“Thật thô bạo, một trăm vạn mà nói ném là ném.
” Lạc Tú cười mỉa mai.
“Ý cậu là sao?”
“Cậu hãy nói rõ ràng ra cho tôi!” Giang Dật Phi bỗng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có điều gì mờ ám.
“Lúc nãy anh trai này có đánh cược với tôi, bảo rằng anh ấy có thể giúp tôi bán hết số thảo dược này.
” Nhậm Tư Vũ đúng là nghé con không sợ hổ, rất can đảm, cho dù lúc nãy nhận một trăm vạn cũng không chẳng hề ngạc nhiên.
Vì thế lúc này cô ta đã lên tiếng.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Vẻ mặt Giang Dật Phi đã cực kỳ ảm đạm.
“Là như những gì cậu đã nhìn thấy đó.
” Lạc Tú mỉm cười rồi nhún vai đáp.
“Cậu hoàn toàn không có ý định mua số thảo dược này đúng không?” Lưu Văn Vĩ cũng không ngốc, bây giờ anh ta đã phản ứng lại, nên đen mặt hỏi.
“Tôi đâu có nói là mình muốn mua nó.
” Lạc Tú cười đáp.
Giang Đồng Nhiên đứng bên cạnh cũng nở nụ cười phúc hậu.
Thậm chí Thẩm Nguyệt Lan cũng hơi buồn cười.
“Vậy tại sao lúc nãy cậu còn hỏi giá rồi đẩy giá lên?”
“Cậu có bị ngốc không vậy? Tôi không được hỏi giá hay sao?” Lạc Tú nhìn Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ như hai tên ngốc.
“Cậu nói không sai, quả thật tôi vẫn còn hơi non khi đấu với cậu.
” Lạc Tú mỉa ngược lại.
Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ cũng không ngốc, nên bây giờ đã hoàn toàn phản ứng lại rồi, đây là cái hố mà Lạc Tú đã tạo ra bọn họ.
Chắc chắn anh đang cố ý nhắm vào bọn họ, rồi nhắc tới mấy cây thảo dược đó trước mặt bọn họ để dụ dỗ, sau đó hỏi giá để bọn họ hiểu lầm.
Sau đó chuyện anh ra tay mua lại, thậm chí đẩy giá lên cũng là cố ý.
Đây là một mánh khóe đơn giản, nhưng hai người bọn họ lại trúng kế.
Lúc này, hai người không còn dáng vẻ thong thả, bày mưu tính kế giống như lúc trước nữa, vẻ mặt cao cao tại thượng cũng thay đổi ngay tức khắc.
Vẻ mặt bọn họ trở nên thẹn quá hóa giận.
Quả thật, một trăm vạn chẳng đáng là gì đối với Giang Dật Phi.
Nhưng điều khiến người khác tức giận nhất không phải là một trăm vạn này, mà là mục đích giúp người ta bán hết số thảo dược của Lạc Tú.
Sau đó còn tự mình giả ngốc chui vào tròng mua thảo dược, hơn nữa còn đẩy giá lên một trăm vạn.
Bọn họ vốn tưởng rằng mình đã sỉ nhục, chèn ép Lạc Tú, khiến Lạc Tú gặp khó xử.
Ai dè mới chớp mắt bọn họ đã bị sỉ nhục, chỉ số IQ đã bị Lạc Tú nghiền ép rồi.
Có thể tưởng tượng được, lúc nãy khi Lạc Tú nhìn thấy Giang Dật Phi liên tục tăng giá, dáng vẻ vênh vang đắc ý đó, không biết trong lòng có cười đến mức nghiêng ngã hay không?
Dù gì Giang Dật Phi càng tăng giá thì càng chứng tỏ mình là một tên ngốc.
Lưu Văn Vĩ đứng bên cạnh cũng thẹn quá hóa giận, bởi vì anh ta cho rằng bọn họ đang sỉ nhục Lạc Tú, ai dè đây chỉ là cái bẫy của Lạc Tú, dùng để sỉ nhục bọn họ.
Bây giờ hai người bọn họ giống như hai tên ngốc vậy.
Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất mặt đến cỡ nào.
Dù gì trò vặt vãnh cấp thấp thế này mà bọn họ cũng bị mắc lừa.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với cậu ấm nhà giàu và cậu chủ nhà hào môn bọn họ.
“Hai người đã sớm thông đồng với nhau rồi, đây chỉ là một trò lừa gạt.
” Lưu Văn Vĩ hừ lạnh.
“Ông chú à, anh nói câu này là sai rồi, thứ nhất là tôi không thông đồng với anh trai này, hai là do hai người nhất quyết đòi mua, chứ tôi đâu có ép buộc hai người.
”
Nhậm Tư Vũ giận dữ nói, thậm chí còn cố ý gọi Lưu Văn Vĩ là chú.
“Họ Lạc kia, cậu chán sống rồi đúng không?” Lưu Văn Vĩ nói lời hung ác, như thể thẹn quá hóa giận muốn đánh người.
Anh ta luôn chướng mắt với Lạc Tú, lúc nào cũng muốn tự tay đánh Lạc Tú một trận để giải tỏa mối hận trong lòng.
Dù gì trong mắt anh ta, Lạc Tú chỉ là một người bình thường, bàn về thân thủ thì mười Lạc Tú cũng không lọt vào mắt anh ta.
Nhưng đúng lúc này, Vu Sa Sa bỗng kéo tay Lưu Văn Vĩ, ra hiệu có người đi đang tới.
Lưu Văn Vĩ nhìn ra xa, sắc mặt không khỏi sa sầm.
Không ngờ A Phổ Tử Khôi lại tới đây.
Thế là Lưu Văn Vĩ nói mấy câu vào tai Giang Dật Phi, rồi Giang Dật Phi cũng căm hận nhìn Lạc Tú.
“Hừ, coi như hôm nay cậu may mắn.
” Lưu Văn Vĩ và Giang Dật Phi cùng rời đi.
Tất nhiên Vu Sa Sa cũng đi theo bọn họ rồi.
“Lần này cậu vui rồi chứ?” Thẩm Nguyệt Lan lên tiếng hỏi.
Bà ngày càng thích Lạc Tú, quả thật bàn về cách làm việc hay làm người của Lạc Tú đều cực kỳ xuất sắc.
Thậm chí có thể nói là xuất sắc hơn mấy cậu chủ hào môn mà bà từng gặp.
Ví dụ như thủ đoạn với Giang Dật Phi lúc nãy.
Với đầu óc của Giang Dật Phi mà còn bị mắc lừa, có thể thấy Lạc Tú lợi hại đến cỡ nào, cũng may đứa trẻ này không xấu, bằng không e rằng không biết bao nhiêu người sẽ gặp xui xẻo.
“Bà nhìn thấy cậu ta bị mắc lừa cũng không ngăn cản ư?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
“Để cậu ta chịu thiệt một tý cũng tốt, tránh để suốt ngày không xem ai ra gì.
”
Một trăm vạn để Giang Dật Phi mua một bài học cũng rất đáng.
“Nếu cậu ta thật sự là họ hàng của bà thì tốt nhất bà hãy bảo cậu ta thu liễm một chút, lần sau sẽ không may mắn như thế nữa đâu.
” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Ranh con, cậu đang coi trời bằng vung đúng không?”
“Mặc dù tôi không biết lai lịch của cậu, nhưng tôi khuyên cậu đừng nên trêu chọc cậu ta.
Quả thật cậu ta không có bản lĩnh gì, chắc chắn sẽ không làm gì được cậu, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Dược.
”
“Giang Dật Phi chính là thái tử gia của nhà họ Giang ở Yên Kinh, đó không phải là một nhân vật tầm thường, sức mạnh của người đó vượt xa sức tưởng tượng của cậu đấy.
” Thẩm Nguyệt Lan nhắc nhở Lạc Tú.
Tất nhiên bà chỉ muốn tốt cho Lạc Tú, sợ Lạc Tú sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhà họ Giang ở Yên Kinh cũng giống như nhà họ Thẩm, được xem là gia tộc lớn có máu mặt ở trong nước.
Không phải là một thành phố, cũng không phải là một tỉnh, mà là cả nước.
Bây giờ nhà họ Thạch ở Tương Tây đang ngấm ngầm gọi là gia tộc đứng đầu Tương Tây, nhưng cũng chỉ một chiếc răng nanh của nhà họ Giang mà thôi.
Có thể tưởng tượng được rốt cuộc nhà họ Giang đáng sợ đến cỡ nào.
Nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Giang đâu chỉ có như vậy?
Bọn họ mới nói được đến đây thì A Phổ Tử Khôi cũng đã mang hợp đồng tới.
Điều này đã khiến Thẩm Nguyệt Lan nhất thời kích động, bà vừa ký hợp đồng vừa thầm khen ngợi Lạc Tú.
Nhưng bà vẫn quyết định tìm một cơ hội để nhắc nhở Lạc Tú, đừng hoàn toàn đối đầu với Giang Dật Phi.
Dù gì nhà họ Giang ở Yên Kinh cũng cực kỳ đáng sợ.
Mấy người ký hợp đồng xong thì Lạc Tú và Nhậm Tư Vũ cũng giao hẹn xong, anh sẽ quay về khách sạn trước, rồi ngày mai sẽ đi theo Nhậm Tư Vũ đi hái thuốc, cũng như luyện chế mấy viên thuốc đề kháng lại thi độc.
Chuyện này cần phải tranh thủ, bởi vì rất có thể bên Huyết Sát cũng chuẩn bị hành động rồi.
Ở bên khác, trong một căn nhà sàn có hàng rào bao quanh theo phong cách cổ xưa, một thanh niên trên mặt có hình xăm đang dẫn hai người Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ đi vào.
Nếu nhìn kỹ thanh niên đó thì sẽ có cảm giác hơi đần độn, hai mắt hơi vô hồn.
“Ba, cậu Giang tới rồi.
” Thanh niên nhìn vào bóng tối.
“Bác Quỷ, đã lâu không gặp.
”.