Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 93: Sa mạc cự thạch




“Thật muốn được giống như ngươi, cuộc sống thật sự thoải mái.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, hâm mộ nhìn Ức Chi.

“Ta có gì thoải mái? Ngươi mới thoải mái.” Ức Chi rời mắt sang Mập Mạp phía sau nàng, tò mò hỏi: “Con ếch này của ngươi là linh thú gì vậy? Thoạt nhìn giống như rất nghe lời, mà dường như ta chưa thấy bao giờ.”

“Nó ư? Cũng không phải là linh thú trân quý gì, chỉ là một yêu thú phổ thông thôi, rất dễ tìm.” Kim Phi Dao khách khí cười cười.

“Vậy sao? Rốt cục là yêu thú gì?”

Kim Phi Dao đang định nói là ếch Bàn Vân, nhưng đưa mắt đánh giá lại Mập Mạp thì thấy ngoài vân văn ra, nó đã hoàn toàn khác ếch Bàn Vân bình thường. Để đỡ phải phiền toái, nghĩ nghĩ, nàng nói: “Nó là Thái Tử thú, là linh thú ta mua được ở một cái quán ven đường, lúc quay về thành Lạc Tiên ngươi thử tìm xem, hẳn là không khó tìm đâu.”

“Thái Tử thú? Tên này nghe thật lạ.” Ức Chi tò mò đánh giá Mập Mạp, mà Mập Mạp nghe thấy Kim Phi Dao bảo nó là Thái Tử thú thì đột nhiên hếch cằm, bạnh vai, ưỡn ngực lên, làm ra bộ dáng khí phách mười phần.

Lạ? Đương nhiên là lạ, loại thái tử ếch biết hưởng thụ cuộc sống này chỉ người nuôi mới biết được. Kim Phi Dao hắc hắc cười vài tiếng, trong lòng thầm oán.

Kim Phi Dao chỉ nói lung tung, Ức Chi lại tin, vỗ tay một cái, cao hứng nói: “Ta đi tìm sư phụ, nhờ nàng tìm cho ta một con Thái Tử thú. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó ta thực thích, thật là thú vị.”

“Uhm, ngươi chậm rãi tìm, chắc chắn có thể tìm được. Lúc trước ta dùng một quả trứng phi thiên miêu để đổi, ngươi cũng đừng để bị đắt, giá này là được rồi.” Kim Phi Dao có thiện ý nhắc nhở.

“Cám ơn.” Ức Chi nói xong liền chạy vào trong tiểu lâu trên thuyền.

“Ộp.” Ức Chi đi rồi, Mập Mạp đăm chiêu rồi kêu một tiếng.

“Bất mãn cái gì? Ta thấy ngươi rất thích cái tên Thái Tử thú nha. Nhìn ngươi ưỡn ngực, hếch cằm xem, thật oai vệ.” Kim Phi Dao quay đầu nhìn Mập Mạp, cười ha ha.

Mập Mạp nghe xong lời của nàng cũng không phản bác, nhưng cỗ vương khí cao ngạo càng thêm rõ ràng. Nó đã nhận định mình là Thái Tử thú, vậy thì phải có khí chất thích hợp phối hợp, quyết định về sau phải sống cuộc sống của thái tử.

“Nhìn ngươi thế này, cũng chẳng biết thái tử là cái gì đi.” Kim Phi Dao quay đầu lại, cười nhạo nó.

Mập Mạp không để ý tới nàng, ngồi phởn phơ trên thảm như trước, hai con mắt ngày thường luôn trợn lên lúc này lại hơi cụp xuống, giống như không coi ai ra gì, hết thảy đều là mây bay.

Bay một đường hẳn nửa tháng, không ngờ lại xa như vậy, tốc độ phi thiên thuyền không nhanh khiến cho đám tu sĩ ngự khí phi hành phía sau không dễ chịu chút nào. Rất nhiều tu sĩ bắt đầu dùng bổ linh đan, sau khi thương lượng với Toàn Tiên môn, bọn họ mới đồng ý để nhưng tu sĩ đã tiêu hao hết linh lực được lên thuyền khôi phục, nhưng một lần tối đa chỉ được hai người.

“Hô…” Kim Phi Dao thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn phương xa, không biết còn bao lâu mới tới đích. Duỗi cánh tay cầm đũa, nàng gắp một miếng thịt lên, thôi thổi rồi đút vào miệng, vừa ăn vừa nói thầm: “Tay nghề của Đại Nữu ngày càng tốt, đồ ăn nấu thật là ngon. Ta nói này Mập Mạp, ngươi mau mau cưới Đại Nữu đi, tay nghề tốt như vậy nếu để con ếch khác cướp mất thì ngươi sẽ phải hối hận đấy.”

“Ộp ộp.” Mập Mạp không hề để ý nhắc nhở Kim Phi Dao, ếch Bàn Vân trên đời này cơ bản không có ai được như nó.

Trên phi thảm, một con ếch siêu bự và một thiếu nữ thanh tú ngồi quay vào một cái bát tô đặt trên lò đá, ăn đồ ăn trong đó. Đây là những đồ ăn Kim Phi Dao mua trước đó, để trong chậu châu báu đã nhiều ngày, mấy hôm nay Đại Nữu phát hiện có không ít đồ ăn bị biến vị, liền chạy ra thương lượng với Kim Phi Dao xem có nên ăn hết luôn không.

Ăn hết cũng không có vấn đề gì, chỉ là quá nhiều thứ, rất hỗn độn, Kim Phi Dao liền đệ nghị nấu tất cả với nhau. Dọc đường đi, nàng tiêu hao linh lực để sử dụng phi thảm, nếu không dùng đan dược thì phải ăn uống để bổ sung linh lực. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và các tu sĩ khác, bọn họ phải dựa vào việc hút linh khí trong thiên địa hoặc ăn linh đan, hoặc trực tiếp hơn là hấp thu linh lực trong linh thạch để bổ sung cho cơ thể, mà Kim Phi Dao bởi vì tu luyện thiên địa tịch diệt quyết cho nên có thể trực tiếp hấp thu linh lực trong đồ ăn.

Niệm Khê có hình dạng rất giống người, mà người lại không thể tiến vào trong túi linh thú, nếu đưa Niệm Khê ra thì sẽ dễ dàng khiến người ta hoài nghi thân phận của nàng. Linh thú giống người là một chuyện phi thường hiếm lạ, có khả năng sẽ bị những lão yêu quái kia tịch thu mất. Bị người ta hoài nghi thân phận Niệm Khê vẫn còn tốt, còn nếu có người nhận ra Kim Phi Dao có giới tử cảnh vực nên mới có thể làm cho nhân loại ra vào thì chỉ sợ nàng sẽ bị loạn đao chém chết đương trường.

Nhưng nếu để một mình Niệm Khê lại trong Cảnh Thiên huyễn bồn thì cũng quá đáng thương, thế nên Đại Nữu cũng bị bắt ở trong đó ăn cùng với nàng. Còn cái nồi này là sau khi Đại Nữu nấu xong thì Kim Phi Dao giả vờ lấy trong túi trữ vật ra.

Nhìn một người một ếch hết ăn thịt lại uống rượu, thảm lại to nên Kim Phi Dao ăn no xong còn có thể thoải mái nằm, khiến cho tu sĩ đang ngự khí chung quanh phải đỏ mắt. Bọn họ âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải làm một pháp bảo phi hành rộng rãi, không cần cái thứ chỉ đặt được hai chân thế này.

Những người này vốn đã ích cốc, có một số người còn đã vài thập niên chưa ăn đồ ăn, thuần túy là vì tiết kiệm thời gian, đỡ phiền toái, nhưng bị Kim Phi Dao bên cạnh sớm tối ăn ăn uống uống cũng khiến cơn thèm ăn của họ nổi lên. Hơn nữa, một người một thú này đúng là quỷ chết đói đầu thai mà, nói hai nàng là hai con heo cũng không oan, bất kể thứ gì cũng ăn được ngon lành.

Ngay cả Ức Chi lúc rảnh rỗi cũng chạy đến mạn thuyền, lăng lăng nhìn Kim Phi Dao, tay cầm chặt ích cốc đan, không rõ vì sao Kim Phi Dao có thể ăn những thứ bình thường kia một cách ngon lành như vậy.

Ăn uống no đủ, Kim Phi Dao xỉa răng, lười biếng ngả người trên thảm, thoải mái hứng gió. Nàng đưa mắt nhìn ra phía trước, đột nhiên nhìn thấy một mảng hoang mạc khôn cùng xuất hiện, gió thổi tới cũng bắt đầu nóng rực.

“Còn phải bay qua sa mạc? Trên người đã bắt đầu có mùi rồi mà còn phải đi tới nơi nóng chết người này.” Kim Phi Dao ngồi dậy, lấy cái ô ra che nắng, rồi lại nằm xuống ngủ, còn không quên nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, ta ngủ một lát, tiêu hóa thức ăn thành linh lực. Ngươi ngồi trực, có chuyện gì thì gọi ta.”

Cũng không biết nàng có phải hóa giải linh lực thật hay không, nhưng nàng cứ thế vù vù ngủ, cách sống nhàn nhã đó đã tự động kéo đến thù hận của vô số tu sĩ.

Lúc Kim Phi Dao tỉnh lại cũng là do bị Mập Mạp đá tỉnh. Trong mắt mọi người, con ếch kia lại dám nâng chân lên, điên cuồng đá chủ nhân đang ngủ. Hơn nữa còn có thể thấy mỗi đá nó đều dùng toàn lực, không chút bông đùa. Còn chủ nhân nó thì bị đá điên cuồng mà hồi lâu vẫn không có động tĩnh, ngay lúc các tu sĩ cho rằng Kim Phi Dao có khả năng bị thương nên ngất xỉu thì nàng vặn vẹo eo ngồi dậy. Ấn ấn bả vai, xoa xoa thắt lưng, nàng thản nhiên nhìn bốn phía một vòng, hai mắt ngái ngủ lờ đờ nhìn thấy phía trước xuất hiện một đống đá vĩ đại màu đỏ.

Đống đá này giống như một cái thớt cực lớn, trải dài từ bắc đến nam có đến nghìn trượng, độ cao cũng phải mấy trăm trượng. Sau khi bay tới gần mới phát hiện đây không phải một đống đá mà là một tảng đá khổng lồ, cả ngọn núi là một tảng đá.

Kim Phi Dao không còn chút buồn ngủ nào, tò mò đứng lên nhìn tảng đá trong sa mạc kia, bốn phía bóng loáng, từ đỉnh xuống chân vuông góc với mặt đất, cơ bản không cần đề cập đến độ dốc. Mà đúng lúc này, phía đối diện tảng đá đột nhiên xuất hiện một cái phi thiên thuyền, sau đó là hai cái, rồi càng ngày càng nhiều pháp bảo phi hành xuất hiện, xem ra đó là đối thủ lần này, tu sĩ Tiêu Thái giới.

Nghe tên giới của người ta, Tiêu Thái giới, lại nhìn lại tên giới của mình, Nam Sơn giới, từ sau khi biết tên của đối phương, Kim Phi Dao cứ canh cánh trong lòng, cái giới mà mình sinh ra tên cũng đủ nhảm, Nam Sơn, Nam Sơn này rốt cục là chỗ nào, chưa từng nghe qua, mà đối phương là Tiêu Thái giới, chỉ nghe tên đã thấy tràn ngập cảm giác phiêu miểu.

Phi thiên thuyền của hai bên tới gần cự thạch, Kim Phi Dao thấy số lượng hai bên không khác nhau nhiều lắm, xem ra sẽ là một trường ác đấu đây. Không biết sẽ dùng phương pháp gì để quyết định thắng thua, Kim Phi Dao không nguyện ý tỷ thí một chọi một, bởi vì nàng mới có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, chính là tu vi yếu ớt nhất.

Phi thiên thuyền lơ lửng phía trên cự thạch, tu sĩ Nguyên Anh của hai bên hóa thành từng đường sáng vụt bay lên. Kim Phi Dao nghển cổ, thấy có gần mười tu sĩ Nguyên Anh tụ tập cùng nhau, không biết đang nói gì đó, nàng cũng không dám thả thần thức ra nghe lén. Tiêu Thái giới thì nàng không rõ nhưng tu sĩ Nguyên Anh bên này đi ra thì nàng thấy rõ, năm vị đều đi ra từ phi thiên thuyền của Lạc Tiên điện, vừa vặn mỗi đảo một người.

Bọn họ trao đổi một hồi, tựa hồ đạt thành hiệp định, tất cả lại bay về phi thiên thuyền của mình. Sau thời gian một ly trà, hơn trăm cái bùa Truyền Âm bay ra khỏi phi thiên thuyền đó, dừng lại trong các pháp bảo phi hành, xem ra là Lạc Tiên điện phân chia công việc cho bọn họ. Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ của Toàn Tiên môn là không có ai thông báo gì, đành phải đứng yên chờ đợi.

Rốt cục, nửa canh giờ sau, pháp bảo phi hành của đôi bên cùng bắt đầu chuyển động, phương hướng chính là phía bắc của cự thạch. Đợi vòng tới bên kia, Kim Phi Dao mới phát hiện, phía dưới cùng của cự thạch có một cái sơn động rộng chừng năm trượng, trong sơn động sương trắng lan tràn, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Đợi cho tất cả các pháp bảo phi hành đều bay đến phía bắc, phiến trúc của Hư Thanh các dừng ở trước sơn động đầu tiên, tu sĩ Trúc Cơ của Hư Thanh các bay xuống khỏi phiến trúc, cúi đầu với người trên phiến trúc xong liền tiến vào trong sơn động đầy sương trắng kia. Sau khi tu sĩ Hư Thanh các vào hết, phía Tiêu Thái giới cũng bay tới một phi thiên thuyền, từ phía trên có không ít tu sĩ bay xuống, sau đó cũng tiến vào trong sơn động.

Rồi cứ như vậy, Nam Sơn giới thả tu sĩ trên một phi thiên thuyền vào thì đến lượt Tiêu Thái giới, một lát sau, đại bộ phận tu sĩ đã vào trong động. Nam Sơn giới chỉ có Trúc Cơ tu sĩ của Toàn Tiên môn là vẫn đầu đầy mờ mịt như trước, nhìn từng đám từng đám tu sĩ đi vào, không hiểu ra sao.