Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 711: Khiêu khích sao




Mập Mạp quay đầu nhìn đầu Hình Thiên đã khôi phục hơn một nửa, trông lại càng dữ tợn hơn, nhịn không được nói: “Lão đại, ngươi cũng lên giúp ta đi.”

“Ta có thể có ích gì? Cũng không thể làm đông lạnh hắn được, như vậy không thể hạ độc. Hơn nữa, quyền bao lại không dùng được, trên đó không có máu, không thể hút ra. Như vậy đi, nếu ngươi sợ thì ta sẽ đứng ở phía trên lồng cùng ngươi, nói đó thoạt nhìn hình như khá an toàn.” Kim Phi Dao lắc đầu, nàng chỉ nguyện ý ở bên cạnh chờ thần hồn bay ra thôi.

“Thật sự là không có nhân tính!” Mập Mạp nói thầm, tuy hắn biết mục đích của Kim Phi Dao nhưng đối mặt với đầu Hình Thiên thì hắn vẫn cảm thấy rất áp lực.

Kim Phi Dao và Mập Mạp đến gần lồng áp hồn, tới gần nhìn đầu Hình Thiên càng thêm xấu xí. Kéo Mập Mạp, hai người dừng lại ở phía trên lồng, vị trí này ở ngay trên đầu Hình Thiên.

Chỉ xuống phía dưới, Kim Phi Dao nói: “Mập Mạp, trước tiên thử chút nọc độc bình thường xem sao.”

Mập Mạp vươn tay nhỏ một ít nọc độc xuống. Nọc độc trắng ngà dừng lại trên đầu Hình Thiên, đám tóc như cỏ khô lập tức phát ra tiếng xèo xèo, bị đốt thành bụi. Tuy nhiên, khi độc rơi xuống da thịt thì lại không gây ra chút thương tổn nào.

Nhìn đầu Hình Thiên đang không ngừng đâm vào lồng, Kim Phi Dao nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi nói: “Mập Mạp, giết chết hắn!”

“Được!” Mập Mạp đáp.

Nếu Hình Thiên đã tìm đến, mang đầu về thì sức chiến đấu của quân Thần tộc sẽ càng mạnh, có thể tam tộc sẽ trở lại như trước đây, cả ngày làm nô lệ cho thần tộc hoặc là địa vị siêu thấp. Kể cả Hình Thiên không tìm được đầu thì đầu hắn đặt ở đây cũng chỉ là chịu thống khổ thôi, hơn nữa Hồn Tư thảo vô dụng với tam tộc, chỉ có thể để thần tộc chiếm tiện nghi.

Vì thế Kim Phi Dao cảm thấy, mặc kệ là về mặt nào, Hình Thiên tìm chết mới là lựa chọn tốt nhất.

Mập Mạp phi thân đáp xuống đất, thân hình hóa thành Thái Tử thú cao ba mươi trượng, vừa vặn ngang bằng với cái lồng. Sau đó hắn kêu một tiếng, thải châu trên đầu bay ra, to khoảng một trượng. Đầu Hình Thiên quá lớn, nếu không muốn hắn phục hồi như cũ thì phải phá hủy nhanh hơn tái sinh. Hạt châu bé nhỏ lúc Mập Mạp trong hình người dù có sắc bén nhưng thể tích quá nhỏ, độc chảy ra không đủ cũng không tốt.

Chuyển hạt châu lên phía trên lồng, lúc này Kim Phi Dao đã nhảy tới một góc lồng, nàng không muốn diễn ra cảnh Hình Thiên còn chưa bị độc chết thì mình đã chết vì độc rồi.

Dưới sự khống chế của Mập Mạp, thải châu bắt đầu lộ ra chất lỏng trong suốt. Thể tích hạt châu lớn như vậy, mỗi một giọt rơi xuống đều to bằng một cái chậu. Độc tinh hoa rơi xuống, rơi vào đầu Hình Thiên, nhất thời giống như nước sôi, chỗ đầu bị dính nọc độc liền mềm ra, bốc khói trắng.

“Tiếp tục!” Kim Phi Dao đứng phía trên lồng, lấy Thập Phục Địa Ngục ra, đặt tay lên chú linh lực, bắt đầu hấp bánh bao chuẩn bị từ trước. Nàng hiện tại đã Hợp Thể trung kỳ, dùng linh lực hấp bánh bao phi thường nhanh, trước kia cần nửa canh giờ, hiện tại chỉ một khắc là được.

Thấy nàng bắt đầu hấp bánh bao, Mập Mạp cơ hồ thống khổ kêu lên: “Ngươi có để cho người ta sống không? Lại còn muốn bổ yêu khí!”

Kim Phi Dao vui vẻ nói với hắn; “Sợ cái gì, ngươi lại không thể tinh tẫn nhân vong. Tồn vài ngày là độc tinh hoa sẽ trở lại, nếu lát nữa không đi được thì ta cõng ngươi trở về.”

“Cõng cái gì, đâu phải không có phi thảm.” Mập Mạp tức giận lên tiếng, bức hết độc tinh hoa ra thì bản thân chỉ sợ phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới được.

Có Kim Phi Dao ở bên cạnh khoanh tay nhìn chằm chằm, Mập Mạp đành phải toàn lực bức độc tinh hoa ra, từng giọt nọc độc trong suốt không ngừng hạ xuống, cuối cùng là chảy thành dòng chứ không phải là giọt nữa.

Đầu Hình Thiên tan chảy, huyết nhục tan thành máu loãng tràn ra đất, Kim Phi Dao liền ném Minh hỏa xuống.

Lúc trước Minh hỏa không thể thiêu đốt toàn bộ đầu Hình Thiên thành tro, hiện giờ đầu biến thành máu loãng, lại không có thần lực cường đại như trước, chỉ thấy lửa bốc cháy trên máu, cả thạch thất bốc lên mùi thối cổ quái.

Vừa thiêu Minh hỏa Kim Phi Dao vừa cách không ném bánh bao vào miệng Mập Mạp. Tất cả mọc độc đều phải bức ra hết, chỉ cần để lại chút xương thịt bằng hạt vừng thì Hình Thiên cũng có bản lĩnh hồi sinh trở lại.

Máu loãng trên đất đã bị Minh hỏa thiêu cạn, chỉ để lại một ít dấu vết màu đen, cái đó hẳn là không cần thiêu. Dùng đủ một ngày, Mập Mạp xuất ra toàn bộ độc tinh hoa trong thải châu, thiếu chút nữa thì thật sự tinh tẫn nhân vong. Hắn trở lại hình người, quỳ rạp trên mặt đất, không thể động đậy. Không ngờ sau khi qua lôi kiếp, biến hóa rồi muốn biến trở về thú thân còn phải tiêu hao yêu khí, hiện tại trong tình trạng kiệt sức lại khôi phục hình người.

Thấy Mập Mạp ngã xuống, Kim Phi Dao cau mày, thải châu đã bay về treo trên cổ hắn. Cúi đầu nhìn thoáng qua Hình Thiên trong lồng, đã toàn bộ hóa thành máu loãng, chỉ còn lại một chút chưa bị thiêu. Một ngày nàng vừa phải phóng Minh hỏa vừa hấp bánh bao khiến cho cuống cuồng tay chân, dùng sức nhét vài cái bánh bao vào miệng, nàng nỗ lực muốn thiêu cạn chút máu cuối cùng.

Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên nhìn thấy bên trong máu loãng lộ ra một quang đoàn màu vàng. Quang đoàn lộ ra một chút, tựa hồ như muốn giấu mình trong máu nhưng lại vì máu sắp bị Minh hỏa thiêu sạch cho nên đang do dự.

Mắt nàng sáng ngời, thừa dịp lúc này trong lồng đang bị khói trắng bốc lên do thiêu hủy máu bao phủ, Kim Phi Dao nhanh chóng nuốt một viên Bổ Linh đan, nương Minh hỏa che chắn, thả Thiên Địa Tịch Diệt ra ngoài. Thiên Địa Tịch Diệt trượt xuống qua lan can lồng, đánh thẳng về phía thần hồn màu vàng lộ ra bên trong Minh hỏa.

Thiên Địa Tịch Diệt đi tới cạnh thần hồn, lập tức che phủ toàn bộ nó, sau đó sắc mặt Kim Phi Dao trắng bệch. Không chú ý được là bánh bao hay Bổ Linh đan, nàng nắm lên nhét vào miệng.

Các tu sĩ bên dưới nhìn bộ dạng chật vật của Kim Phi Dao thì đều cho rằng nàng không duy trì được nữa. Tuy nhiên, kể cả nàng không duy trì được cũng không sao, nơi này còn có người có hỏa diễm tương tự, đến lúc đó để hắn lên tiếp là được. Lúc này khắp thạch thất thối không chịu được, vậy mà nàng còn có thể ăn vui vẻ như thế, mọi người thực phi thường bội phục. Hẳn là không có gì có thể làm nàng mất cảm giác thèm ăn.

Ăn mấy cái, cuối cùng Kim Phi Dao cũng ổn định thân hình, mà Thiên Địa Tịch Diệt cũng nương Minh hỏa chạy trở về. Nàng vui vẻ, phóng tất cả linh lực ra, Minh hỏa bốc lên, thiêu hết sạch chút máu cuối cùng.

Trong lồng áp hồn trống rỗng, mặt đất có dấu vết màu đen, rốt cục cũng không nhìn ra nơi này lúc trước đã giam giữ cái gì. Kim Phi Dao nhảy xuống, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống, nàng vội vàng ăn nốt mấy cái bánh bao còn lại. Nếu còn vô lực như thế này thì quay trở về chính là vấn đề.

Đồng thời trong lúc đó, Hình Thiên đang chạy vội đến cũng dừng bước, hắn đã tới trong cái khe, cách đầu của mình càng ngày càng gần lại hoàn toàn đánh mất hơi thở của đầu. Không giống như trước kia chỉ là cắt đứt liên hệ, lần này là tiêu thất. Hắn đứng trong khe sâu, bốn phía là quân Thần tộc, tất cả mọi người đều nhìn hắn, chẳng lẽ đầu nằm ở đây?

Hình Thiên phẫn nộ rống to lên, đáng tiếc không có đầu, chỉ có thể phát ra thanh âm từ bụng nhưng cũng làm cho quân Thần tộc bốn phía đau đớn hai tai, cơ hồ như muốn nổ tung. Đúng lúc này, một con ma thú hai đầu vọt ra từ trên vách đá, hai cái đầu đồng thời mở miệng, đánh tới Hình Thiên cao cao ở chính giữa đám người.

Hình Thiên hiện tại không có đầu, hơn nữa lại có khả năng đã vĩnh viễn mất đi rồi, trước mắt lại đột nhiên lao ra ma thú có hai đầu, hai cái đầu vĩ đại kia muốn chói mắt bao nhiêu liền chói mắt bấy nhiêu. Tuy Hình Thiên không có mắt nhưng đã có trên vạn năm lấy ngực làm mắt, tự nhiên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hắn nâng thuẫn, hung hăng nện vào người ma thú hai đầu, tay phải vung rìu chém lên. Quang mang chói mắt và tiếng vang kịch liệt qua đi, cả hai đầu của ma thú đều bị chặt đứt, hắn chỉ dùng một cái rìu đã chém chết ma thú hai đầu mà ba tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không thể giết chết được, giống như chẻ củi vậy.

Chém chết con ma thú này cũng không thể bình ổn lửa giận của Hình Thiên, đầu hắn biến mất ở chung quanh đây, chứng tỏ kẻ hủy diệt đầu vẫn còn đang ở nơi này! Mang theo oán hận tận trời, Hình Thiên cầm rìu chém lung tung bốn phía, quân Thần tộc lập tức hiểu ra đám hạ giới đê tiện đang ở ngay chung quanh, bọn họ nhanh chóng phân tán ra, tìm kiếm các chỗ khả nghi.

Kể cả không thể mang đầu Hình Thiên trở về thì thần hồn cũng phải thu lại, nếu không thì năng lực của Hình Thiên muốn khôi phục sẽ cần rất nhiều thời gian và tính mạng tu sĩ.

Mà ở trong thạch thất, Kim Phi Dao lặng yên không tiếng động thu hồi thần hồn trong đầu Hình Thiên, nàng thật sự cõng Mập Mạp, lẳng lặng đứng nhìn mọi người. Đầu Hình Thiên cứ vậy không còn, sự tình đã kết thúc nhưng lại cứ làm người ta có cảm giác như đã đến không một chuyến vậy. Không đúng, không coi như là đến không, cuối cùng cũng được thưởng thức cảnh tượng khiến người ta buồn nôn suốt ba ngày.

Thái Hạo Diễn còn muốn nói chuyện với Khương Thủy Nhiên về Hồn Tư thảo, cũng vì tránh để Hình Thiên và quân Thần tộc tìm đến, bọn họ quyết định mau chóng rời khỏi nơi này. Mà những tảng đá này Kim Phi Dao hiện tại dù có muốn mang đi cũng không thể cắn ra được, còn cả cái lồng làm từ Kim Đồng thần thiết kia cũng vậy. Nghĩ nghĩ, nàng chỉ có thể để lần sau lại tới, dù sao không có đầu Hình Thiên thì cũng không có ai chú ý đến nơi này.

Thái Hạo Diễn dẫn đầu, mọi người bắt đầu theo đường cũ trở về, mà Lang đại nhân vẫn đứng đó. Kim Phi Dao cõng Mập Mạp đi ngang qua người hắn, có chút tò mò nhìn hắn một cái, ở lại phía sau chẳng lẽ còn có thứ gì có thể nhặt? Vì thế, nàng cũng thả chậm bước chân, dừng ở sau đám người, muốn nhìn xem có thể ăn theo, nhặt chút đồ tốt về không.

Nhưng có mặt nhiều người như vậy mà Lang đại nhân cũng có thể bí mật lấy đi cái gì sao?

Ngay lúc nàng đang nghi hoặc, Lang đại nhân đứng ở trên thang đá liền giơ tay ném một đoàn Minh hỏa vào thạch thất. Hỏa diễm màu đen lập tức bốc cao lên tới hai mươi tượng, cơ hồ bao phủ toàn bộ thạch thất trong biển lửa, mà trong biển lửa phát ra thanh âm bùm bùm như có thứ gì đó bị cháy nổ.

Sau hơn mười tức, Lang đại nhân mới thu Minh hỏa về, mặt đất vừa rồi bị Kim Phi Dao thiêu đốt nham nhở lúc này đã trở nên sáng như tuyết. Sau đó, Lang đại nhân không nói một câu, xoay người bước lên bậc thang.

Kim Phi Dao cõng Mập Mạp đứng ở phía sau, thở phì phì nói: “Mập Mạp, đây là hắn cố ý khiêu khích, nói ta thiêu không sạch có phải không?”

“Khiêu cái rắm a, rõ ràng là ngươi không thiêu sạch. Trong đám màu đen kia chắc chắn còn tàn lưu bột phấn, dù chỉ bằng hạt vừng thì hắn cũng sẽ hồi sinh đấy.” Mập Mạp đương nhiên không biết ở đó có gì hay không, tuy nhiên Lang đại nhân đã phải ra tay thì chứng tỏ là làm không sạch sẽ.

“Hắn rõ ràng là dùng lửa lợi hại hơn ta, vậy mà vẫn đứng bên cạnh nhìn cả một ngày, bây giờ mới ra tay chính là cố ý làm ta khó chịu.” Kim Phi Dao tức giận bất bình nói.

Mập Mạp hữu khí vô lực nói: “Được rồi, nếu hắn thật sự đi thiêu thì ngươi còn có cơ hội sao?”

Tuy đúng là như vậy nhưng Kim Phi Dao vẫn khó chịu hừ một tiếng.