Sau khi nghi thức xong xuôi, Bố Tự Du liền vội vàng kéo Kim Phi Dao rời khỏi Lưu Bàn Sơn Thần giới. Nàng thì lại mong muốn ở thêm vài ngày vì tuy địa hình nơi này có chút khó xem nhưng nàng vừa mới lên làm bệ hạ, ở Lưu Bàn Sơn có thể nói là đi ngang, người người nhìn thấy nàng đều phải tôn xưng một tiếng bệ hạ, làm nàng sướng lơ lửng.
Hiện tại rời khỏi đây nàng còn có chút không nỡ, rời khỏi đây thì không thể treo phù văn trên mặt suốt ngày nữa, loại cảm giác cao cao tại thượng này cũng sẽ không còn. Nhưng nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Bố Tự Du, nàng đành phải cáo biệt chúng yêu, nhăn nhó đi làm nhiệm vụ thoải mái gì đó cùng Bố Tự Du.
“Ngươi thực sự ngâm hết một vạn Hắc Thủy kiến?” Hoa Uyển Ti ngồi trên phi thảm, tò mò hỏi.
Kim Phi Dao lấy ra một cái bình rộng đáy dài bằng nửa cánh tay, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng đen như mực, nàng cầm nó lắc lắc, nói; “Đúng thế, ngâm toàn bộ. Ta còn lo nhiều kiến quá không đựng hết được, không ngờ chúng nó lại ngộ rượu tức hóa, ném vào liền hóa thành hắc thủy. Cho một vạn con vào mà rượu cũng không nhiều lên bao nhiêu, tuy nhiên về màu sắc thì thực không dám khen tặng.”
“Đen như mực, vừa nhìn đã biết là độc dược, ai sẽ uống cái thứ đó chứ.” Hoa Uyển Ti nhìn loại rượu không khác mực kia, thật không hiểu Kim Phi Dao định đi âm ai, có thể uống thứ này chắc chắn là kẻ mù.
Cất bình vào túi càn khôn, Kim Phi Dao nói với Bố Tự Du: “Nhiệm vụ lần này rốt cục là gì? Vì sao trên Điểm Sự phù của ta lại không có?”
“Nhiệm vụ này ta đã nhận, ngươi chỉ cần đi hỗ trợ là được, đến lúc đó sẽ đưa thù lao cho ngươi. Thế Đạo Kinh cũng sẽ không gạt người, thù lao hai nhiệm vụ kia của ngươi ta cũng mang tới, ngươi còn lo lắng cái gì!” Bố Tự Du ngồi xếp bằng trên phi thảm hút thuốc, nghiêng đầu cười nói.
“Dù sao cũng phải nói cho ta một chút chứ, nếu không thật giống với người mù, ta kiểu gì cũng phải có chút chuẩn bị chứ.” Kim Phi Dao ngáp một cái, cảm thấy những ngày đi đường này thật nhàm chán, nếu giữa các Thần giới có truyền tống trận thì tốt, vút một cái là có thể truyền tống đi, chứ cứ bay từng chút như bây giờ vừa tốn thời gian lại vừa chán.
Bố Tự Du cười cười, không chịu nói rõ: “Đến nơi ngươi sẽ biết, cho ngươi một kinh hỉ. Địa điểm là Lăng Vân Thần giới, nội dung nhiệm vụ giữ bí mật, dù sao cũng là chuyện tốt.”
“Thần thần bí bí, còn có thể có chuyện tốt gì chứ.” Kim Phi Dao mới không tin có chuyện tốt, cùng lắm chỉ là bảo nàng làm trộm, thế đã xem như việc nhỏ rồi.
Sau khi các nàng ngàn dặm xa xôi tới Lăng Vân Thần giới, nhìn đầy trời băng tuyết thì ngây ngẩn cả người, người chỉ cần đứng dưới đất thì nửa khắc sau sẽ bị tuyết lấp chìm.
“Đứng đó làm gì, lấy phi thảm ra đi.” Bố Tự Du nghiêng đầu nhìn nhìn, Mập Mạp vì quá thấp cho nên đã bị băng tuyết vùi lấp, chỉ còn chỏm đầu lộ ra ngoài.
Kim Phi Dao bất mãn oán thầm, lấy phi thảm ra, lôi Mập Mạp ra khỏi đống tuyết, nhảy lên phi thảm. Đoàn người dưới sự chỉ điểm của Bố Tự Du bay vào trong Lăng Vân Thần giới.
Nhìn những bông tuyết trắng đầy trời, Kim Phi Dao mặt không biểu cảm hỏi: “Chúng ta tới đây bắt tuyết thú gì đó sao?”
“Không, tới đây để mời ngươi ăn cơm.” Bố Tự Du rốt cục nói ra mục đích của chuyến đi.
“Ăn cơm? Ăn băng hả?” Kim Phi Dao nhìn tuyết trắng mờ mịt, nơi này thì có thể có gì ăn chứ, ngoài tuyết ra vẫn chỉ là tuyết.
Đột nhiên, nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về một chỗ trong gió tuyết, chau mày một lúc lâu, sau đó mới nghi hoặc nói: “Thật sự mời ta ăn cơm?”
“Ta lừa ngươi làm gì, đương nhiên là mời ngươi ăn cơm.” Bố Tự Du vừa thấy biểu cảm của nàng liền vui vẻ, cũng đứng dậy, xem ra Kim Phi Dao đã ngửi thấy mùi rồi.
Kim Phi Dao quả thật ngửi thấy mùi thơm, còn khẳng định đây là mùi thịt. Không hiểu là loại người nào mà lại nấu thịt trong trời tuyết thế này, tuy nhiên trời lạnh ăn thịt càng ngon.
Lại bay nửa canh giờ, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết, mà ở dưới chân núi có một đại đỉnh rộng gần mười trượng. Dưới đỉnh không có lửa, trong đỉnh lại có cái gì đó đang quay cuồng, nhìn kỹ thì hóa ra là những khối thịt còn to hơn cả người. Canh nóng thịt nhiều, mĩ vị phiêu hương, mà dưới đỉnh lại ngồi một người, hai cánh tay mập mạp lộ ra ngoài.
“Chính là nơi này. Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là ăn hết sạch nồi thịt này. Đương nhiên, ăn càng nhiều càng tốt bởi vì người này còn có thể cho thêm thịt vào nồi. Đây chính là nhiệm vụ của ngươi.” Bố Tự Du chỉ vào đại đỉnh, giải thích cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn cái đỉnh, có chút không biết phải nói gì: “Thật đúng là đến ăn, chỉ có điều làm như vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Chỉ cần ăn thắng hắn là có thể lấy được từ tay hắn một phần thịt trân quý, thịt đó chứa đựng linh khí vĩ đại, có thể nói là hoàng đế trong các loại thịt. Người nọ là một trù si, luôn cảm thấy đồ ăn mình làm rất ngon nhưng lại vì số lượng quá nhiều, tu sĩ bình thường ăn không hết, tu sĩ cao giai thì không chịu ăn, không có ai thưởng thức.” Bố Tự Du nói.
Sau đó, ngừng một chút lại nói: “Rơi vào đường cùng, hắn lợi dụng số thịt kia, làm ra lôi đài này. Nếu muốn thịt thì phải ăn thứ hắn nấu. Hơn nữa, kể cả ngươi có cứng rắn muốn cướp cũng không biết hắn giấu thịt ở đâu, mà tu vi của hắn cũng quá cao cho nên người đến đều rất thành thật.”
“Là tên cuồng ăn nào làm ra nhiệm vụ vậy? Cái này không phải tự làm là xong sao?” Kim Phi Dao nghe nó mình phải đi ăn thịt bình thường, sau đó kiếm thịt cho người khác, lại là hoàng đế trong các loại thịt thì trong lòng rất bất mãn. Nàng cũng muốn ăn hoàng đế của các loại thịt kia, hiện tại lại phải động tay để sau này mang tặng người, đây không phải là cố ý làm nàng khó chịu sao?
Bố Tự Du thấy nàng không vui liền an ủi: “Đợi lấy được thịt rồi ta sẽ cắt một miếng cho ngươi, dù sao cũng chỉ là một miếng, sẽ không ai phát hiện ra. Thứ này hẳn là dùng để luyện đan, không phải để nấu ăn như ngươi nghĩ đâu.”
Chỉ một miếng đã muốn đuổi ta sao? Mà làm gì có thịt gì không dùng để ăn lại đi luyện đan? Có mà có người ăn đan dược phát ngấy, muốn thêm chút gia vị thôi. Kim Phi Dao dùng ý nghĩ của mình để suy đoán động cơ bất lương của người ra nhiệm vụ.
Tu sĩ béo dưới đỉnh đã có tu vi Luyện Hư trung kỳ, hắn đang khoanh tay ngồi trong tuyết, bông tuyết chung quanh bay đến cạnh hắn liền tự động né tránh, đây là hiệu quả của việc dùng linh lực. Thấy hắn như vậy, Kim Phi Dao bất động thanh sắc chậc lưỡi, ra vẻ cái gì chứ, dùng linh lực xua tuyết thì ai mà không làm được? Nếu không muốn bị bông tuyết rơi vào thì cứ ngồi phía trên đỉnh là được, nơi đó nhiệt khí lớn, bông tuyết căn bản không thể gần người.
Tu sĩ kia thấy bọn họ tới gần liền đứng dậy quát: “Các ngươi tới khiêu chiến?”
Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du rồi gật đầu lớn tiếng nói: “Đúng vậy, không phải là ăn thịt sao? Có gì to tát đâu, còn bày ra tư thế lớn như thế.”
Sự cuồng vọng của nàng làm cho tên tu sĩ kia tức giận, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, thiên hạ nồi của hắn còn chưa có ai có thể ăn hết, chỉ một nữ tu sĩ nhỏ nhỏ đã muốn ăn cạn thiên hạ nồi, quả thực chính là càn rỡ!
“Khẩu khí thật lớn, nếu ngươi ăn hết thiên hạ nồi thì không phải là một miếng thịt mà ta sẽ cho ngươi hai miếng!” chủ nhân của thiên hạ nồi vụt bay lên trên đỉnh, quát lớn.
“Như vậy coi như là bắt đầu rồi?” Kim Phi Dao không vội vã ứng chiến mà quay đầu lại nhìn Bố Tự Du. Thấy hắn gật đầu, Kim Phi Dao xoa xoa thắt lưng, không cam yếu thế quát: “Không thành vấn đề, ta tới đây, rửa thịt của ngươi chờ xem.”
Sau đó, nàng phi thân lên thiên hạ nồi, ngồi xuống bên cạnh đỉnh, hư không một trảo liền hút lên một miếng thịt lớn, há mồm bắt đầu ăn. Dù sao cũng không quy định khi nào phải ăn xong cho nên nàng cũng không vội hóa thân thành Thao Thiết, cứ như vậy chậm rãi ăn.
Tuy rằng dùng nhân hình cắn từng miếng nhưng nàng không cần nhai, cứ cầm thịt lên cắn rồi nuốt luôn. Miếng thịt cao bằng nửa người lập tức rơi vào bụng nàng. Sau đó, Kim Phi Dao liếm ngón tay đáp: “Mười sáu loại hương liệu, mùi vị thịt khá được, ngươi còn bỏ thêm nước trái cây thiên phượng, quả nhiên tinh diệu. Chỉ là thịt quá lớn, thời gian nấu còn chưa đủ, không tính quá ngon miệng.”
“Không ngờ ngươi còn nếm ra được nước trái cây thiên phượng! Quả nhiên là cao thủ phẩm thực, bảo sao lại tới đây. Những gia hỏa trước kia ngoài việc nghĩ cách ăn ra thì căn bản không hề phẩm, ngay cả việc ta cho gì vào cũng không biết. Ngươi có chút ý tứ, hương vị không đủ hả? Vậy ta lại đi nấu tiếp.” tu sĩ béo gặp được nàng thì nhất thời trong lòng dấy lên hào hùng, đã lâu không gặp được cao thủ như vậy. Vì thế hắn lật tay, một đôi đũa dài ba, bốn trượng xuất hiện trong tay, lại là một pháp bảo thượng phẩm.
Sau đó, hắn cho đũa vào nồi mà khuấy, tay còn không ngừng đánh một ít pháp thuật, tựa hồ để khống chế hỏa lực. Dưới sự chỉ đạo của hắn, canh trong nồi sôi trào hừng hựng, mùi thịt tỏa ra. Mắt thấy đã được, hắn đột nhiên quát lớn một tiếng: “Được rồi, mời từ từ dùng!”
Kim Phi Dao vừa nhìn hắn nấu thịt vừa ăn, không thể lãng phí được. Cảm thấy chỉ ăn thịt không thì không thú vị, nàng liền nghĩ tới đống rượu mà Ngân Hổ vương cho, vừa vặn lấy ra nhắm với thịt. Rượu có rất nhiều loại, tổng cộng lên tới hơn mười loại cho nên nàng tùy tay đặt cả bình rượu ngâm Hắc Thủy kiến xuống bên cạnh.
Lúc này, tên tu sĩ Luyện Hư kỳ hô to cái gì đó làm Kim Phi Dao đang ăn phải giật mình, vốn định cầm rượu nho màu tím, tay lại nghiêng đi cầm vào bình rượu Hắc Thủy kiến, sau đó mở nắp, thuận thế tu ừng ực hết cả bình.
Uống xong, nàng chậc lưỡi, phát hiện có chút không đúng, cúi đầu nhìn cái chai trên tay, đúng là cái đựng rượu Hắc Thủy kiến!
Không ngờ lại uống thứ này, Kim Phi Dao trợn mắt há mồm ngồi bên đỉnh, tuột tay một cái, cái chai liền rơi vào trong nồi thịt. Sau đó, nàng chậm rãi đứng lên, trước mắt bỗng tối sầm, cả người rơi vào trong canh thịt, chìm xuống.
Tu sĩ kia thấy vậy thì hô lớn: “Vậy mà lại muốn uống canh, làm cho ta không thể thêm thịt, thật quá giảo hoạt.”
“A!” Hoa Uyển Ti cũng bị dọa cho hét to một tiếng, trơ mắt nhìn Kim Phi Dao biến mất trong canh thịt.