Tiên Vương Tái Xuất

Chương 131: 131: Trục Xuất Khỏi Dòng Họ Lạc





Thật ra trong lòng ba Lạc cũng thấy hơi khó chịu.

Dù sao ông cụ chỉ trích ông trước mặt mọi người còn đỡ, nhưng khi ông ta chỉ trích Lạc Tú thì trong lòng ông đã rất không vui.

Mà ông cụ thực sự không thích nhìn thấy ba Lạc và Lạc Tú, ngay từ đầu đã coi thường Lạc Tú và con trai của ông.

Ông ta cho rằng hai ba con nhà này không làm nở mày nở mặt nhà họ Lạc, ngược lại nhà Lạc Đại Phú lại làm rạng rỡ tổ tông, dù sao Lạc Viễn Phi cũng sắp làm sở trưởng rồi.

Giờ phút này nhìn thấy Lạc Tú chống đối chính mình thì ông ta càng tức giận.

“Chú tư, chú là bậc cha chú nên cháu tôn trọng, nhưng hai ba con cháu không hề có lỗi với chú, lại càng không hề có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Chú là bậc cha chú, Lạc Tú chống đối với chú là không đúng nhưng chú là người lớn lại so đo với trẻ con cũng hơi quá rồi đó.” Ba Lạc cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Em ba à, em nói những lời này hơi quá rồi đó, chẳng lẽ chú tư răn dạy em và Lạc Tú vài câu cũng không được sao?” Lạc Đại Phú ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

“Phàm là cái gì cũng nói đến chữ lý lẽ, nếu nói lý lẽ thì không bàn làm gì, đàng này mấy người cảm thấy hai ba con tôi không có tiền đồ gì nên khinh thường chúng tôi, muốn chà đạp thế nào cũng được phải không?” Lạc Tú cười khẩy.

Những lời này nói toạc ra khiến mọi người như bị chọc trúng chỗ đau.

Chính xác là đám người Lạc Đại Phú muốn khoe khoang lên mặt rồi sau đó đá cho ba con Lạc Tú mấy cái.

Bởi vì trước đây Lạc Đại Phú vẫn luôn tranh giành nhưng chưa hề thắng nổi ba Lạc.

Làm sao ông ta có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này chứ?

Nhưng nói huỵch toẹt ra như vậy thì khiến cho mấy người kia ngượng chín mặt.

“Câm miệng, sao cậu có thể nói như vậy chứ?” Ông cụ lại mắng, càng nhìn Lạc Tú lại càng không vừa mắt.

“Cậu nhìn lại hai ba con mấy người xem, cho dù con trai của Lạc Đại Phú sắp trở thành sở trưởng cũng không ngông cuồng như mấy người.”
“Em ba, em bớt tranh cãi đi.

Hôm nay là ngày vui của Viễn Phi, hơn nữa chị cũng cảm thấy chú Tư nói như vậy cũng đâu có gì sai, đúng thật là Viễn Phi người ta rất giỏi, em xem rất nhiều người đến đây đều vì cậu ấy đấy.” Lúc này cô hai cũng mở miệng nói.

Đúng là lúc này ngoài cửa có đầy siêu xe đang đậu, lại có những nhân vật tai to mặt lớn trong huyện đến khiến bậu cửa nhà họ Lạc thật náo nhiệt.

“Em hãy nhờ mọi người phân xử xem, chú tư nói có gì sai không?” Cô hai lại nói.

Nhưng cái gọi là phân xử đơn giản chỉ là một trò đùa, bởi vì những người có mặt, ngoại trừ hai ba con Lạc Tú thì hầu như tất cả đều là người đều có mối quan hệ mật thiết với nhau.

Làm gì có lời lẽ nào công bằng chứ?
Cũng chẳng có ai đứng ra nói mấy câu công bằng cả.

“Em ba, Lạc Tú, mau xin lỗi chú tư đi!” Lúc này Lạc Đại Phú giả vờ đứng ra làm người giảng hoà, nhưng thực chất là đang ép hai ba con Lạc Tú.

“Xin lỗi? Ha ha!” Lạc Tú cười mỉa.

“Mất dạy, đúng là mất dạy, giống y như ba mày vậy!” Ông cụ nhìn thấy Lạc Tú không những không xin lỗi mà còn cười lớn thì càng tức giận hơn.

Mà trong lòng Lạc Đại Phú cười khẩy, bọn họ đã lên kế hoạch là hôm nay không chỉ chà đạp hai ba con Lạc Tú mà còn muốn ép hai ba con anh phải trở mặt với nhà họ Lạc.


Lúc đó nói không chừng còn có thể lấy được mảnh đất của nhà xưởng nữa.

Hơn nữa nhà tổ này cũng sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác.

Đáng tiếc là Lạc Đại Phú không biết, dù họ có lấy lại mảnh đất của nhà xưởng cũng vô ích.

Bởi vì hai ngàn vạn đã vào túi của Lạc Tú từ lâu, mảnh đất của nhà xưởng không cần cũng được.

“Chú tư, cháu tôn trọng chú là bậc bề trên nhưng hôm nay chú đã làm cháu quá thất vọng.

Lạc Tú còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhưng chú bên trái chửi một tiếng mất dạy, bên phải cũng một tiếng mất dạy, cháu tự hỏi rốt cuộc Lạc Tú đã làm gì sai?”
“Chẳng lẽ bởi vì không chịu nổi những lời giễu cợt này mà nói vài lời công bằng không được sao?” Ba Lạc hiếm khi cứng rắn như thế.

Ba Lạc có một tính cách ôn hoà và thậm chí có lúc tỏ ra rất yếu đuối.

Nhưng ông cũng có một điểm giới hạn, đó là Lạc Tú!
Nếu có người đặt điều nói xấu Lạc Tú thì dù ba Lạc có ôn hoà đến đâu cũng sẽ cứng rắn lên.

Lạc Tú là một mảnh ghép trong trái tim của ba Lạc, ông có thể chịu ấm ức, có thể nén giận.1
Nhưng ông không thể chịu đựng được việc Lạc Tú phải chịu ấm ức.

“Nếu không phải tại mẹ của thằng mất dạy này thì anh đã không như thế, đến bây giờ vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ.” Ông cụ chỉ vào ba Lạc, làm ra vẻ rất đau lòng.


“Lạc Tú, e rằng mày còn chưa biết phải không?” Lúc này Lạc Viễn Phi cười khẩy, đột nhiên xen vào.

“Năm xưa ba của mày vốn dĩ có cơ hội ra ngoài huyện Vĩnh Tế, có hội trở thành một nhân vật tai to mặt lớn nhưng ông ta lại vì một người phụ nữ mà cam tâm tình nguyện ở lại Vĩnh Tế này.”
“Câm miệng, đủ rồi!” Lúc này ba Lạc đã hoàn toàn nổi giận, rõ ràng những lời của Lạc Viễn Phi đã chọc giận ông.

“Gia môn bất hạnh, gia phong bất chính! Thật là thẹn với liệt tổ liệt tông mà!” Lúc này ông cụ cũng lên tiếng.

“Chú Tư, anh cả, chị hai, rốt cuộc mọi người muốn làm gì?”
“Cháu tự hỏi lương tâm không làm gì có lỗi với mọi người cả.

Mọi người không nên làm lớn chuyện lên như thế chứ.

Gây khó dễ với cháu thì còn được vì đều là người một nhà, nhưng gây khó dễ với con trai của cháu, lại ở trước mặt thằng bé nói xằng nói bậy, mọi người có biết đã quá đáng rồi không?” Ba Lạc tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.

“Thằng ba, anh còn mặt mũi nói những lời này sao?” Ông cụ cũng mở miệng cãi lại.

“Nếu anh còn nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ đuổi hai người ra khỏi dòng họ Lạc!” Rõ ràng ông cụ cũng rất tức giận, nên mới nói nặng lời như thế.

Câu này có thể nói là rất nghiêm túc, bởi vì có câu lá rụng về cội, hơn nữa truyền thống tư tưởng của nhà họ Lạc rất bảo thủ.

Một khi bị đuổi khỏi nhà họ Lạc, đối với Lạc Tú thì chuyện này chẳng có cảm giác gì cả.

Nhưng đối với ba Lạc thì khác.

Thế nhưng điều bất ngờ là ba Lạc đứng bên trong đại sảnh, sau đó nói bằng một giọng trầm thấp, hoặc cũng có thể là vẻ mặt nản lòng thoái chí mà lạnh lùng nói một câu.

“Đuổi đi.”
Ngay khi vừa dứt lời, ngay cả ông cụ cũng ngẩn người, giống như bị bật lại đến nỗi ngượng chín mặt.


“Đuổi đi, tôi nói đuổi thì đuổi đi!” Bỗng nhiên ba Lạc hét lớn.

Đây là lần đầu tiên Lạc Tú thấy ba mình tức giận đến vậy.

Cũng là lần duy nhất!
“Họ không nên gây khó dễ với con, càng không nên nói xấu mẹ con.” Trong mắt ba Lạc hiện lên vẻ đau thương nhưng trên khuôn mặt ông lại bừng bừng tức giận.

Rõ ràng, mẹ của Lạc Tú rất quan trọng trong lòng ba Lạc.

“Được rồi, cầm gia phả đến đây!” Bất chợt ông cụ mở miệng nói.

“Em ba, em đừng xúc động, mau xin lỗi chú tư đi.” Lạc Đại Phú giả bộ nói.

“Được rồi, Lạc Đại Phú, Lạc Tú Quyên, ngôi nhà tổ cũng sẽ nhanh chóng bị phá bỏ có phải không?” Bỗng ba Lạc lạnh lùng nói.

“Không có em thì sẽ đỡ phải chia thêm phần có đúng không?”
“Em có thể yếu đuối nhưng không hồ đồ.” Ba Lạc đau lòng, đây đều là những anh em ruột thịt đấy.

“Em ba, em đang nói bậy bạ cái gì vậy?”
“Đúng vậy em ba, em mau xin lỗi chú tư đi.” Lúc này cô hai cũng mở miệng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

Ba Lạc nói rất đúng, nếu đuổi ông ra khỏi nhà họ Lạc, vậy một khi căn nhà tổ này bị phá bỏ thì sẽ bớt được một người đòi chia phần.

“Đuổi đi, hai ba con tôi rời khỏi nhà họ Lạc thì vẫn sống sót được.” Lúc này ba Lạc mới thở dài.

“Được rồi, nếu anh đã nói như thế, vậy…”
“Huyện trưởng Trần tới.”.