Xử lý xong chiến lợi phẩm, Kim Phi Dao ăn luôn mấy cái bánh bao cuối cùng, nhẹ nhàng phóng khoáng trở về cùng Văn vương. Mà dọc đường đi Văn vương đều không nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Kim Phi Dao một lúc rồi lại tiếp tục chạy đi. Điều này khiến cho Kim Phi Dao rất không thoải mái, nhìn tới nhìn lui là muốn làm gì chứ.
Vì thế, nàng phi thường bất mãn hỏi: “Nhìn cái gì chứ? Cũng đâu phải chưa từng thấy.”
“Sau này ngươi có tính toán gì không?” Văn vương đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tính toán? Tính toán cái gì? Đương nhiên là cùng ngươi ngoạn nha.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Văn vương hít thở không thông, nghiêng mặt sang một bên, cắn chặt răng, sau đó mới quay lại nói: “Ta nói là ngươi sau này có tiếp tục thủ ở đây không?”
“Đương nhiên không, đợi nơi này ổn định lại thì ta sẽ bảo Ngân Hổ vương phái người khác tới, hai chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai.” Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói.
“Cái gì vậy?” Văn vương mạc danh kỳ diệu nhìn nàng: “Hai chúng ta lưu lạc thiên nhai? Ta có thể đoán là ngươi đang câu dẫn ta không?”
Kim Phi Dao cười ha ha: “Đúng vậy, chúng ta đi đuổi tất cả Nhân tộc ở Hà Thạch Thần giới trở về, cho nên coi như là lưu lạc thiên nhai đi.”
“Ngươi giết đến nghiện rồi. Nơi này vừa giết xong đã lập tức muốn đánh sang nơi khác. Đi về bàn bạc kỹ lại đã rồi ngươi lại làm chuyện khác.” Văn vương nhìn kẻ cuồng bạo lực này, cảm thấy hắn phải nói chuyện với nàng, về sau cần làm việc có kế hoạch mới được.
Không ngờ Kim Phi Dao lại khoát tay nói: “Có gì cần bàn bạc kỹ hơn? Coi chừng vài ngày, nếu bọn họ không phái người tời thì chúng ta liền bảo Ngân Hổ vương phái người tới tiếp nhận nơi này, sau đó chúng ta vì Yêu tộc xuất lực, đi đánh đuổi Nhân tộc.”
“… Dù sao ngươi cũng là bệ hạ, ngươi quyết định đi.” Văn vương trầm mặc một hồi, thái độ khác thường nói.
Kim Phi Dao tò mò nhìn hắn, Văn vương lại nghe lời như vậy thật nằm ngoài dự kiến của nàng. Theo như hiểu biết của nàng về Văn vương thì người này hẳn là phải dùng cặp mắt xinh đẹp kia liếc vài cái xem thường rồi mạnh mẽ trừng nàng mới đúng.
Trở lại doanh địa, các Yêu tộc còn đang chờ đi tiếp ứng, lại phát hiện người đã an toàn trở lại, tuy có chút chật vật nhưng thoạt nhìn không hề bị thương. Sau khi nghe ngóng lại biết bọn họ đã giết hơn ba trăm tu sĩ kia, chỉ có mấy chục người còn sống đào tẩu.
Lúc trước còn cảm thấy vị bệ hạ này tu vi quá thấp, cảm giác không có uy vọng, bây giờ các Yêu tộc ở đây đều thay đổi cái nhìn, trong ánh mắt nhìn Kim Phi Dao đã thêm không ít kính ý. Kim Phi Dao rất thích loại cảm giác này, sống đã mấy trăm năm, khó lắm mới có được cảnh tượng như bây giờ, tự nhiên phải hưởng thụ một chút.
Tuy nhiên, nàng tạm thời chưa nói muốn đưa Văn vương đi mà ngồi trong doanh địa chờ xem Nhân tộc có phái người tới trả thù hay không. Trong lúc đợi chờ nàng vẫn không hề nhàn rỗi, cả ngày ngồi làm nhân bánh và vỏ bánh, đặt sẵn trong túi càn khôn.
Văn vương truyền ý tứ của Kim Phi Dao tới Ngân Hổ vương, sau đó chờ Ngân Hổ vương an bày. Nếu muốn phái người mới tới thì những thuộc hạ đã đi theo hắn lâu nay sẽ phải giao cho một gã đồng tộc khác, đó cũng là một tu sĩ Thần Thú kỳ, lúc này đang canh giữ ở một phía khác của Hà Thạch Thần giới.
“Chỗ bánh bao này của ngươi đều để bổ yêu lực?” Văn vương thấy Kim Phi Dao suốt ngày ngồi làm bánh bao thì tò mò hỏi.
“Không phải.” tay Kim Phi Dao vẫn bận việc, miệng thì nói; “Bánh bao hôm đầu tới ta mời ngươi ăn là ngân bánh bao để tăng tu vi, bởi vì vấn đề về nguyên liệu cho nên một cái bánh bao có thể gia tăng khoảng một năm tu vi. Các nguyên liệu khác nhau ta đều khống chế ở phân lượng này, cơ bản đều duy trì ở con số một năm. Tối hôm đó ta mang theo kim bánh bao để bổ sung linh lực, may mà túi càn khôn có thể giữ cho nguyên liệu tươi mới nên mới làm trước một ít để trong đó, chỉ cần không quá một tháng là được.”
“Kim bánh bao, ngân bánh bao? Tên này có hàm ý gì sao?” Văn vương cảm thấy tên của bánh bao có chút kỳ quái. Bánh bao đều to khoảng một nắm tay, vỏ trắng, nhân bánh thì màu sắc hơi cổ quái, đủ màu đủ dạng, tuy nhiên lại không thấy màu vàng và màu bạc.
Kim Phi Dao ngừng tay, nhìn hắn cười nói: “Bánh bao chỉ có hai loại hiệu quả, đặt tên hay rất phiền toái, cho nên bánh dùng để gia tăng tu vi gọi là ngân bánh bao, còn loại bánh để bổ linh lực lúc chiến đấu thì đặc biệt hơn cho nên gọi là kim bánh bao.”
“Ngươi đặt tên đúng là bớt việc, bánh bao này hiệu quả tốt như vậy, ngươi không định bán sao?” Văn vương rốt cục nói đến chính đề.
Kim Phi Dao cười xấu xa: “Ngươi muốn ăn bánh bao?”
Văn vương bị nàng hỏi có chút xấu hổ, lúc trước còn ầm ĩ với người ta như vậy, tặng không bánh bao còn không cần, giờ lại chủ động yêu cầu ăn bánh, thực làm người ta khó qua. Hắn tỏ vẻ lạnh nhạt nói: “Hiện tại đang phải đối kháng Nhân tộc, nếu mọi người có thể gia tăng thêm chút tu vi cũng tốt, ta muốn mua một ít cho thuộc hạ, tu vi cao ở những thời điểm mấu chốt đều có thể bảo mệnh. Biết không thể nói đại nghĩa Yêu tộc gì đó với ngươi cho nên ta mới bàn chuyện mua bán, ý ngươi thế nào?”
“Vậy ngươi muốn ăn bánh bao không?” Kim Phi Dao không trả lời mà nheo mắt lại, cười tủm tỉm hỏi lần nữa.
Văn vương khẽ cắn môi, thở phì phì nói: “Ăn! Ngươi bán hay không bán thì cứ việc nói thẳng đi.”
Kim Phi Dao che miệng cười ha ha, sau đó vươn tay nói: “Một khối linh thạch thượng phẩm một cái bánh bao.”
“Ngươi ăn cướp à? Long Ngâm đan cao phẩm để bổ sung tu vi một lọ mười hai viên mới có năm mươi khối linh thạch thượng phẩm. Mười hai viên đó, một viên có thể gia tăng bốn, năm năm tu vi, tính ra thì không cần năm khối linh thạch thượng phẩm. Ngươi một cái gia tăng một năm mà đòi một khối linh thạch thượng phẩm, quá đắt.” Văn vương bất mãn nói.
“A? Ngươi chờ ta tính đã. Năm khối linh thạch thượng phẩm năm năm tu vi, một khối linh thạch thượng phẩm một năm, không phải là giống nhau sao?” Kim Phi Dao đếm đếm ngón tay tính nhẩm, phát hiện nàng không tính sai, giá bánh bao và Long Ngâm đan không khác biệt lắm, căn bản là không đắt.
Văn vương thấm thía nhắc nhở: “Kim bệ hạ…”
“A, ta là bệ hạ Yêu tộc, vốn nên tặng không…” Kim Phi Dao lĩnh ngộ, bản thân là bệ hạ Yêu tộc tôn kính, bán bánh bao mà cũng không rẻ một chút thì quá kỳ quái.
Vì thế nàng nghĩ nghĩ, nguyên liệu làm bánh đều là những thứ mà mọi người liệp sát yêu thú xong không dùng đến, tính ra thì vốn cũng không cao, vậy thì tính rẻ một chút cũng được. “Mười cái bánh bao một khối linh thạch thượng phẩm, nhưng không thể nợ, ta đang cần linh thạch. Còn nữa, nếu có thể mang thịt yêu thú cao phẩm tới thì cũng có thể đổi lấy bánh bao.”
“Không thành vấn đề, vậy để ta đi thông báo cho mọi người.” thấy việc mua bán bàn xong, Văn vương liền đứng dậy, định trở về bảo mọi người chuẩn bị linh thạch, nhưng đi được vài bước hắn lại dừng lại, hỏi: “Kim bệ hạ, có thể xử lý hương vị bánh bao một chút không? Hương vị có chút không ngon miệng.”
Vừa nghe lời này, Kim Phi Dao liền trợn tròn mắt, khiển trách: “Có ý gì? Ngươi muốn nói khó ăn thì cứ việc nói, còn không ngon miệng! Có mà ăn đã là tốt rồi, ngươi cho rằng mĩ vị trong Bách Vị lâu là thứ tốt sao? Của ta đây là hàng thật giá thật đó, chỉ có hương vị hơi kém thôi, các ngươi chịu khó một chút là được. Đan dược khó ăn muốn chết còn cả ngày ném vào miệng, vài cái bánh bao còn có thể chết người được à?”
Văn vương bị nàng mắng cho á khẩu không trả lời được, yên lặng xoay người rời đi. Đi ra không xa hắn đột nhiên bừng tỉnh lại, rốt cục là có chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Vì sao nàng mắng mà hắn lại không phản bác lại? Đúng rồi, hễ nhìn thấy phù văn bệ hạ trên mặt nàng là sẽ cảm thấy có cảm giác áp bách. Tư tế cũng quá đáng giận, vì sao lại vẽ phù văn thật lên chứ, thứ đó có hiệu quả uy hiếp nha.
Không được! Sau này lúc nói chuyện với nàng phải quay lưng lại, nếu không cứ nhìn thấy phù văn là lập tức sẽ thần phục. Tư tế có biết bản thân đã làm gì không hả? Hơn nữa, bánh bao kia vừa to vừa khó ăn muốn chết, Long Ngâm đan cũng không khó ăn bằng nó.
Nghe lời đã nhiều ngày như vậy Văn vương mới chú ý thấy bản thân quá nhu thuận. Đều do phù văn bệ hạ kia làm hại, phù văn này vì đề cao lực uy hiếp của bệ hạ cho nên có hàm chứa phù trận tinh xảo bên trong. Hoa văn này ngoại trừ đại biểu cho địa vị thì còn có chứa lực uy hiếp, có hiệu quả uy hiếp với bất kỳ kẻ nào.
Nhưng lúc tu vi thấp hơn người thì hiệu quả uy hiếp sẽ phai nhạt nhiều, còn nếu tu vi ngang bằng hoặc cao hơn người thì kể cả trong lòng đối phương không tôn trọng bệ hạ đi nữa, chỉ cần nhìn phù văn là vẫn sẽ bị uy hiếp. Về hiệu quả này thì Yêu tộc là rõ nhất, trong tiềm thức của Yêu tộc đã luôn cảm thấy bệ hạ là người để cho người Yêu tộc kính sợ, bởi vậy người có phù văn như vậy thì sẽ có hiệu quả rất cao với bọn họ.
Chính vì nguyên nhân này mà Văn vương đã trở nên không giống bình thường. Vốn bởi vì hiệu quả của phù văn mà hắn có chút phục tùng Kim Phi Dao, tuy nhiên trong tiềm thức lại chán ghét nàng, điều này làm hắn mặc dù tức giận đến chết khiếp lại thành thành thật thật nghe lời.
Xem ra để đối phó nàng chỉ có thể áp nàng về mặt tu vi, nhất định phải nhanh chóng tiến giai Luyện Hư kỳ, nếu không sẽ bị người này ăn gắt gao. Văn vương khẽ cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhân chiến sự lần này kiếm thật nhiều máu tươi về tu luyện. Về phần bánh bao… bánh bao cũng được, dù sao chút linh thạch ấy hắn vẫn có.
Từ hôm sau, Kim Phi Dao bắt đầu bán bánh bao. Để kiếm thêm linh thạch cho Hoa Uyển Ti tăng tu vi, nàng ra sức làm bánh bao đủ loại màu nhân. Mập Mạp hễ nhàn rỗi là lại lật các tảng đá lên, bắt cá bên dưới ăn xem có linh khí hay không, hoặc là liếm liếm đá xem đám rêu bên trên có thể dùng làm bánh hay không.
Sau đó, chúng Yêu tộc ăn bánh bao liền nhìn thấy Mập Mạp ôm những rong rêu mọc dưới nước kia về, ném hết vào trong chậu đựng nhân bánh ngay trước mặt bọn họ, sau đó được bệ hạ làm thành nhân bánh bao lục sắc quỷ dị.
Nhóm Yêu tộc bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao bánh bao lại khó ăn như thế, hóa ra toàn làm từ những thứ loạn thất bát tao. Nếu không phải Bánh Bao bệ hạ vừa bán bánh vừa ăn thì bọn họ thực hoài nghi đống rong rêu đó được cho vào chỉ là vì chỉnh bọn họ.
Kim Phi Dao còn không biết vì chuyện bánh bao mà nàng hiện tại đã từ Kim bệ hạ trở thành Bánh Bao bệ hạ. May mà danh hiệu này mới chỉ lan truyền trong doanh địa này, tuy nhiên chờ lúc nàng du đãng ra ngoài thì danh hào này có khả năng sẽ đi theo cả đời.
Có lần Nhân tộc đã phái một đội năm trăm tu sĩ tới, đều bị Văn vương dẫn theo Yêu tộc, cộng thêm phương pháp đánh nhau hung hãn của Kim Phi Dao diệt sát.
Lúc này tin tức từ Lưu Bàn Sơn cũng truyền tới, Ngân Hổ vương và tư tế suy nghĩ hồi lâu đã quyết định đồng ý với đề nghị của Kim Phi Dao, để nàng mang theo Văn vương chủ động đi giết địch.
Vốn Văn vương có ý mang theo một đội nhân mã tầm mấy chục hoặc một trăm người, nếu không lúc nguy hiểm sẽ không có giúp đỡ nhưng lại bị Bánh Bao bệ hạ từ chối, lý do là một, hai người chạy trốn mới dễ, Yêu tộc coi trọng đồng bạn, đến lúc đó lại muốn cứu người thì phiền toái, khó nói còn có thể hại chết nhiều người hơn.