"Thế nào? Không ai muốn ra tay sao?” Lạc Tú ngậm điếu thuốc trong miệng, rất tùy ý liếc mắt nhìn Huyết Sát.
“Nếu không thì đội trưởng, anh lên đi?” Có người mở miệng nói, ném nồi cho Huyết Hổ.
Vừa rồi một đám người còn tranh nhau muốn chỉnh đốn giáo quan mới tới, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tôi đẩy anh anh đẩy tôi, không ai muốn bước lên.
Mặc dù Huyết Hổ biết mình không thể đánh thắng nhưng lúc này cũng chỉ có thể đứng ra.
Không vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì anh ta đã từng được Lâm Hóa Long tự mình chỉ bảo.
Càng quan trọng hơn nữa là lúc này anh ta không thể sợ hãi, bởi vì anh ta là đội trưởng.
“Được rồi, các người đừng đùng đẩy tới lui làm gì.
Tất cả cùng nhau lên một lượt đi.” Lạc Tú rất dứt khoát phất tay.
“Giáo quan Lạc, câu này của anh có hơi ngông cuồng rồi đấy.” Trương Phỉ nghe thế thì có chút bất mãn.
Đánh không lại thì đánh không lại, nhưng lời nói của Lạc Tú lại là khinh thường toàn bộ Huyết Sát.
“Ngông cuồng sao?” Lạc Tú cười cười.
"Các người không chỉ cùng lên một lượt mà tôi còn giúp các người một tay, thêm một điều kiện.
Đó là tôi đứng yên ở chỗ này, nếu các anh có thể khiến tôi nhúc nhích nửa bước thì tôi sẽ lập tức xoay người rời đi!"
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng rồi.
Đây là nhận thức của mọi người về Lạc Tú.
“Giáo quan Lạc, mặc dù có thể nhìn ra được vừa rồi anh rất lợi hại nhưng Huyết Sát chúng tôi cũng không phải ăn chay.” Huyết Hổ nói một cách ngạo nghễ.
Lạc Tú đang hoàn toàn làm nhục Huyết Sát bọn họ.
Cùng lên một lượt?
Giúp bọn họ một tay?
Đứng yên tại chỗ!
Tất cả những điều này đều là đang làm nhục Huyết Sát.
Phải biết rằng ngay cả Tổng giáo quan Lâm của bọn họ - Lâm Hóa Long cũng không dám nói khoát như thế.
“Giáo quan Lạc, tuy rằng trong tình huống một chọi một có khả năng chúng tôi đánh không lại anh.
Nhưng có vẻ anh hơi xem thường Huyết Sát bọn tôi quá rồi.” Lúc này Trương Phỉ cũng nói.
“Muốn tôi coi trọng các anh cũng dễ thôi, chỉ cần các anh có thể bày ra thực lực của mình cho tôi xem.” Lạc Tú khẽ cười, nói.
"Được thôi!"
"Vậy thì Giáo quan Lạc, nếu như lát nữa anh thua thì chúng tôi cũng không yêu cầu anh rời đi!"
“Anh chỉ cần rút lại những gì vừa nói và xin lỗi chúng tôi là đủ rồi.” Huyết Hổ trịnh trọng nói.
“Có thể.” Lạc Tú gật đầu.
“Các anh em, lên!” Huyết Hổ rống lên.
Đám người Huyết Sát lập tức xông lên, từ đó có thể nhìn ra đám người quả nhiên là lính đặc chủng đã được huấn luyện bài bản.
Thực lực của mỗi người đều không thua kém thực lực của những tên lính đánh thuê từng bắt cóc An Ninh Vũ lúc trước.
Quan trọng hơn là những người này biết cách phối hợp và hiểu rõ việc triển khai chiến lược.
Không giống như đám côn đồ chỉ biết lao vào đánh nhau như ong vỡ tổ.
Thay vào đó, bọn họ biết tiến lùi một cách thích hợp và trật tự, biết phối hợp với nhau rất chặt chẽ.
Nếu đổi lại là Lạc Tú trước kia, nói không chừng anh sẽ không dám nói những lời như thế.
Nhưng bây giờ Lạc Tú đã đạt tới thức tỉnh tầng thứ hai, anh thật sự có đủ thực lực và tự tin để nói ra những lời như vậy.
Trương Phỉ là người tấn công đầu tiên.
Anh ta có thân thể cao lớn, da dày thịt béo, hơn nữa bởi vì đã tập luyện võ công từ nhỏ nên sức phòng ngự rất kinh người.
Thậm chí sau khi được tiêm thuốc đặc hiệu, tuy rằng còn kém chưa thể dùng thân thể đỡ đạn nhưng đao kiếm bình thường đã không thể tổn thương anh ta được nữa.
Bàn tay to bằng chiếc quạt nắm thành nắm đấm lao thẳng về phía anh.
Lấy cứng đối cứng, anh ta chưa bao giờ thua!
Đến sắt thép còn có thể bị anh ta đấm lõm xuống một lỗ.
Nhưng ngay một khắc anh ta cười khẩy, anh ta đã đánh trúng nắm đấm của Lạc Tú.
Nắm tay đối nắm tay, Trương Phỉ có cảm giác như mình đã đánh vào một con nhím mọc đầy gai nhọn, cơn đau từ nắm tay truyền về khiến anh ta không nhịn nổi mà nhe răng trợn mắt.
Sau đó, anh ta phát hiện mình đột ngột bị một sức mạnh không biết từ đâu đánh bay ra ngoài.
Mà Ác Quỷ không biết đã lẻn ra sau lưng Lạc Tú từ lúc nào.
Trên tay anh ta xuất hiện hai con dao găm, lóe lên ánh sáng xanh mờ ảo, lao thẳng về phía cổ và eo của Lạc Tú.
Tốc độ vô cùng nhanh.
Anh ta luôn luôn tin tưởng một câu nói rằng, trong thế giới võ thuật, tốc độ chính là vua.
Cũng bởi vì anh ta có sở trường về tốc độ cực nhanh, cho nên mới được gọi là Quỷ!
"Anh là ốc sên sao? Quá chậm."
Ngay khi những lời này vừa nói ra, anh ta đã bị đánh bay ra ngoài, thậm chí ngay cả cái gì đã đánh mình cũng chưa kịp nhìn rõ ràng.
Huyết Hổ gầm lên một tiếng, lao vọt về phía Lạc Tú với khí thế sát phạt máu tanh cực kỳ mạnh mẽ.
Năm phút sau.
Trong Huyết Sát không có một ai còn đứng vững, toàn bộ đều nằm trên mặt đất.
Mà Lạc Tú vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn xuống bọn họ.
"Các anh có ăn chay không?"
"Có!"
"Có còn muốn tôi xin lỗi các anh nữa không?"
"Không muốn!"
"Vậy các anh có phục không?"
"Phục!"
"Tôi không nghe rõ!"
"Phục!"
Ngoại trừ phục thì bọn họ còn có thể nói gì?
Tất cả Huyết Sát cùng lên một lượt, người ta chỉ dùng một cánh tay, thậm chí ngay cả chân cũng chưa xê dịch chút nào thì tất cả bọn họ đã bị đánh nằm rạp trên mặt đất rồi.
Mỗi người trong số họ đều có sở trường không giống nhau.
Có người chuyên về tốc độ, có người chuyên về sức lực, cũng có người chuyên về phòng ngự.
Nhưng tất cả những thứ này đều không chịu nổi một kích trước mặt Lạc Tú.
Đây là lần đầu tiên Huyết Sát nếm trải được cảm giác bị đả kích.
Ngay cả trong trận chiến so tài giữa Huyết Sát và Quân Đao trước đây, bọn họ cũng chưa từng thua thảm như vậy.
Trong mắt người ngoài, bọn họ là sự tồn tại chẳng khác nào quái vật.
Nhưng trước mặt Lạc Tú, bọn họ lại bất lực như những đứa trẻ đối mặt với người trưởng thành.
"Nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng."
“Sau này Huyết Sát chỉ có thể nghe lệnh và tuân theo quyết định của một mình tôi!” Lạc Tú nói lạnh lùng.
“Đã hiểu!” Tất cả đội viên Huyết Sát đồng thanh đáp.
“Bây giờ tất cả đứng lên hết cho tôi, sau đó trở về ngủ!” Lạc Tú nói.
Ngủ?
Không phải huấn luyện, mà lại là ngủ!
Tuy rằng có rất nhiều người không hiểu nhưng vừa rồi Lạc Tú cũng đã nói.
Sau này Huyết Sát chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của một mình anh.
Tất cả mọi người ngoan ngoãn trở về ngủ.
Giáo quan Trương vẫn luôn đứng một bên nhìn, suốt cả quá trình chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Tiểu Ngô cũng khiếp sợ không thôi.
Bọn họ thật sự muốn chạy tới trước mặt Tô Lăng Sở hỏi ông ta, rốt cuộc ông ta đã dùng mối quan hệ kinh khủng đến mức nào mới có thể mời một vị Đại La thần tiên như vậy tới đây làm giáo quan!
"Đợi đến khi sóng gió ngừng thì gọi người tới đây đón chúng ta đi.
Chúng ta trở về căn cứ bên kia.”
“Được.” Giáo quan Trương chào theo kiểu nhà binh.
“À đúng rồi, Giáo quan Lạc.
Ở căn cứ bên kia có một số người mới rất tốt, tất cả đều có tiềm lực trở thành một thành viên Huyết Sát.” Lúc này giáo quan Trương mở miệng nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, đợi khi trở về rồi nói.” Lạc Tú nói.
Đồng thời, Lạc Tú lại nghĩ đến Sở Vân Hào.
Nhà họ Sở hôm nay chắc chắn rất đau khổ, nhỉ?
Toàn bộ nhà họ Sở đột nhiên ầm ầm sụp đổ, tất cả sản nghiệp bỗng nhiên bị người khác thu mua, thậm chí ngay cả nhà cửa và mảnh đất cổ do tổ tiên nhà họ Sở để lại cũng bị mua đứt.
Tất nhiên, nhà họ Dương cũng không khá hơn là bao.
Toàn bộ sản nghiệp của những người này đều rơi vào tay Trương đại sư.
Dĩ nhiên, nhà họ Giang và nhà họ Vương cũng được hưởng lợi không ít.
Tuy nói là bỏ tiền ra mua lại nhưng chút tiền ấy cũng gọi là mua sao?
Trương đại sư đã ra tay, nhà họ Sở và nhà họ Dương không dám không bán, cũng không thể không bán.
Trong hai ngày này, Lạc Tú đã có gần 10 tỷ tài sản trong tay.
Sở Vân Hào, không phải hy vọng cuối cùng của anh là gia nhập Huyết Sát sao?
Nếu để anh tận mắt nhìn thấy hy vọng cuối cùng của mình bị chính tay tôi chôn vùi thì anh sẽ cảm thấy thế nào đây? Lạc Tú thật sự rất mong chờ biểu cảm đặc sắc của Sở Vân Hào khi thời khắc đó đến..