"Chị Nhiên Nhiên đừng có đùa nữa, chị dẫn cậu ta đi không sợ cậu ta bị doạ đến tiểu trong quần à?"
“Tiểu Tú, cậu đừng tức giận làm gì, chỉ là một trò đùa thôi mà.” Hàn Phi Vũ bổ sung thêm.
Thật ra mọi người đều biết mấy lời này không phải đang nói đùa, nhưng ngoại trừ Giang Đồng Nhiên có chút không vui ra thì không có ai nói thêm gì, bởi vì ở trong mắt của những người ở đây, chuyện này không phải lời châm biếm mà chính là sự thật.
Loại tiệc rượu sa hoa thế này là dịp tụ họp của đám giàu sang quyền thế, bất kỳ ai có mặt ở đây cũng đều có thân phận cực kỳ hiển hách và đáng sợ, tuỳ tiện chọn đại một người nếu không phải thế hệ phú nhị đại siêu giàu thì chính là tiểu thư con nhà quyền quý.
Chưa kể còn có rất nhiều ông chủ lớn nổi danh ở Hải Đông, chắc chắn người bình thường sẽ phải câu nệ và lo sợ, ngay cả Hàn Phi Vũ còn cảm thấy có chút sợ sệt khi đi ngang qua chứ nói gì đến Lạc Tú.
Mọi người không tiếp tục vấn đề này nữa, cũng không ai nói gì thêm về việc Giang Đồng Nhiên bị ức hiếp, dù sao cả đám người này đều ý thức rất rõ chênh lệch giữa mình và người khác, hoàn toàn không dám có suy nghĩ quá phận gì.
Cuối cùng mọi người đành giải tán đi nghỉ ngơi, chỉ có Hàn Phi Vũ cười khẩy nhìn Lạc Tú trở về phòng của Giang Đồng Nhiên.
Một tên bảo vệ với mức lương hai ngàn rưỡi một tháng mà cũng dám tranh phụ nữ với ông đây, cho anh tranh mười kiếp anh cũng tranh không nổi với ông đây đâu.
Ngày hôm sau Lạc Tú đi vào công ty nhà họ Hạ, nhưng suốt cả một ngày đều không nhìn thấy Chung Thánh Kiệt, lúc ở trong cuộc họp Hạ Hân Hân đã đề cập đến chuyện sau này Chung Thánh Kiệt sẽ không đến làm nữa.
Còn chuyện sau khi bị đuổi việc anh ta sẽ đi đâu thì Hạ Hân Hân không nói, mọi người cũng biết điều không hỏi thêm, hơn nữa đã nhìn thấy Lạc Tú vẫn có mặt ở đây nên dường như mọi người đều hiểu ra gì đó, thái độ đối với Lạc Tú cũng có chút thay đổi.
Hơn nữa lúc Hạ Hân Hân thông báo đã trúng thầu một dự án có thể kiếm được hai trăm triệu trong vòng ba tháng, đám cao tầng trong công ty nghe vậy liền dành một tràng vỗ tay nồng nhiệt cho Lạc Tú.
Lần này là thật lòng, không phải sự giả dối được bao bọc bởi lớp nhiệt tình bên ngoài nữa, đương nhiên vẫn có rất nhiều người tiếp tục đứng xem náo nhiệt.
Mới đó mà đã tới thời gian tan làm buổi chiều, Hạ Hân Hân cố ý trở về nhà thay một cái váy màu đen trông giống như một đóa hoa hồng đen đầy khí chất, lộng lẫy đến chói mắt.
Giá của bộ váy này e rằng phải lên tới năm mươi sáu mươi vạn.
So với Hạ Hân Hân, Lạc Tú chỉ mặc một bộ quần áo hết sức đơn giản, lúc Hạ Hân Hân đến thấy Lạc Tú ăn mặc như vậy thì không khỏi nhíu mày nói: "Chẳng lẽ anh định ăn mặc như thế này mà đi luôn à?"
Lạc Tú mặc một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần âu đơn giản, thậm chí cả một chiếc đồng hồ cũng không có.
Thật ra người đạt tới trình độ như Lạc Tú, cho dù anh có mặc đồ được bày bán trên vỉa hè cũng không có vấn đề gì, bởi vì những người thật sự quen biết anh đều dựa vào bản thân anh để phân biệt chứ không phải quần áo bên ngoài, chỉ cần Lạc Tú ở đây, cái gọi là nhìn người thông qua ăn mặc căn bản không có tác dụng gì.
Dù sao nếu nói một cách chính xác thì Lạc Tú đã không còn là người ở trần tục, làm sao có thể dùng ánh mắt trần tục kia để đánh giá anh được?
Nhưng Hạ Hân Hân không nhận thức được chuyện này, cho rằng Lạc Tú ăn mặc như vậy rất mất mặt.
“Tôi không cần dùng quần áo để nâng cao địa vị và thân phận của mình.” Lạc Tú cười cười.
Nhưng Hạ Hân Hân lại cảm thấy lời nói của Lạc Tú quá mức tự phụ.
Hạ Hân Hân và Lạc Tú ngồi trên chiếc Bentley đi đến nhà họ Hạ.
Cuối cùng xe cũng chạy đến một trang viên tư nhân ở ngoại ô của thành phố Hải Đông, trang viên này vô cùng sầm uất.
Ở Hải Đông có một số gia đình quyền thế có ảnh hưởng cực kỳ lớn, thậm chí ngay cả GDP của toàn bộ tỉnh Hải Đông cũng đều nhờ đám siêu giàu này kéo lên.
Giờ phút này, bên ngoài trang viên đã đậu kín những chiếc xe sang như Rolls Royce, Ferrari, Panini, Aston Martin, thậm chí có mấy chiếc Bugatti phiên bản giới hạn, còn chiếc Bentley này của nhà họ Hạ lại không có được khí thế như vậy.
Ở lối ra vào trang viên sẽ có người mặc đồ đen kiểm tra thiệp mời của từng người được mời đến, mà tối hôm qua Vương Vận Vân đã đưa thiệp mời cho Lạc Tú nên lúc vào cửa rất suôn sẻ.
Sau khi vào bên trong, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái hồ bơi có rất nhiều người đẹp tóc vàng, người mẫu với dáng người nóng bỏng uốn éo đang khoe khéo vòng eo thon thả đầy khiêu gợi trong từng điệu nhảy.
Dưới hồ bơi đã có khá nhiều nam nữ trẻ tuổi chơi đùa trong nước, bọn họ đều là những thanh niên xuất thân từ hội con nhà giàu ở Hải Đông, hiển nhiên Lạc Tú không có hứng thú với những chuyện này nên đi thẳng vào đại sảnh bên trong trang viên.
Lúc này tiệc rượu tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, xem ra người nhà họ Vương chưa đến, đám siêu giàu kia cũng chưa thấy đến.
Ngược lại có một nhóm người đang tiến đến đây, có vẻ Hạ Hân Hân đang cảm thấy hơi xấu hổ khi phải đứng cùng một chỗ với Lạc Tú như vậy, dù sao thì quần áo trên người Lạc Tú cũng quá mức bình thường.
Ở trong một buổi tiệc rượu của đám giàu sang quyền thế ở Hải Đông như thế này, có ai lại không muốn ăn mặc sang trọng để thể hiện bản thân đâu chứ?
Trừ khi đứng đầu gia đình giàu có là một ông cụ đã lớn tuổi mới có thể ăn mặc đơn giản tiết kiệm thôi, chứ đám thanh niên bình thường nào có ai ăn mặc giống như Lạc Tú đâu?
Đâu đâu cũng có trai xinh gái đẹp, không phải giới siêu giàu thì cũng là cậu ấm cô chiêu.
Mới đó mà đã không thấy Hạ Hân Hân ở đâu rồi, cũng không biết cô ta cố ý không muốn đi cùng Lạc Tú hay vô tình bị lạc nên tách ra nữa.
Bên trong trang viên thật sự rất lớn, ở bên ngoài đại sảnh còn có một vườn hoa vô cùng rộng rãi.
Lạc Tú vừa ngậm điếu thuốc trong miệng vừa đi lang thang trong vườn hoa, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc gọi Lạc Tú lại: "Lạc Tú?"
Lạc Tú vừa quay đầu lại đã thấy Giang Đồng Nhiên và đám người Hàn Phi Vũ.
“Cậu đừng nói với tôi là cậu đang làm bảo vệ ở trong này nha?" Giang Đồng Nhiên sững sờ.
Cô ta không ngờ lại gặp được Lạc Tú trong một bữa tiệc rượu cao cấp như thế này, hôm qua cô ta còn nói muốn dẫn Lạc Tú đến đây để mở mang kiến thức, thế mà hôm nay lại gặp được.
"Nếu không thì sao? Nhất định cậu ta đang làm bảo vệ ở đây, nếu không sao có thể vào được chứ?" Hàn Phi Vũ lên tiếng.
Ở trong lòng anh ta vẫn rất xem thường Lạc Tú, đương nhiên suy nghĩ đầu tiên là sẽ tìm cách bêu xấu Lạc Tú, mà Lạc Tú lại không giải thích nên Giang Đồng Nhiên suy đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ tới khả năng này, nếu không thì Lạc Tú căn bản không thể nào vào đây được.
"Tạm thời không thể nói chuyện với cậu được, chúng tôi phải đi đưa rượu vào trước đã.
Vừa rồi chúng tôi phải đấu võ mồm rất lâu người ta mới đồng ý cho chúng tôi tự mang rượu vào đây, nếu không chúng tôi không thể nào vào đây được." Giang Đồng Nhiên bất đắc dĩ nói.
Bởi vì là nhân viên công tác được cử đến tặng rượu nên bọn họ mới có thể tiến vào, nếu không đã không có cơ hội được bước vào cửa rồi,
Hơn nữa người ta chỉ cho bọn họ năm phút, trong vòng năm phút phải hoàn thành hết tất cả việc này rồi phải rời khỏi đây.
Dù sao thì đây cũng là địa điểm gặp gỡ của hội nhà giàu ở Hải Đông, người bình thường thực sự không có tư cách bước vào.
Đám người Hàn Phi Vũ sớm đã lười để ý đến Lạc Tú mà chỉ chăm chăm nhìn ngó hết nơi này đến nơi kia, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một bữa tiệc siêu cao cấp như vậy, một số người tỏ ra rất tò mò và thích thú thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh tự sướng để sau này có thể khoe khoang với bạn bè.
“Lạc Tú, tôi đưa rượu qua đó trước, lát nữa chúng tôi sẽ rời khỏi đây.” Giang Đồng Nhiên nói.
Lạc Tú thấy Giang Đồng Nhiên đang ôm một cái thùng thì có chút đăm chiêu sau đó liền đi vào đại sảnh, lúc Giang Đồng Nhiên trở lại con đường này đã thấy Lạc Tú cầm theo một số thứ rất quý giá.
“Tôm hùm Úc? Cua hoàng đế?” Hai mắt Hàn Phi Vũ như muốn rơi xuống đất.
Còn Giang Đồng Nhiên thì ngây ngẩn cả người nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay Lạc Tú.
"Penfolds Grange năm 51?" Một chai có giá hơn ba vạn tám nghìn tệ.
“Ăn chút gì đó rồi hẵng đi.” Lạc Tú trực tiếp mở chai rượu ra.
Nhất thời đã dọa Giang Đồng Nhiên sợ ngây người: "Tôi đi trước đây, Lạc Tú, lá gan của cậu cũng lớn quá rồi đó.
Thế mà lại dám táy máy với đồ ở trong này.".