“Có người tố cáo ở đây có người dùng vũ khí đánh nhau.” Cảnh sát trưởng Tề dẫn theo người xông thẳng vào sân bóng.
“Mọi người ngồi yên tại chỗ không được nhúc nhích.” Cảnh sát trưởng vừa hét ra lệnh vừa cố gắng khống chế hiện trường.
Nội tâm Trần Bá Kiêu đứng một bên cực kì kích động.
Hôm nay không những bảo vệ được mặt mũi, cái mạng này cũng xem như vẫn giữ được.
Cảnh sát cũng đã đến hiện trường, trận này chắc chắn không đánh được nữa.
Trần Bá Kiêu nhìn Lạc Tú, sau đó lắc lắc đầu.
Quá non!
Làm sao làm đối thủ của đám người trải đời như bọn họ?
Hiện giờ, cho dù ông ta khiêu khích Lạc Tú như thế nào đi nữa, Lạc Tú cũng đều không có cách nào với ông ta.
Hơn nữa sau này ông ta còn có thể tìm người phát tán một ít lời đồn đại.
Sau đó cứ việc úp cái chậu phân này lên đầu Lạc Tú là được.
Đến khi đó không những có thể bôi xấu Lạc Tú mà bản thân còn có được cái danh bị tông sư trẻ tuổi khiêu khích, kết quả ông ta không những không sợ, nhưng vị tông sự trẻ thì lại sợ ông ta, âm thầm báo cảnh sát tham dự.
Bỗng nhiên, đang lúc Trần Bá Kiêu đắc ý, Lạc Tú lau khóe miệng mình lộ ra nét châm biếm.
“Không ngờ ông lại mặt dày như vậy, thủ đoạn tầm thường như thế này mà cũng dùng đến được.”
“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi không có báo cảnh sát.” Trần Bá Kiêu lớn tiếng biện hộ, làm ra một bộ ta đây rất hiên ngang.
“Tự ông thừa nhận rồi à?”
“Tôi đã đề cập đến việc báo cảnh sát bao giờ đâu?” Lạc Tú cười khẩy.
“Haha, đúng đấy, là tôi báo cảnh sát thì thế nào?” Trần Bá Kiêu thừa nhận.
Sau đó dùng âm thanh rất thấp mà nói.
“Hôm nay không đánh được nữa rồi, cảnh sát đã đến.” Trần Bá Kiêu bày ra dáng vẻ, cậu có thể làm gì tôi nào.
“Thế à?” Lạc Tú cười cười.
Sau đó quay đầu nhìn về đám cảnh sát đứng ở phía cửa.
“Tiểu Tề, lại đây!” Giọng nói của anh rất lớn, đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Những người này cũng bao gồm cảnh sát trưởng.
Vừa nãy cảnh sát trưởng Tề vẫn đang đi loanh quanh ở cửa, anh ta thật sự không nhìn thấy Lạc Tú.
Lúc này nghe được giọng nói này thì lập tức giật mình.
Giọng nói của Lạc Tú làm sao anh ta không nhớ rõ cho được?
Sau đó vẻ mặt anh ta lập tức biến đổi.
Gần như là chạy hết sức đến, mọi người xung quanh chứng kiến chuyện này đều há miệng mà nhìn.
Trần Bá Kiêu thấy thế liền lo lắng.
“Nói xem, sao anh lại đến chỗ này?” Lạc Tú lạnh lùng mở miệng.
Nếu là người khác dùng giọng điệu thế này nói chuyện với cảnh sát trưởng Tề thì chỉ sợ cảnh sát Tề đã sớm nổi giận.
Nhưng người này lại là Lạc Tú.
Cảnh sát trưởng Tề cực kì cung kính mở miệng đáp.
“Thưa Lạc tiên sinh, chúng tôi có nhận được tin báo rằng ở đây có người dùng vũ khí đánh nhau!”
“Lớn tiếng một chút!”
“Thưa Lạc tiên sinh, chúng tôi có nhận được tin báo rằng ở đây có người dùng vũ khí đánh nhau!” Cảnh sát trưởng Tề gần như là hét lên.
“Ai?”
“Người đó họ Trần!”
“Chính là anh ta!” Cảnh sát trưởng Tề chỉ chỉ cháu trai Trần Bá Kiêu đang hoảng hốt ngồi trên ghế ở đằng xa.
Lúc này mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Chẳng trách đã đánh tiếng rồi mà vẫn có cảnh sát tới, hơn nữa lại là cảnh sát trưởng Tề.
Đám lão đại của Thông Châu nhất thời phì cười khinh bỉ.
“Được đó Trần tông sư, thủ đoạn như vậy mà cũng dùng được, ông sợ Lạc gia chúng tôi thế sao?”
“Mẹ nó, thật mất mặt, không dám thì không dám, sợ thì cứ quỳ xuống đất xin tha đi.”
“Lại còn báo cảnh sát!”
“Mất mặt!”
“Ông là tông sư nhát gan nhất mà tôi từng gặp đó!”
Những người xung quanh thi nhau cười nhạo.
“Ở đây không có ai dùng vũ khí đánh nhau cả, chỉ là tỉ thí bình thường thôi, trong vòng ba mươi giây, biến hết cho tôi.” Lạc Tú lạnh lùng lên tiếng với cảnh sát trưởng Tề.
Tức khắc cảnh sát trưởng Tề không dám nói hai lời, quay đầu lập tức dẫn người đi.
Ở đây không có ai dùng vũ khí đánh nhau?
Anh ta không phải người mù.
Nhưng chuyện này anh ta quản không được mà cũng không dám quản.
Chờ cảnh sát trưởng Tề đi rồi, Trần Bá Kiêu đổ mồ hôi lạnh.
Hơn nữa những tiếng cười nhạo xung quanh làm Trần Bá Kiêu vừa thẹn vừa giận.
Cuối cùng ngay cả những lão đại của Hải Đông cũng không nhịn được mà mở miệng châm chọc Trần Bá Kiêu.
Lúc này Trần Bá Kiêu đã hoàn toàn nổi giận.
“Mẹ nó, các người có mặt mũi nói ông đây hả, không thì các người đến xem?”
“Cả một đám chỉ biết kêu ông đây đi chết, còn nói đường hoàng như thế?”
Lời mắng này lập tức làm các lão đại Hải Đông ngậm chặt mồm lại.
Mà Hạ Hân Hân nhìn đám người Lạc Tú, trong lòng cười khổ.
Lạc Tú đã đạt đến trình độ như thế này rồi sao?
Cả Trần tông sư cũng sợ anh nữa?
Đó là một đại tông sư đấy!
Vậy mà lại sợ Lạc Tú.
“Ông có nhầm lẫn gì đó rồi, sở dĩ ông sắp chết, đó là do ông tự tìm lấy.”
“Kiếp sau làm người hãy nhớ lấy, đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nỗi.” Lạc Tú vung tay lên liền đánh.
Trần tông sư cũng xem như là có chuẩn bị từ sớm, ông ta đưa tay thủ thế tạo một đám mây định ngăn cản.
Nhưng thật đáng tiếc, ông ta không ngăn được.
“Ầmm.”
Chỉ một chiêu đã bị Lạc Tú đánh nổ.
Cả hiện trường lại an tĩnh.
Vị tông sư thứ hai cũng đã chết.
Cũng giống như thế, một chiêu cũng không cản được.
Cho dù Trần Bá Kiêu vô dụng thế nào đi nữa, thì tốt xấu cũng là một đại tông sư đó.
Những vẫn bị một chiêu đánh nổ banh xác.
Xung quanh yên tĩnh như chết.
“Còn ai nữa không?”
“Nếu còn có ai bất mãn với Lạc Vô Cực, hoặc là không ưa tôi, có thể nhìn thấy kết cục rồi đấy.” Lạc Tú lên tiếng.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai dám nói thêm điều gì.
Thế nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có người hô to một tiếng.
“Trương đại sư đến!”
Lời này vừa nói ra, đám lão đại Hải Đông như có người cầm lái, thậm chí là đám người Hạ Hân Hân như được khôi phục sĩ khí, tìm được người giúp đỡ.
“Tên họ Lạc kia, anh chết chắc rồi!” Dương Thiếu Thiên hô lớn với Lạc Tú.
“Tên họ Lạc, tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ là một con kiến có chút tài mà thôi, ở trước mặt một vị thần như Trương đại sư, anh căn bản không đáng nhắc đến.” Hai anh em Sở Vân Hào kiêu ngạo lên tiếng.
Vừa nãy, Lạc Tú bày ra thực lực khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, làm bọn họ gần như tuyệt vọng.
Liên tiếp hai vị tông sư cũng đều không phải là đối thủ của Lạc Tú, bị một chiêu của Lạc Tú đập cho chết tươi.
Nhưng bây giờ Trương đại sư đã đến, bọn họ cảm thấy không còn sợ nữa.
Bởi thực lực của Trương đại sư hoàn toàn có thể vượt qua người bình thường, có thể xưng thần rồi.
Hạ Thu Diễm và Hạ Hân Hân nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Thằng nhóc họ Lạc đó, tôi thừa nhận là tôi đã nhìn lầm.”
“Nhưng vậy thì thế nào?”
“Chẳng lẽ nó có thể làm đối thủ của Trương đại sư sao?”
“Cuối cùng thì vẫn chỉ là sức mạnh phàm tục thôi.”
Hạ Hân Hân cũng thở dài.
Lạc Tú đúng là khiến cho người khác cảm giác không giống.
Nhưng vậy thì thế nào?
Cuối cùng kết quả vẫn thế.
Hạ Hân Hân đi xuống khán đài, đứng cách Lạc Tú không xa, sau đó nói với Lạc Tú.
“Lạc Tú, anh sẽ lập tức thấy được sự chênh lệch giữa anh và Trương đại sư.”
“Thế giới này có rất nhiều sức mạnh anh không tưởng tượng nổi đâu.”
Những lời này Hạ Hân Hân vừa nói ra.
Những người trên khán đài đều đi xuống.
Rất rõ ràng bọn họ không xứng đứng trên khán đài nghênh đón Trương đại sư.
Mà ở nơi cao nhất trên khán đài, một cây cầu băng từ từ kéo dài ra đến giữa không trung.
Rất nhiều lão đại Hải Đông rối rít quỳ xuống.
Đám người Hạ Hân Hân và Sở Vân Hào cũng quỳ xuống.
Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ cực kì mong đợi và hưng phấn.
“Chúng tôi cung nghênh Trương đại sư ạ!”.