“Lạc Tú?” Giọng nói vang lên từ phía sau.
Lạc Tú quay lại, hơi nghi hoặc.
“Lạc Tú huyện Vĩnh Tế?” Người kia một lần nữa xác nhận.
Lạc Tú gật đầu, cố nhớ xem người kia rốt cuộc là ai.
Nhìn hơi quen quen, nhưng cũng không phải quen lắm.
Đó là một người đàn ông khá anh tuấn, cao hơn một mét tám, ăn mặc rất gọn gàng, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
“Mới mấy năm không gặp mà đã quên rồi hả? Tôi, Lý Triều đây!” Ly Triều nhắc một câu.
Lạc Tú lúc này mới bừng tỉnh, đây là bạn học từ hồi cấp ba của mình.
Nhưng thời cấp ba Lạc Tú học ở gần Tương Tây, nên bạn bè hầu hết đều ở bên Tương Tây, sao Lý Triều lại ở Hải Đông được?
Hơn nữa vì lúc học cấp ba Lạc Tú cũng khá lười ra ngoài, thành tích học tập cũng không tốt lắm nên trong lớp cũng không có bạn bè gì, quan hệ bạn bè vẫn luôn tầm tầm như vậy.
Sau khi tốt nghiệp, lên đại học, anh gần như không còn liên lạc gì với bạn bè cấp ba.
“Đây là…?” Lạc Tú vốn định hỏi đây là bác gái à?
Nhưng Lạc Tú lại do dự một chút.
“Đây là bạn gái tôi.” Lý Triều cũng không ngờ lại gặp phải Lạc Tú.
Lạc Tú hơi bất ngờ, còn người phụ nữ kia cũng trợn mắt nhìn Lạc Tú một cái.
“Cậu đến đây làm gì?” Lý Triều hỏi.
“Tôi đến dùng bữa.” Lạc Tú khẽ gật đầu.
“Dùng bữa?” Lý Triều hơi bất ngờ, nhìn lại Lạc Tú một lượt, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại bất giác cười khẩy.
Người có thể đến đây dùng bữa đều là quan chức quyền quý, trường đại học năm đó Lạc Tú theo tốt nghiệp ra cũng không làm quyền chức to tát gì được, thậm chí còn không thi nổi công chức.
Đối diện với ánh mắt mang theo chút khinh thường của Lý Triều, Lạc Tú đương nhiên nhìn ra, nhưng anh cũng chẳng buồn tính toán nhiều, dù sao cũng không phải người cùng đẳng cấp.
“Cậu thì sao?” Lạc Tú thuận miệng hỏi lại.
“Tôi cũng đến ăn cơm.” Lý Triều cười đáp.
Thật ra anh ta không phải đến để ăn cơm mà là đi làm.
Anh ta là phục vụ trong nhà hàng này, nhưng dựa vào vẻ ngoài đẹp trai nên đã câu được một quý bà ở đây, coi như được bao nuôi đi.
Nhưng công việc ở đây anh ta cũng không vứt bỏ.
Bởi vì ở đây có thể kết giao quen biết với nhiều quan chức quyền quý, sao anh ta nỡ bỏ đi chứ.
“Cậu đến ăn cơm thật à?” Lý Triều hỏi lại lần nữa.
Bởi anh ta không tin Lạc Tú có thể đến đây ăn cơm.
Người như thế nào mới có tư cách đến đây ăn cơm anh ta lại không biết chắc?
Nếu Lạc Tú có tư cách đến đây ăn cơm thì anh ta đã sớm bắt gặp rồi.
“Ừ, thật.” Lạc Tú hơi ngạc nhiên.
“À.” Lý Triều cũng không hỏi thêm nữa, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Tú lại càng thêm khinh miệt.
Đang yên đang lành cậu đứng trước mặt tôi làm màu làm cái gì?
Lát nữa chờ bị người ta đuổi đi xem có bẽ mặt không?
“Dạo này cậu sao rồi?” Lý Triều đổi chủ đề.
“Vẫn ổn.” Lạc Tú gập nhẹ đầu.
“Lớp trưởng vẫn tìm cách liên lạc với cậu suốt, cô ta sắp kết hôn nên đang đi phát thiệp mừng đó.” Lý Triều cười.
“Để tôi kết bạn với cậu.” Lý Triều chủ động nói.
Lạc Tú suy nghĩ rồi cũng đồng ý, cũng không nghĩ gì nhiều.
Cũng không thể thấy bây giờ mình khá hơn rồi nên coi thường bạn cũ được.
Sau khi kết bạn Wechat, Lý Triều thêm Lạc Tú vào nhóm, xấu hổ một nỗi là chẳng ai nói năng gì, cũng chẳng có lấy một câu chào mừng.
Lạc Tú cũng chẳng để ý, dù sao cũng rất lâu chẳng qua lại gì rồi, hơn nữa bây giờ anh còn đang có việc phải làm.
“Có gì nói sau nhé, tôi vào trước.” Lạc Tú nói.
“Được, sau này ở Hải Đông có gì cần giúp có thể đến tìm tôi, tôi sống ở Hải Đông cũng coi như khá.” Lý Triều nói vậy, nhưng cũng chỉ là nói miệng thôi.
Nếu có chuyện gì thật, chắc chắn Lý Triều sẽ không giúp đỡ.
Hơn nữa mặc dù lời nói rất nhiệt tình, nhưng thái độ của anh ta với Lạc Tú lại cực kỳ lạnh nhạt.
Sau khi Lạc Tú đi, người phụ nữ ở bên cạnh cũng lên tiếng.
“Anh ta đến ăn cơm à?”
Lý Triều chỉ cười nhạt một tiếng, lắc đầu.
“Em nhìn bộ dạng của cậu ta có giống người có thể đến đây ăn cơm không?”
“Ngày trước còn học cấp ba là một trạch nam, thành tích học tập cũng không ra sao, đỗ một trường đại học hạng ba, còn chỗ này là nơi nào?”
“Cậu ta cũng đến được ư?” Lý Triều lại lắc đầu.
“Thế mà còn vào?”
“Làm màu ấy mà, dù sao cũng gặp phải bạn cũ, vì tí thể diện nên làm màu thôi.
Đợi lát nữa bị người ta đuổi ra thì đẹp mặt.” Lý Triều khinh thường nói.
Kiểu bạn bè ganh đua so sánh này chắc cũng chẳng xa lạ gì.
Vì vậy nên anh ta mới càng coi thường Lạc Tú.
Nếu những gì Lạc Tú nói với anh ta là thật thì có khi anh ta còn tán gẫu thêm vài câu với Lạc Tú.
Nhưng đằng này Lạc Tú cứ phải làm màu bằng được, vậy anh ta cũng chẳng buồn để ý đến nữa.
Đang yên đang lành cứ phải làm màu trước mặt mình làm gì?
Hừ, để tôi xem lát cậu lộ tẩy rồi làm thế nào?
“Ngứa mắt nhất là kiểu người đã không có thực lực còn thích làm màu như này.” Người phụ nữ cũng khinh thường.
“Đúng rồi đó.” Lý Triều cười nói rồi cũng đi vào.
Đến phòng riêng, Lạc Tú đẩy cửa vào, Vương Vệ Quốc lập tức đứng dậy.
“Lạc gia, mời ngồi, mời ngồi.”Vương Vệ Quốc cười nói.
“Ngại quá, thân phận hơi nhạy cảm nên không thể ra đón cậu.” Vương Vệ Quốc xin lỗi.
Với thân phận của ông ta, nếu tiếp xúc gần quá với Lạc Tú sẽ khó tránh khỏi bị người có ý đồ làm phiền.
Nhưng ông ta lại không thể không mời Lạc Tú bữa này, bởi ông ta có việc cần nhờ Lạc Tú.
Lạc Tú ngồi xuống, Vương Vệ Quốc liền bấm nút gọi phục vụ đến.
“Uống trà trước đã.” Vương Vệ Quốc đứng dậy rót cho Lạc Tú một ly trà.
Ở bên Lý Triều, quản trị viên nhóm chat của bạn học cấp ba gửi tin nhắn riêng cho anh ta.
“Người cậu thêm vào nhóm là bạn học của chúng ta à?”
“Đúng rồi, Lạc Tú, cậu quên rồi à?”
“Thêm cậu ta vào làm gì?”
“Không phải lớp trưởng sắp kết hôn à? Cần mừng một khoản, các cậu cứ bảo cậu ta đóng thêm vào, sau này tìm cơ hội nào đó đá cậu ta ra là xong.” Lý Triều vừa gửi tin nhắn vừa cười.
“Kể cho cậu nghe, thằng này vừa rồi còn làm màu trước mặt tôi.
Lại còn bảo đến nhà hàng chỗ tôi ăn cơm đấy.
Chắc cậu cũng biết nhà hàng chỗ tôi thường là nơi người như thế nào qua lại nhỉ?” Lý Triều gửi tin nhắn tiếp.
“Hồi xưa có vẻ cũng thật thà mà nhỉ, sao bây giờ lại thế chứ?”
“Ha, đợi lát nữa bị đuổi cổ tôi xem cậu ta còn có mặt mũi gặp tôi không?” Lý Triều gửi sticker bịt miệng cười trộm.
Đúng lúc này, đồng nghiệp đến.
“Đang nói chuyện gì mà vui thế?”
“Gặp phải thằng bạn cũ, cứ thích làm màu trước mặt tôi.” Lý Triều hừ lạnh.
“Haiz, mấy chuyện kiểu này càng ngày càng nhiều luôn.” Vẻ mặt đồng nghiệp kia cũng lộ sự khinh thường.
“Thôi không nói nữa, khách ở phòng Thiên Tự gọi phục vụ, tôi đến đó trước, cậu để ý các bàn khác giúp tôi nhé.”
“Ai ở phòng Thiên Tự thế?” Lý Triều hỏi.
“Cấp trên cùng.” Đồng nghiệp nháy mắt ra hiệu.
“Cơ hội trời cho, để tôi, tôi đi!” Lý Triều liền nhanh chân chạy đến..