“Người anh em, phẩm vị của anh đúng là có một không hai đấy nhỉ!” Dương Thiếu Thiên hơi mỉm cười nói, nhưng ai cũng đều nghe ra được đây là đang châm chọc Lạc Tú.
Mà mọi người thấy Lạc Tú ăn mặc tùy ý như vậy cũng lập tức bật cười, ai nấy đều cười khẩy.
Ở nơi này có ai là không ăn mặc lộng lẫy, trang trọng hào phóng cơ chứ?
Mà so với mọi người xung quanh, Lạc Tú thật sự giống như một ngọn cỏ đứng giữa vườn hoa thơm.
Hạ Hân Hân nhất thời đỏ bừng mặt, cho rằng Lạc Tú có chút khiến cô ta mất mặt, sau đó nhìn Lạc Tú với ánh mắt trách cứ.
Dẫu sau lúc tới đây cô ta còn nhắc nhở anh nhưng Lạc Tú vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Lần này thì hay rồi, ở trước mặt bao nhiêu người giàu có quyền thế thế này nhất thời không biết cất mặt vào đâu.
“Tôi thì lại nghe nói, có câu là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa.
Bên ngoài quần áo là lượt, nói không chừng bên trong xấu xa không chịu được.”
Duy chỉ có Vương Giai Giai là không cười, ngược lại còn lên tiếng giúp Lạc Tú.
“Ồ, thế Vương Giai Giai cô thì sao?” Dương Thiếu Thiên chẳng có gì phải sợ Vương Giai Giai, dù sao gia thế nhà họ Vương bọn họ và nhà họ Dương cũng không khác nhau là mấy.
"Tôi ư?" Vương Giai Giai cười một tiếng.
Vương Giai Giai thẳng tay xé bộ váy liền đang mặc, bên trong là một chiếc áo phông bó sát và quần bò nhưng vóc dáng cô ta thực sự vô cùng bốc lửa.
Ngay đến cả Hạ Hân Hân, trong mắt cũng lóe lên một sự ghen tị với vóc dáng này.
“Phù, thế này thoải mái hơn nhiều rồi.” Vương Giai Giai cởi chiếc váy liền ra, thở hắt ra một hơi dài.
“Tôi thấy anh này đang chơi xúc xắc với Hân Hân, có muốn chúng tôi cũng tới chơi cùng mấy ván không?” Dương Thiếu Thiên vẫn cố chĩa mũi nhọn vào Lạc Tú.
“Được thôi.” Lạc Tú cũng không hề sợ hãi.
“Cược cái gì đây?” Vương Giai Giai cười nói.
“Đối với chúng tôi mà nói tiền chẳng có giá trị gì cả, chúng ta tìm thứ gì đó thú vị một chút.”
“Ba ván thắng hai, ai mà thua thì người đó lột hết đồ ở đây rồi đi ra ngoài, nhớ là lột hết sạch nhé.” Dương Thiếu Thiên cười khẩy nói, ánh mắt đe dọa nhìn Lạc Tú.
Thật ra chuyện này còn nguy hiểm hơn là cược tiền, bởi vì nếu như trong trường hợp này phải lột quần áo đi ra ngoài, vậy thì mất mặt cả gia đình mình nữa.
“Nếu như anh chơi bẩn thì sao?” Lạc Tú đột nhiên hỏi.
“Tôi?”
“Chơi bẩn?”
“Người anh em này, anh đúng là tự tin thật đấy, nói cứ như thể tôi nhất định sẽ thua vậy.”
“Ở đây đều là cô chiêu cậu ấm những nhà giàu có, nếu như tôi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Hôm nay ai mà chơi bẩn vậy thì mời vệ sĩ nhà họ Vương ra cưỡng chế thi hành, lột sạch quần áo kẻ đó ở ngay tại đây.” Dương Thiếu Thiên nói những lời này rất tự tin, trong mắt đầy vẻ khinh thường nhìn Lạc Tú.
Lạc Tú vừa định đồng ý thì Hạ Hân Hân đã kéo cánh tay anh lại, lặng lẽ cất lời.
“Đừng đồng ý, nếu anh cược với anh ta chắc chắn anh sẽ thua đấy.” Hạ Hân Hân ở bên cạnh nhắc nhở.
Dù sao bây giờ Lạc Tú cũng là chồng chưa cưới của cô ta, nếu như anh thua cuộc, bị lột hết quần áo ở đây thì còn ra thể thống gì nữa.
Người mất mặt chính là nhà họ Hạ bọn họ và Hạ Hân Hân cô ta.
Nhưng Lạc Tú lại giả bộ không nghe thấy lời Hạ Hân Hân nói, lập tức đáp lời.
“Cược, trước giờ tôi chưa bao giờ thua, tôi đồng ý.”
Hạ Hân Hân lại một lần nữa nhìn Lạc Tú với vẻ trách móc, sao Lạc Tú lại không biết tiến biết lùi như vậy chứ?
“Được, to gan đấy.” Trong mắt Dương Thiếu Thiên lóe lên mọt tia âm mưu, vẻ mặt vui mừng đắc ý.
Lúc này Sở Vân Hào cũng cười khẩy một tiếng.
“Nếu đã đánh cược thì làm sao thiếu được tôi cơ chứ?” Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào, mọi người đều ngoái lại nhìn, nhất thời sắc mặt ai cũng thay đổi.
Chỉ có sự châm chọc và cười nhạo trên khóe miệng Dương Thiếu Thiên càng ngày càng đậm hơn.
Mà trên mặt Sở Vân Hào cũng lộ ra nụ cười.
Sau khi nhìn rõ là ai tới, đừng nói là Hạ Hân Hân, ngay cả sắc mặt Vương Giai Giai cũng không thể giữ được nụ cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
"Triệu công tử."
"Triệu công tử?"
"Đúng thật là Triệu công tử!"
“Lần này thằng kia tiêu đời rồi.”
“Thế này thì tên kia thua sạch sẽ rồi.”
Từng tiếng kinh ngạc vang lên, một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đi từ cửa vào, lộ rõ khí thế quý tộc, giữa ấn đường hiện ra một vẻ khí khái anh hùng.
Triệu Nguyên Khôn, nếu như mọi người không quá quen thuộc với cái tên này vậy thì một cái tên khác gần như cả vùng Hải Đông này không ai là không biết.
Thần cá cược.
Đây không phải là nói khoác lác mà người ta thật sự có bản lĩnh đó.
Đã cược là thắng, từ lúc ra mắt đến nay chưa bao giờ thất bại.
Nghe nói gia sản mấy tỷ đều là cậu ta cược thắng được, thắng một hai vạn hoặc vài chục vạn có lẽ còn có khả nặng, nhưng có thể thắng cược được mấy tỷ vậy thì nhất định là có vấn đề.
Vấn đề này chính là Triệu Nguyên Khôn là đồ tôn của Trương đại sư.
Cũng vì thế mà ở Hải Đông, danh tiếng Triệu Nguyên Khôn vô cùng nổi tiếng, chưa nói tới người khác, cho dù là người chủ của mười nhà hào môn lớn gặp Triệu Nguyên Khôn cũng phải cung kính gọi một tiếng Triệu công tử.
Rõ ràng e là Dương Thiếu Thiên này đã sớm dẫn Triệu Nguyên Khôn tới đây từ trước, chỉ là Triệu Nguyên Khôn mãi vẫn không lộ mặt, đợi sau khi Lạc Tú hoàn toàn rơi vào bẫy rập mới ra mặt.
Hiển nhiên đây là chiếc bẫy nhắm vào Lạc Tú.
“Anh Lạc, hay là không cược nữa, Triệu Nguyên Khôn này không phải dạng người thường, thủ đoạn thần bí lại khó hiểu, nếu như anh gật đầu thì chuyện sau đó đương nhiên tôi sẽ giúp anh xử lý xong xuôi, chắc chắn sẽ không làm mất mặt anh Lạc một chút nào đâu.” Vương Giai Giai ở bên cạnh lẳng lặng nhắc nhở Lạc Tú.
Ngay cả cô ta cũng không đoán được vậy mà Dương Thiếu Thiên lại mời được Triệu Nguyên Khôn ra mặt.
Nhưng mà Lạc Tú lại hơi lắc đầu, không hề để ý một chút nào cả.
Cái bẫy vụng về này làm sao mà anh lại không nhìn được ra cơ chứ?
Nhưng đối với anh thì nó có tác dụng không?
Hạ Hân Hân thấy Triệu Nguyên Khôn cũng tới đây, nhất thời trái tim không khỏi rơi xuống đáy vực.
Tiêu rồi, tiêu đời thật sự, lần này hoàn toàn xong đời rồi.
Người nào có thể thắng được Triệu Nguyên Khôn?
Không cần nghĩ cũng biết, trừ khi Trương đại sư đích thân tới thì không ai có thể thắng được cậu ta.
Cho dù là sư phụ của Triệu Nguyên Khôn cũng không được.
“Chắc không phải sợ rồi chứ? Không dám à?” Trong mắt Dương Thiếu Thiên lóe lên sự đắc ý, lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tú.
Anh ta là cậu cả nhà họ Dương, bất kể thân phận và địa vị đều khác với người thường, nay một tên nhóc lạ lùng vô danh lại dám tranh cướp phụ nữ với anh ta, anh ta không chơi chết đối phương mới lạ.
Hơn nữa anh ta lại là thiên tài, làm việc đương nhiên sẽ không có chuyện không chuẩn bị trước.
Trước khi chuẩn bị xử lý Lạc Tú anh ta đã nghĩ ra đối sách vẹn toàn, đợi thằng ngốc trước mặt này chui vào trong rọ thôi.
Ai mà ngờ thằng ngốc này lại ngu ngốc thật, thế mà lại không biết tiến lùi, vậy thì hôm nay cho nó đẹp mặt.
Đây là Hải Đông, là đại bản doanh của nhà họ Dương, là rồng là hổ thì cũng phải khuất phục.
Dám gây sự với Dương Thiếu Thiên anh ta ở đây chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Hạ Hân Hân nhìn Lạc Tú tràn đầy ai oán.
Dùng móng chân nghĩ thử xem, đám cậu ấm nhà giàu này có ai là dễ chọc chứ?
Có ai là kẻ ngu ngốc đâu?
Chỉ có Lạc Tú giống như thằng ngốc, lại cứ muốn chọc vào đám con nhà giàu, chuyện hôm nay biến thành thế này, cho dù là cô ta lập tức gọi điện cho ba mình đến đây cũng không có ích gì, rõ ràng hôm nay đã mất hết sạch mặt mũi rồi..