Trần Bá Kiêu bị Lạc Tú chỉ như thế thì nhất thời sợ đến mức gần như mất hồn.
Đùa à, Trần Bá Kiêu ông ta là tông sư thì không giả, nhưng chắc chắn ông ta không thể nào là đối thủ của Phong Thiên Lôi.
Mà Phong Thiên Lôi thì sao?
Ngay cả một chiêu của Lạc Tú cũng không tiếp được!
Trực tiếp bị đánh thành cặn bã!
Làm sao ông ta có thể dám động thủ với Lạc Tú?
Nhưng vừa rồi ông ta mới tuyên bố muốn xuống sân dạy cho Lạc Tú một bài học, cũng từng nói sẽ để những người có mặt ở đây làm nhân chứng.
Tốt xấu gì ông ta cũng là một thế hệ tông sư, đã nói lời trước mặt tất cả mọi người rồi, hơn nữa giờ phút này Lạc Tú đang ở phía dưới khiêu khích ông ta.
Chẳng lẽ ông ta phải làm rùa rụt đầu?
Như thế thì mặt mũi và danh tiếng mà ông ta đã dày công gầy dựng mấy chục năm sau này sẽ tan tành ngay trong hôm nay.
Xét cho cùng, ông ta cũng từng lẫy lừng tiếng tăm ở Hoa Đông, là tông sư một thế hệ.
Nhưng nếu bảo ông ta xuống sân chiến đấu với Lạc Tú, ông ta thật sự không dám đi.
Đó hoàn toàn chỉ là tự tìm cái chết, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.
“Sợ à?” Lạc Tú khinh thường cười.
“Tôi nói rồi, nếu ông không dám xuống, tôi sẽ đồ sát cả gia đình ông!” Lạc Tú sát khí bức người.
Trước sự đe dọa của Lạc Tú, Trần Bá Kiêu cuối cùng không thể ngồi yên.
Dù sao thì Lạc Tú đã uy hiếp ông ta thế này rồi, nếu ông ta vẫn không nói lời nào thì thật sự sẽ trở thành rùa rụt đầu.
Vì vậy, Trần Bá Kiêu chậm rãi đứng dậy, cố gắng hết sức để duy trì phong thái của tông sư.
May mà tay áo của ông ta đủ dài để che chắn đôi tay đang run rẩy.
"Tiểu bối, đừng quá kiêu ngạo."
“Những gì tôi đã nói, tôi đương nhiên sẽ thực hiện!” Trần Bá Kiêu ngạo nghễ lên tiếng.
"Hay!"
“Nói hay lắm!” Ai đó trong đám đông bí mật hét lên.
"Đúng, Trần tông sư, ông cũng là tông sư của một thế hệ, tại sao phải sợ anh ta?"
"Trần tông sư không hổ là một thế hệ tông sư, lúc này vẫn dám đứng ra khiêu chiến."
Trần Bá Kiêu vừa nói mấy câu đó ra khỏi miệng, lập tức kéo lại tinh thần sa sút của đám nhà hào phú Hải Đông vừa rồi.
Lạc Tú anh lợi hại thì sao?
Chúng tôi vẫn còn một tông sư, chúng tôi còn có Trương đại sư.
Nhưng vào lúc này, Trần Bá Kiêu hận không thể tìm ra người đã nói ra những lời đó, sau đó đá chết từng người một.
Ông ta đang suy nghĩ cách để tìm một bậc thang xuống dưới đấy.
Những người này lại còn đẩy ông ta lên.
“Muốn thực hiện thì đi xuống đây đi.” Lạc Tú châm một điếu thuốc, nhàn nhã phả một làn khói.
"Ha ha, cậu vừa mới đại chiến một trận, sợ là sẽ kiệt sức rồi.
Nếu như tôi lại đánh thêm một trận với cậu vào lúc này, khó tránh khỏi sẽ thành trò cười."
“Đến lúc đó sẽ bị người ta cười nhạo chúng tôi đánh luân phiên bắt nạt cậu.” Lúc này Trần Bá Kiêu đã nghĩ ra ý tưởng của mình.
Ông ta có thể gọi cảnh sát!
Chỉ cần cảnh sát đến đây, vậy sẽ không có đánh nhau nữa.
Có thể những người khác báo cảnh sát là vô ích, nhưng ông ta có một số mối quan hệ và quen biết những người trong sở cảnh sát tỉnh.
Ông ta báo cảnh sát rồi, nếu cảnh sát can thiệp, tự nhiên ông ta sẽ không phải động thủ nữa, vậy mới có thể giữ lấy mạng sống của mình, đồng thời có thể cứu được thể diện của mình.
Một mũi tên trúng hai con chim, Trần Bá Kiêu cũng không khỏi dành lời khen ngợi cho bản thân.
Thật là quá thông minh.
Sau khi Trần Bá Kiêu nói xong câu đó, ông ta bèn nháy mắt với cháu trai, sau đó dùng điện thoại di động gửi mấy chữ "báo cảnh sát" cho cháu mình.
Cháu trai của Trần Bá Kiêu đang an vị ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra thì gật đầu ngay lập tức, sau đó bí mật gọi cảnh sát.
Cậu ta có người thân là sở trưởng của sở cảnh sát tỉnh.
Chỉ cần cậu ta gọi cảnh sát, đối phương nhất định sẽ mang người đến.
Mà Lạc Tú nghe thấy Trần Bá Kiêu nói như vậy thì cũng không khỏi tức cười.
"Tôi không cần nghỉ ngơi, hiện tại có thể bắt đầu."
"Không vội, lão phu cho cậu nghỉ ngơi vài phút.
Chờ cậu khôi phục lại rồi, lão phu sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
“Hơn nữa lão phu cũng cần vận công một phen.” Trần Bá Kiêu nói, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp.
“Tôi lặp lại lần nữa, nếu ông không xuống, tôi có thể động thủ ngay đấy.” Lạc Tú hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
"Trần tông sư, ông cũng đừng suy nghĩ cho nó nữa.
Nếu nó sốt ruột chịu chết, ông thành toàn cho nó là được mà." Sở Vân Hào ở bên cạnh kêu gào.
Nghe Sở Vân Hào dẫn đầu nói như vậy.
Ngay lập tức, rất nhiều người đều lên tiếng.
“Đúng đó, Trần tông sư, nếu anh ta đã không biết điều, ông cứ đi xuống sân xử lý anh ta đi.” Nhiều người nghe thấy Trần Bá Kiêu nói chuyện chắc ăn như thế nên tự nhiên cảm thấy Trần Bá Kiêu khẳng định có nắm chắc phần thắng.
Vì vậy, lúc này họ thật sự đang nói chuyện thay cho Trần Bá Kiêu.
Nhưng Trần Bá Kiêu chỉ cười gượng một tiếng.
Ông ta lén nắm chặt tay, thề rằng nếu có thể sống sót qua cửa ải này, ông ta nhất định sẽ bí mật giết chết Sở Vân Hào.
Ông đây đánh hay không đánh liên quan gì đến mày, mẹ nó mày xen vào cái con khỉ ấy.
"Trần tông sư, đi thôi."
"Trần tông sư, cho anh ta biết tay đi."
“Trần tông sư, đừng để anh ta cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ.” Rất nhiều người đều mở miệng nói, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Giờ khắc này Trần Bá Kiêu đột nhiên có cảm giác thông suốt thấu đáo, trong lòng thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của mấy người lên tiếng kia.
Chết tiệt, tụi mày có năng lực như vậy, tại sao tụi mày không đi đi?
Đây là ép ông ta vào ngõ cụt đấy, đây là đang bảo ông ta đi chịu chết mà!
Nhưng bây giờ vì thể diện và thanh danh, Trần Bá Kiêu có thể nói gì?
Vừa rồi tự ông ta khoác lác khoe khoang, lúc này mới hối hận đến cực điểm, vừa rồi mình cứ phải nói năng lung tung làm gì cơ chứ?
Cứ phải vì gây náo động mà lắm miệng hai câu, bây giờ thì hay rồi.
Trần Bá Kiêu có thể tưởng tượng rằng nếu thực sự phải ra tay thì mình nhất định sẽ bị đánh chết chỉ bằng một chiêu.
May mắn thay, tại thời điểm này, cháu trai của Trần Bá Kiêu gật đầu với ông ta, sau đó giơ lên ba ngón tay.
Trần Bá Kiêu gật đầu, rõ ràng là ba phút nữa cảnh sát có thể đến đây.
Lúc này, Trần Bá Kiêu cuối cùng cũng thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Vì vậy, Trần Bá Kiêu lại vội ho một tiếng, sau đó bày ra phong thái của tông sư mà cười nói.
“Được rồi, tiểu bối, nếu cậu đã nóng lòng muốn chết như vậy, vậy lão phu thành toàn cho cậu.” Nói xong, Trần Bá Kiêu chậm rãi đi về phía sân bóng.
Ông ta đi từng bước xuống, hơn nữa bước đi không nhanh không chậm, cực kỳ có khí phái.
Tất nhiên là vì ông ta đang cố gắng trì hoãn thời gian.
“Được, Trần tông sư ra tay thì nhất định có thể dạy cho tên họ Lạc này một bài học.” Có người hét lên.
"Cố lên, Trần tông sư."
"Phong thái của tông sư quả nhiên rất khác biệt!"
Trần Bá Kiêu đi bộ khoảng hai phút mới chậm rãi bước đến sân bóng.
“Chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Lạc Tú nhướng mày.
"Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, lòng tôi mang từ bi, nhưng không ngờ cậu lại nhất quyết ép buộc tôi."
“Thôi, vậy tôi sẽ ra tay đây.” Trần tông sư vẫy tay với một người.
Nhất thời một người khác chạy đến trên sân bóng.
Trần Bá Kiêu từ từ cởi bỏ quần áo của mình, để lại một chiếc áo khoác trắng bên trong.
Sau đó mới chậm rãi nhìn về phía Lạc Tú.
"Chấm dứt đao thương mới thành võ thuật.
Vốn dĩ công phu chỉ dùng để cường thân kiện thể, không ngờ lại muốn dùng để tranh tài nhất thời.
Than ôi, thật đáng tiếc!" Lời nói của Trần Bá Kiêu vô cùng ra vẻ.
“Bắt đầu đi.” Lạc Tú cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn.
"Được rồi, Thôi Vân Thủ Thái Cực của lão phu cũng không dễ dàng ra tay, bởi vì một khi ra tay sẽ đả thương đến tính mạng của người ta.
Nếu hôm nay đã đến nước này, cũng chỉ có thể ra tay thôi."
Nói xong, Trần Bá Kiêu chậm rãi mô phỏng tư thế.
Ngay sau đó, bên cửa vào sân bóng đột nhiên có động tĩnh khác thường.
Tiếp đó là một đám cảnh sát tiến tới.
Nhiều ông lớn nhà hào phú khẽ nhăn mặt.
Không phải đã đánh tiếng rồi sao?
Sao còn có cảnh sát đến?
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Trần Bá Kiêu cuối cùng cảm thấy hoàn toàn an tâm.
Nhất thời cười khẩy nói với Lạc Tú.
"Tiểu bối, cậu phải nhớ rằng trời đất này rộng lớn đến mức vượt xa những gì cậu có thể tưởng tượng.
Mặc dù cậu có thể giết Phong Thiên Lôi chỉ bằng một chưởng.
Nhưng chống lại Thôi Vân Thủ Thái Cực của tôi, e là ngay cả một chiêu cậu cũng không thể ngăn chặn được." Lúc này, cảnh sát đã đến, Trần Bá Kiêu nghĩ rằng cuộc chiến không còn khả thi nữa, vì vậy trở nên hoàn toàn không kiêng nể gì hết..