Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 527: Huyền Vũ




Lốc xoáy càng lúc càng lớn, dần dần bên trong lộ ra một con mãnh thú to lớn.

Thân rùa vĩ đại, lưng đen thùi, nhìn còn hung ác hơn rồng. Ở trên thân rùa có một con rắn to, diện mạo rất bình thường, nếu không phải quanh thân nó quay cuồng âm khí thì cơ hồ còn không bằng yêu thú bình thường.

Lúc toàn thân nó xuất hiện bên trong lốc xoáy thì Thiên Đỉnh Thần giới đột nhiên nổi gió lớn, tiếng gió gào thét, thổi trúng bán ghế, bàn ghế lập tức bay lên trời, các tu sĩ chỉ có thể dùng linh lực hút mình xuống đất mới không bị gió thổi đi. Kim Phi Dao thì trơ mắt nhìn những miếng thịt Phù Dung Ngọc Thủy còn chưa ăn đến đang vùn vụt bay qua trước mặt.

Lúc này, nàng chỉ hận bản thân không có cái lưỡi dài của Mập Mạp, nếu không nàng đã có thể cuốn thịt trở lại.

“A!” không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lực chú ý của Kim Phi Dao rốt cục dứt ra khỏi thịt Phù Dung Ngọc Thủy, quay lại nhìn thì thấy có người bị gió thổi bay đi rất xa.

“Nơi này không có phàm nhân, sao còn có người bị thổi đi vậy?” Kim Phi Dao nghiêng đầu, khó hiểu nhìn những người đang quay cuồng trong không trung, đa phần bọn họ là Trúc Cơ kỳ, nhìn trang phục thì tựa hồ là người của đảo khác.

Đột nhiên, một loạt tiếng nổ vang lên, Kim Phi Dao thấy chính điện của Phong Lương cung rào rào vỡ nát, chính điện tinh mỹ liền giống như những mảnh gỗ vụn bay lên không trung. Vạn Không thành phía dưới cũng là cảnh tượng tương tự, vô số phòng ốc bị gió thổi bay, phi vũ trong bầu trời giống như bụi bặm.

Kim Phi Dao đã kết xuất linh quang che phủ cho nên gió đều bị chắn bên ngoài. Nàng có chút nghi hoặc, sức gió của Huyền Vũ này lớn như vậy sao? Nhìn Vạn Không thành bị hủy cho loạn thất bát tao, nàng đột nhiên nhớ ra mình còn chưa đến Thế Đạo Kinh một chuyến, hiện tại xem ra không có cách nào đi rồi, sao lại không hay ho như vậy chứ!

Người bay trong không trung rất nhiều, cơ hồ là Trúc Cơ kỳ không có ai trụ được, đều bị sức gió cuốn lên không trung. Hơn nữa, những cơn gió này còn cuốn người bay tới chung quanh Huyền Vũ, sau đó linh xà trên lưng rùa liền nhanh chóng cuốn lấy mai rùa, mở ra thân mình bắn ra ngoài, một ngụm nuốt các tu sĩ đó xuống.

“A?” Kim Phi Dao chớp mắt, đây là có chuyện gì? Không phải Huyền Vũ là thánh thú sao? Sao lại có vẻ quen ăn người vậy? Không đúng, Chu Tước cũng là thánh thú, tên kia cũng đặc biệt thích ăn người. Chẳng lẽ tứ thánh thú và tứ mãnh thú là do chơi đoán số quyết định sao?

Kim Phi Dao cũng không tham dự vào nhóm tu sĩ tranh đấu với hắc y nhân, thấy thịt Phù Dung Ngọc Thủy đều bay đi hết, nàng cũng quyết định phải mau chóng chạy đi. Nhưng vừa định đi, nàng đột nhiên nhìn thấy một thứ quen mắt ở phía xa, bộ dáng tinh xảo đẹp đẽ kia không phải chính là cái lồng đựng nàng sao?

Nàng sửng sốt một cái, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, nhất thời một nụ cười xấu xa nở trên mặt. Tài bảo a! Đầy trời là tài bảo!

Phong Lương cung bị thổi bay, vô số thọ lễ còn chưa được mang vào khố phòng, kể cả có thu vào khố phòng thì gió lớn như vậy cũng đã sớm thổi bay cả khố phòng rồi. Ngoài những thứ ở Phong Lương cung, trong không trung còn có rất nhiều các thứ trên đảo nổi, cũng có thương phẩm của các cửa hàng trong Vạn Không thành, chỉ có điều chúng lẫn lộn với rác rưởi, tất cả bay loạn trong không trung.

Đây chính là lúc khảo nghiệm nhãn lực và tốc độ, tay Kim Phi Dao dùng linh lực hút một cái túi càn khôn, sợ thứ này cũng bị gió thổi đi. Sau đó, nàng thu lại linh quang che phủ, người lao lên không trung giống như tên bắn.

Mà các tu sĩ khác không ai chú ý tới chuyện này, kể cả chú ý tới thì cũng không có ai muốn đi một nơi nguy hiểm như vậy để đãi vàng, còn có Huyền Vũ Luyện Hư trung kỳ đang chờ ăn người ở kia.

Không có ngọc phù màu lá cọ, hắc y nhân không thèm liếc mắt đến Liễu Cơ nữa, ném nàng sang một bên, nàng cũng bị cuốn lên không trung theo tiếng gào thét của cuồng phong. Tu sĩ vừa rồi được Kim Phi Dao nhắc nhở đã nhanh chóng tiến lên, dùng sức kéo nàng lại, mở linh quang che phủ, nhét một viên đan dược vào miệng nàng, tay dùng linh lực bảo vệ miệng vết thương trên bụng nàng.

Sự xuất hiện của Huyền Vũ đã làm đảo loạn công kích của nhóm tu sĩ, bọn họ đều không ngờ sẽ xuất hiện thánh thú, tuy nhiên cũng lập tức hiểu ra vì sao môn chủ Nhật Nguyệt môn lại sủng ái Liễu Cơ như vậy. Hóa ra trong bụng người ta có cất giấu thứ để vẫy gọi Huyền Vũ, nữ nhân như vậy ai mà không sủng được chứ, nếu là bọn họ thì cũng đã cung phụng như bảo bối rồi.

Riêng Huyền Vũ xuất hiện đã làm Thiên Đỉnh Thần giới nổi gió lớn, nếu nó phát uy thì không biết sẽ biến thành dạng gì nữa. Đến chúc thọ cũng có tu sĩ Luyện Hư kỳ, tuy nhiên lúc này bọn họ chỉ quan vọng, không có ý định xuất thủ.

Hắc y nhân thấy các tu sĩ ngừng công kích thì cũng thu tay lại, bọn họ bay vút lên không trung. Ngọc phù màu lá cọ trong tay tỏa ra màn hào quang màu nâu nhạt bao bọc lấy bọn họ, nhanh chóng tiến đến chỗ Huyền Vũ. Khi bọn họ bay đi, vừa vặn ngang qua bên cạnh Kim Phi Dao, có hắc y nhân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hai người đối diện ánh mắt nhau.

Kim Phi Dao chỉ cảm thấy mắt người này quen quen, hơn nữa chỉ nhìn một cái lại làm nàng sinh ra cảm giác muốn đánh hắn. Rốt cục nàng có quen người nào có lực sát thương lớn như vậy, đáng đánh đòn như vậy?

Hồng! Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới hắn, chắc chắn là hắn, ngoài hắn ra còn có ai lợi hại thế chứ! Chỉ nhìn thoáng qua liền làm người ta sinh ra ý nghĩ muốn đánh, thật sự là mặt nạ cũng không thể che giấu cảm giác cuồng vọng lẫn khiêu khích của hắn. Hơn nữa, hắn là người của Lang đại nhân, xuất hiện ở đây cũng là bình thường, hắn có thể khống chế mấy trăm đến hơn một nghìn tu sĩ, nếu người phản kháng quá nhiều thì hắn chính là một vũ khí lợi hại nha.

Người này đúng là Hồng. Nhóm hắc y nhân đã sớm nhận được mệnh lệnh, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân như vậy ở tiệc tối, hơn nữa vào lúc nàng ăn thật nhiều chính là tín hiệu để bắt đầu nhiệm vụ.

Các hắc y nhân khác không biết nàng là ai nhưng Hồng lại biết, cho nên rất dễ dàng tìm được Kim Phi Dao đang tới từng bàn giải quyết việc phân chia thịt trong đám khách khứa. Hiện tại lại nhìn thấy nàng bị thổi bay như rác trong gió, hắn có chút không rõ Kim Phi Dao định làm gì. Nàng đã có tu vi Hóa Thần kỳ, gió này tuy lớn nhưng không thể thổi nàng thành như vậy được.

Bọn họ trực tiếp bay lên lưng Huyền Vũ dưới sự bảo vệ của màn hào quang trong sự nghi hoặc của Hồng. Linh xà kia nhìn thấy bọn họ đáp xuống lưng rùa thì cũng không công kích, chỉ nhìn bọn họ vài lần rồi coi bọn họ như không có.

Đúng lúc này, hắc y nhân và tu sĩ trên đảo nổi đều nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta không nói được lời nào. Một gã nữ tu sĩ Hóa Thần trung kỳ đang ra sức bay trong gió, cầm túi càn khôn trên tay đuổi theo các thứ đang bị gió cuốn đi.

Nàng vậy mà lại nhặt của vào thời điểm này.

Huyền Vũ cũng phát hiện ra thân ảnh Kim Phi Dao đúng lúc nàng nhặt được một hộp ngọc, cũng không nhìn xem bên trong là cái gì, nàng tiện tay ném vào trong túi càn khôn. Sau đó lại phát hiện trước mặt có cái bình ngọc linh khí nồng đậm, xem ra trong đó là đan dược cao giai, vì thế liền mau chóng bay qua, ý định cầm lấy bình ngọc.

Kim Phi Dao ở trong gió bay tới bay lui nhặt đồ, nhìn động tác của nàng thì tựa hồ đã nhặt được không ít. Điều này làm cho các tu sĩ khác ngộ đạo, trong không trung có vô số bảo vật, bên trong lại có rất nhiều của cải của Phong Lương cung. Không ít người dâng lên ý tưởng tiến lên nhặt, nhưng nhìn lại Huyền Vũ vẫn chực chờ ăn người kia, bọn họ lại có chút do dự. Nếu chỉ vì nhặt chút đồ mà mất mạng thì quá không có lời.

“Phát lớn rồi! Không ngờ lại có cơ hội tốt như vậy, thực không khác gì nhặt linh thạch dưới đất.” Kim Phi Dao tràn ngập phấn khởi tránh thoát đủ thứ tạp vật, chuyên tâm nhặt bảo.

Đột nhiên, nàng cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng sát ý, bỏ qua một pháp bảo hạ phẩm sắp tới tay, nàng mạnh mẽ xoay người, trước mắt hiện ra linh xà đang giương cái miệng rộng chừng hai trượng nhào tới hướng nàng.

“Cút ngay!” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, yêu khí màu đen nhất thời trào ra, lập tức hóa thành một con Thao Thiết cao vài chục trượng, sau đó tung một chưởng vỗ vào đầu linh xà.

Linh xà bị một chưởng của nàng chụp bay ra ngoài, lập tức dựng thẳng đầu, nhìn chằm chằm Thao Thiết như hổ rình mồi. Thứ này nó không hề xa lạ, tên mập ngốc nghếch kia sao lại chạy đến nơi này, lại còn thượng nữ nhân, thật sự là không có tiền đồ.

“Hóa ra là ngươi, ngươi muốn làm gì?” Huyền Vũ nhìn Kim Phi Dao, đột nhiên mở miệng nói tiếng người.

Kim Phi Dao rống lên một tiếng với nó, khó chịu nói: “Ngươi không thấy ta đang nhặt bảo sao? Ngươi chạy tới gây trở ngại cho ta làm gì? Muốn ăn thịt người thì bên cạnh còn rất nhiều đấy, còn chạy ra phía sau ta để đánh lén là sao, muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng ảnh hưởng tới ta.”

“Người ngoài tranh ăn ra thì giờ ngay cả rác cũng nhặt? Thật sự là càng sống càng tệ.” Huyền Vũ khinh thường đáp.

“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi, thực hồn người này đã bị ta tan hợp rồi, ta và ngươi không có giao tình gì cả. Tuy nhiên, nếu là giao tình tốt thì cũng có thể tâm sự, nhưng hiên tại ta không rảnh, chờ ta nhặt xong rồi hãy tán gẫu nhé.” khẩu khí Huyền Vũ tuy rất lãnh đạm nhưng vẫn nghe ra là có quen biết với Thao Thiết. Nhưng Kim Phi Dao hiện tại không rảnh nói chuyện phiếm với nó, bảo bối bay đầy trời còn chưa nhặt xong, chuyện tốt như vậy là cơ hội không thể ngộ nha.

“Tuy nhiên, chỉ Hóa Thần kỳ mà dám cuồng vọng như thế, xem ra đầu óc của ngươi và hắn cũng giống nhau, chỉ bé bằng hạt đào thôi.” Huyền Vũ không nhanh không chậm đáp.

Kim Phi Dao xoay xoay đầu, không chút để ý nói: “Người trên lưng ngươi còn đang chờ ngươi kìa, đã bị người khống chế rồi còn ầm ĩ với ta cái gì. Mau mau nên làm gì thì làm đi thôi, mọi người đều bề bộn nhiều việc, muốn ôn chuyện thì còn rất nhiều thời gian.”

Nàng dám nói chuyện với Huyền Vũ như vậy là vì nàng biết những hắc y nhân trên lưng Huyền Vũ đang vội, không thể ở lại đây quá lâu. Nhìn bộ dáng của Huyền Vũ thì hẳn là người nào đó đã bị thực hồn Huyền Vũ cắn nuốt, trực tiếp thành hình thú, lại là cắn nuốt vô cùng hoàn mỹ, không hề có nửa điểm nhân dạng.

Huyền Vũ không hé răng, mắt lộ hung quang nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì. Điều này làm cho những hắc y nhân trên lưng Huyền Vũ lo lắng, đặc biệt là Hồng, hắn thầm mắng trong lòng: “Đồ đầu đất này, không thể yên tĩnh một chút nào!”