Trong lều trại sát khí vô tận khiến cho đám linh thú đang trị liệu thương thế cũng không yên, nhiều con còn gầm nhẹ lên.
Đỗ Thủy Lam nóng nảy, những nam nhân này sao lại như vậy, nếu dọa cho
những linh thú nhỏ bé khả ái này hoảng sợ thì sao. Nhất là cái tên hung
hăng kia, tuyết bích hồ trân quý trong tay hắn bị dọa cho run lẩy bẩy
lên rồi.
“Triệu Yến Hồng, ngươi muốn làm gì? Tuyết bích hồ bị dọa sợ hãi rồi. Nếu ngươi không muốn ngồi ở đây thì hãy đi ra ngoài cho
ta.”
Triệu Yến Hồng ôm tuyết bích hồ trong tay, ánh mắt ác độc
nhìn chằm chằm Kim Phi Dao giống như có thù giết cha đoạt thê vậy. Kim
Phi Dao thì bày ra vẻ mặt khinh thường, bộ dáng lưu manh, càn rỡ trừng
lại.
Hai người đang âm thầm đọ sức thì nghe thấy tiếng mắng của
Đỗ Thủy Lam, Triệu Yến Hồng vội vàng thu hung quang trong mắt lại, vẻ
mặt nhu hòa, có chút nịnh hót đáp: “Đỗ tiểu tả, ngươi mau nhìn giúp ta,
tiểu tuyết hồ hình như bị bệnh rất nặng.”
Đỗ Thủy Lam liếc tuyết
bích hồ hữu khí vô lực trong tay hắn, tức giận nói: “Nó là do ăn nhiều
quá nên mới vậy. Nếu ngươi còn bắt ép linh thú nữa thì sau này ta không
cho ngươi tới nhà ta nữa.”
“Đỗ muội muội, nghe ta giải thích đã.
Ta cũng không biết là do con tuyết bích hồ này ăn nhiều, thực sự không
phải là ta làm, ta tuyệt đối không ép nó ăn gì cả. Lúc trở về ta sẽ điều tra xem rốt cục là ai dám ngược đãi linh thú của ta.” Triệu Yến Hồng
nhíu mày, tựa hồ thực có ai đó gây phiền toái cho hắn.
Lừa người
khác còn được, Đỗ Thủy Lam thì còn lâu mới tin. Gia hỏa này cứ hai, ba
ngày lại mang một linh thú trân quý tới, không phải đau chân thì là ăn
phải vật lạ, rõ ràng là cố ý bệnh.
“Ngươi đừng có cả ngày tới đây làm ảnh hưởng tới công việc của ta.” Đỗ Thủy Lan ngẩng đầu nhìn ra cửa, phát hiện Kim Phi Dao đã đi từ bao giờ.
Thấy Đỗ Thủy Lam còn lưu luyến mong ngóng nhìn ra ngoài, lửa giận trong lòng Triệu Yến Hồng lại
bùng lên, ghi hận Kim Phi Dao. Nhìn bộ dáng đó thì chắc chắn là có tham
gia cuộc tỷ thí, nếu như đã thông qua tỷ thí, hắn đột nhiên nảy ra một
kế, âm hiểm cười.
Kim Phi Dao không có rảnh đứng xem hắn nịnh nọt nữ nhân, thừa cơ đi ra ngoài. Nghĩ ngợi, nàng đưa bùa Truyền Âm cho Hoa Khê rồi quay vào thành Lạc Tiên. Dù sao cũng là bằng hữu, có chuyện gì
cũng phải quan tâm một chút.
Nàng tới xưởng mộc trước, muốn xem tiểu lâu làm đến đâu rồi.
Chủ quán thấy Kim Phi Dao tới liền đưa nàng tới hậu viện, tiểu lâu đã có sơ hình, nửa tháng nữa là có thể giao hàng. Dù sao thì trong mộc điếm cũng có tu sĩ Luyện Khí đốc thúc cho nên tiến độ nhanh hơn ở thế tục nhiều.
Tiến độ rất đáng hài lòng, Kim Phi Dao lại đặt thêm một vài gia cụ. Tiểu lâu đã làm cho xinh đẹp thì cho đẹp hơn nữa luôn, ở bên trong cũng thoải
mái, chỉ tiếc là không có nơi để trồng linh thảo.
Trở lại nhà, nàng phát hiện Hoa Khê đã nhận được bùa Truyền Âm, lại còn trả lời nàng.
Kim Phi Dao bóp nát bùa Truyền Âm, nghe xong mới biết Hoa Khê xui xẻo tới
cực điểm, ngay tràng đấu đầu tiên đã gặp phải cao thủ Kính Hoa các, còn
chưa xuất thủ được mấy đã bị đối phương đánh cho rơi đài, lập tức bị đào thải.
Kim Phi Dao le lưỡi, thế nào lại gặp Kính Hoa các? Với
kiến thức hạn hẹp của nàng cũng biết rõ đó là một trong năm chi của Lạc
Tiên điện. Hòn đảo toàn nước, trông như một tấm gương bên cạnh đảo của
Hư Thanh các chính là của Kính Hoa các, môn phái chỉ thu nữ đệ tử.
Những kẻ đó quá nhàn rỗi sao, rõ ràng đâu có thiếu một viên Trúc Cơ đan, lại
còn muốn tới đây góp vui. Đám thiên chi kiêu tử đó dù có cùng tu vi thì
công phu và pháp khí của họ cũng là cực phẩm, những tu sĩ mà hiếm lắm
mới có người có pháp khí thượng phẩm thì sao có thể thắng được bọn họ?
Các nàng cũng cao hứng quá, nhất thời nổi hứng chạy tới đây chơi, khiến cho không ít tán tu và đệ tử các môn phái nhỏ bị đào thảo, viên Trúc Cơ đan khao khát cả đời cứ thế bay mất, đúng là khóc không ra nước mắt.
Gửi bùa Truyền Âm an ủi Hoa Khê một chút, nói hắn đừng quá buồn rầu, không
thể tham gia thì có thể đi cướp, có điều cần phải nhớ là viên đầu tiên
là của ta, còn lại thì phần hắn. Cũng không biết khi Hoa Khê thu được
bùa Truyền Âm của bạn tốt thì sẽ tức giận thành thế nào.
Kiến
Giáp Tinh trong Cảnh Thiên huyễn bồn sống rất tốt, tốc độ thải linh
thạch là một ngày một viên, tựa hồ đã quen ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn, chúng còn dùng nước miếng dính hắc sa thành một cửa động cao tới ba
thước so với mặt cát. Điều đáng quý là kiến Giáp Tinh vì muốn giữ cho
huyệt động sạch sẽ mà lôi hết toàn bộ linh thạch ra ngoài, rất tiện cho
Kim Phi Dao.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã mấy
ngày trôi qua, cuộc tỷ thí cuối cùng đã bắt đầu, mà ở góc đông bắc của
sân bãi trong thành Lạc Tiên có một mảng đất trống rất rộng. Lạc Tiên
điện đã bắt đầu thi công sân bãi này từ một năm trước, trừ việc dùng cho cuộc tỷ thí này thì sau đó còn chuyên môn cung cấp cho các tu sĩ có
tranh chấp dùng để tiến hành sinh tử đấu.
Trong thành Lạc Tiên không cho đánh nhau, chỉ cần nơi này hoàn thành là các tu sĩ liền co nơi để giải quyết tranh chấp.
Lại còn có thể đăng ký trước, sau đó Phúc Linh lâu sẽ để mọi người đặt cược.
Oán hận giữa các tu sĩ cũng thật là lớn, mới có mấy ngày mà đã có mấy chục
tu sĩ vào báo danh trong Sinh Tử tràng. Mà Sinh Tử tràng còn có ưu đãi
cho những tu sĩ báo danh trong mấy ngày này là không thu phí, hơn nữa
một phần ba tiền đặt cược sẽ được trao cho bên thắng.
Như vậy một trận chiến cũng có thể thắng được mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn linh
thạch, nhiều hơn bao nhiêu lần so với giết yêu thú. Tu sĩ chuyên trách
Sinh Tử tràng cũng xuất hiện, chỉ đợi thi đấu tranh Trúc Cơ đan kết thúc là sẽ bắt đầu.
Cuộn tranh mua từ Phúc Linh lâu cũng đồng loạt
sửa chữa nội dung, Kim Phi Dao dễ dàng tìm được số tràng tỷ thí và đối
thủ của mình trong đó.
Trận số hai mươi tám, đối thủ là Triệu Yến Hồng, là người của Triệu gia – một tu tiên gia tộc trong thành Lạc
Tiên. Nhìn vào mặt đối thủ, Kim Phi Dao cảm thấy quá là trùng hợp, đây
chính là tên gia hỏa muốn cướp Mập Mạp trong trướng thú y kia. Nàng bắt
đầu tử tế nghiên cứu công pháp và pháp khí của Triệu Yến Hồng.
“Không phải là đi cửa sau chứ? Sao lại không miêu tả cái gì? Hắn thắng thì
được gấp đôi, ta thắng liền được gấp ba, xem ra là trong cuộc tỷ thí
giữa ta và hắn thì ta không được coi trọng rồi.” Kim Phi Dao nhìn tỷ lệ
đặt cược bên dưới, số linh thạch đặt cược vẫn không ngừng biến hóa,
người đặt cho hắn vượt xa mình.
Ngày thường Kim Phi Dao không quá chú ý tới các danh nhân danh gia trong thành Lạc Tiên cho nên không
biết Triệu Yến Hồng là người thế nào, càng không biết Triệu gia có lai
lịch gì. Thật ra Triệu gia này rất có danh tiếng ở thành Lạc Tiên, sản
nghiệp nhiều dọa người, Tiên Mỹ lâu nổi tiếng ngang với Mỹ Nhân lâu
chính là sản nghiệp nhà hắn.
Nữ tu sĩ ở đó người đẹp, tu vi cao, còn đặc biệt phong tao, hoàn toàn khác với vẻ thanh cao của Mỹ Nhân lâu.
Triệu Yến Hồng tương đối được coi trọng trong Triệu gia, thực lực gần đứng
đầu trong đám tiểu bối, hơn nữa đang tranh chấp địa vị với đường huynh,
cho nên nếu cưới được Đỗ Thủy Lam thì hắn sẽ có chỗ dựa lớn. Bảo sao hắn lại bỏ ra một lượng linh thạch lớn để đi cửa sau, muốn mình và Kim Phi
Dao gặp nhau.
Thật ra người theo đuổi Đỗ Thủy Lam rất nhiều,
nhưng đại đa số là con cháu của các đại tu tiên gia tộc, mọi người bình
thường cũng quen biết, có chạm mặt cũng phải nể nhau. Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại là kẻ không quyền không thế, kể cả sau lưng có Toàn Tiên môn
thì cũng giống như dán hai chữ “Tán tu” trên lưng mà thôi. Không lấy
nàng để trút giận quả không phải là hành vi của công tử bá quyền.
Kim Phi Dao không hề biết những điều đó, còn thực cho rằng là trùng hợp.
Nghĩ đến bộ dáng hắn nhìn mình như hổ rình mồi, nàng liền không suy xét
đến thân phận gia tộc tu tiên của hắn, chỉ nghĩ làm sao khi lên sân khấu tìm cơ hội hạ tử thủ. Dù sao cũng là tỷ thí, kể cả có làm chết người
thì chắc hẳn cũng là điều bình thường có thể lý giải.
Từ tỷ lệ
đặt cược của Phúc Linh lâu, nàng cảm giác Triệu Yến Hồng có thể rất lợi
hại. Đúng thời điểm mấu chốt thì Mập Mạp lại tiến giai, không thể ra
giúp đỡ, nàng cần phải chuẩn bị cẩn thận.
Nghiên cứu một chút,
Kim Phi Dao phát hiện nàng chủ yếu cận chiến, nếu đối phương dùng công
pháp đặc biệt hoặc pháp bảo cực phẩm bay lên không trung thì dù nàng có
thông thạo đạp không thuật, chỉ sợ cũng không thể xuất toàn lực, xem ra
phải kiếm một pháp khí đánh xa mới được.
Đã có kiến Giáp Tinh sản xuất linh thạch, nàng không cần phải quá tiết kiệm, thế là liền tới cửa hàng của Phúc Linh lâu ở thành Lạc Tiên tự đặt một ngàn linh thạch hạ
phẩm cho mình. Sau đó liền tới cửa hàng bán linh phù mua hai trăm tờ
liệt hỏa phù nhị phẩm, thứ này rất dễ dùng, chỉ cần tung ra là được, vừa tiết kiệm linh lực vừa đỡ tốn thời gian.
Mua bùa xong, nàng lại
tới cửa hàng luyện khí. Cửa hàng này nàng đã rất vất vả mới biết được,
chuyên môn luyện chế những thứ ly kỳ cổ quái, các loại pháp khí, ám
chiêu hại người. Giá cả tuy cao nhưng hiệu quả sử dụng thực không tầm
thường.
Lúc ra khỏi tiệm thì đầy mặt nàng là nụ cười âm hiểm, đại thẩm bán hoa quả ở đối diện nhìn thấy liền biết cửa hàng kia lại bán ra sản phẩm độc ác gì rồi, lắc lắc đầu thở dài, thế đạo hiện giờ thực nguy hiểm, may mà mình không đồng ý cho nhi tử vào nhà này học luyện khí,
nếu không thì không biết đã thành bộ dáng hư hỏng gì nữa.
Kim Phi Dao không ngờ lại mua được thứ hay ho như vậy, tuy tồn nhiều linh thạch nhưng lại rất đáng giá. Nàng ngầm hạ quyết tâm, sau này chỉ mua pháp
khí của cửa hàng này, các hàng khác có tốt thế nào cũng không mua, mấy
thứ ở đây thích hợp với nàng hơn.
Thời gian còn lại chỉ là chờ
đợi, nàng rảnh rỗi nhàm chán nghĩ tới thuật ẩn nấp của Sơn Ngàn Tử, cảm
thấy ngứa ngáy muốn đi mua một thuật ẩn nấp tốt. Đáng tiếc là tìm khắp
các cửa hàng to cửa hàng nhỏ trong thành Lạc Tiên lẫn các sạp hàng vỉa
hè cũng không tìm được một bản công pháp ẩn nấp cao cấp nào.
Nàng đành phải trở về, ngẩng đầu lên trời, tuyệt vọng rống to, “Thực đáng mơ ước, ta ước có một ẩn nấp thuật có thể ẩn thân, có thể che hết linh
khí, còn có thể áp chế tu vi, đặc biệt là giá phải rẻ.”
Hô lớn xong, nàng tựa hồ nghe thấy từ một nơi xa nào đó truyền tới thanh âm: “Chuyện tốt như vậy, ngươi đi cướp đi.”
“Phi, pháp trận rách nát này lâu năm không sửa rồi hay sao mà ngay cả tiếng
hét cũng truyền ra ngoài được. Pháp trận của Đinh Tễ vẫn tốt hơn, những
thanh âm trong viện của hẳn chưa bao giờ truyền ra bên ngoài.” Kim Phi
Dao đỏ mặt tía tai mắng, lại có ai nhàm chán đến mức đáp lời chứ.