Hóa thân thành Thao Thiết cao hai trượng, Kim Phi Dao án Ẩn Thân phù, nhảy phốc ra ngoài vườn. Nhìn quanh không thấy bóng người, nàng há miệng rộng nuốt chửng bốn yêu binh.
Sau đó nàng lại chạy sang đường khác, mục tiêu là yêu binh khác.
“Thương thế của ngươi cũng đã gần khỏi hẳn rồi, khi nào thì đưa lông chim vậy?” Mập Mạp chạy vào trong màn hào quang của Chu Tước, đặt cằm lên tay, vẻ mặt đáng yêu hỏi.
Chu Tước mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Mập Mạp, liền ghét bỏ nói: “Đừng có dựa vào gần như vậy, ngươi cũng không phải Nhân tộc, không thể ăn!”
“Ngươi ngoài ăn ra thì không có sở thích nào khác sao? Ngươi xem, ta người nhỏ thịt béo, vừa mềm vừa thơm. Đừng có kiêng ăn mà, thịt ếch cũng ngon, không tin ngươi cứ nếm thử xem.” Mập Mạp nhất quyết không tha, dây dưa với Chu Tước, tựa hồ rất hứng thú với người có ngoại hình giống mình.
“Ta nói lại lần nữa, ta không phải là Yêu tộc biến hóa mà thành, bộ dáng này không phải do ta mong muốn. Lúc ta được tám tuổi thì đã vô ý ăn phải Định Nhan đan cho nên mới biến thành như vậy, đừng có nói nhập ta với ngươi làm một.” Chu Tước thật sự không chịu nổi người này nữa, cả ngày quấn quýt lấy hắn là gì? Không phải nói thích nữ nhân sao? Bên cạnh rõ ràng có một mỹ nhân lại không đi tìm nàng chơi, cả ngày phiền hắn.
Mập Mạp chớp mắt, tội nghiệp đáp: “Ta rất cô độc, rất tịch mịch, rất lạnh! Nể mặt đôi ta đều là tiểu hài tử, ngươi đi chơi với ta đi.”
Chu Tước đẩy khuôn mặt của hắn ra, mất kiên nhẫn nói: “Đừng có bày trò đáng thương, ta sẽ không mắc mưu đâu. Không phải bên kia có mỹ nhân sao, ngươi đi tìm nàng mà chơi.”
“Không đi!” Mập Mạp lắc đầu: “Ta hiện tại cảm thấy hứng thú với nam nhân, nhất là đồng tử. Ngươi đi theo ta đi, hắc hắc hắc hắc…”
“Ngươi có tin là ta sẽ đánh ngươi hay không?” Chu Tước tức giận giơ nắm tay lên. Hắn cũng không tin, thân là linh thú của Kim Phi Dao còn không để ý đến an nguy của chủ nhân mà đánh nhau trong bụng nàng.
Hai người nháo một bên, Hoa Uyển Ti lại ngồi một bên thắc mắc, không hiểu sao đã một ngày mà Kim Phi Dao không truyền bất cứ tin tức gì vào, chẳng lẽ đang bận trộm đồ? Vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên có bốn gã Yêu tộc bao trong hào quang bị ném vào. Nhìn bốn thân khôi giáp kia, nàng lập tức cảnh giới.
Ngay cả Chu Tước và Mập Mạp cũng thôi đùa giỡn, vội vàng nhìn chằm chằm bốn gã Yêu tộc.
Bốn gã Yêu tộc đều nhắm chặt hai mắt, không hề nhúc nhích, cứ thế lơ lửng trong không trung làm cho ba người cảm thấy có chút bất ngờ. Hoa Uyển Ti nhíu mày, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bây giờ nàng góp nhặt cả thi thể?”
“Ta thấy nàng lại mắc bệnh cũ rồi, đói bụng ăn quàng thôi. Cũng không nhổ quần áo ra, rửa sạch sẽ rồi hẵng ăn.” Mập Mạp khoanh tay, bộ dáng lão khí hoành thu.
Kim Phi Dao ăn người đã là việc thật lâu trước kia, lúc đó Hoa Uyển Ti vẫn còn là một hồn phách cho nên không được thấy. Cũng có nghe Mập Mạp kể vài lần nhưng hiện tại nhìn bốn gã Yêu tộc này, nàng cảm thấy hẳn là không có khả năng, không phải đã nói từ Hóa Thần kỳ sẽ không cần ăn thánh đan để tan hợp sao? Thánh đan đã không cần thì càng không cần những người này.
Bọn họ nơi này còn chưa thảo luận ra nguyên cớ gì lại thấy có thêm hai tên Yêu tộc mặc khôi giáp giống như vậy bị ném vào. Một người tiếp một người lần lượt được ném vào trước bộ mặt trợn mắt há mồm của ba người. Người càng ngày càng đông, dần dần bên trong càng ngày càng chật, rốt cục sau gần một canh giờ, toàn bộ khoang bụng đã không còn chỗ trống.
Hoa Uyển Ti bị một đám yêu binh chèn ép, đã không thể nhìn thấy Mập Mạp và Chu Tước ở chỗ nào. Mà Chu Tước và Mập Mạp cũng bị yêu binh vây quanh, chen chúc cùng một chỗ. Nếu không có màn hào quang nho nhỏ này thì có khả năng đã dán người lên nhau rồi.
“Kim Phi Dao, ngươi đang làm cái gì vậy?” Hoa Uyển Ti hô to lên. Thế này thì quá khoa trương rồi, lại nuốt mấy ngàn người vào bụng, đây là muốn biến bụng thành quân ngũ hay sao?
Hôm nay là ngày sinh bảy trăm tuổi của Liễu Cơ, toàn bộ Phong Lương cung phi thường bận rộn, vì quan hệ với Nhật Nguyệt môn mà người tới chúc thọ không được năm ngàn cũng tới ba ngàn. Vì người quá đông cho nên đại bộ phận người làm đều tập trung ở nhà bếp và chính điện, nhất là bây giờ đang trong thời gian dùng bữa tối, càng thêm bận rộn. Những tu sĩ này dù rằng không cần ăn đồ ăn nhưng dù sao đã tới thì cũng không thể để họ uống nước hóng gió rồi về được. Bởi vậy trong phòng bếp lúc này không cầu lượng mà cầu chất, làm ra từng món từng món mỹ thực tinh phẩm chứa đầy linh khí.
Trong đó có một món ăn là món quan trọng nhất của bữa tiệc lần này, ngay cả nguyên liệu mua về cũng phải dùng bùa giữ tươi bao lấy.
Người trong Phong Lương cung đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ là cứ thấy Phong Lương cung hôm nay thiếu cái gì đó, nhưng cẩn thận nhìn lại lại cảm giác không thiếu bất cứ thứ gì, thực khiến người ta nghĩ mãi không xong. Nhưng đang là lúc bận rộn tối mặt tối mũi, kể cả có người nghi hoặc cũng sẽ vì đang bận làm việc mà không nghĩ nhiều.
Chỉ có thể trách yêu binh luôn đứng bất động một chỗ cho nên nhìn thấy đã thành thói quen, cũng không ai coi bọn họ là vật sống, chỉ thấy trước mặt là mấy cây cột lớn. Hiện tại lại bận việc, không thấy yêu binh cũng không ai phát hiện. Liễu Cơ cũng không phát hiện ra sự bất thường này, yêu binh bị nuốt vào bụng Kim Phi Dao liền lặng yên không một tiếng động cắt đứt liên hệ với nàng.
Liễu Cơ cũng vội vàng nhận sự nịnh bợ của mọi người, chưa từng nghĩ sẽ có người tới nơi này trộm yêu binh.
Trong Phong Lương cung đèn đuốc sáng trưng, mùi thịt xen lẫn mùi rượu phiêu đãng trong gió, ở dưới chân núi cũng có thể ngửi thấy. Điều này làm cho những người bên ngoài hâm mộ không thôi, có thể tới Phong Lương cung là vô cùng có mặt mũi, chỉ có người có thân phận, địa vị mới có thể đi vào, những tu sĩ bình thường như bọn họ là không có cơ hội.
Lúc này, có một chiếc phi thiên thuyền đang chậm rãi bay phía trên Thiên Đỉnh Thần giới. Chiếc phi thiên thuyền trông rất bình thường, cũng không to, ở góc thuyền đặt không ít hàng hóa, có thể nhìn ra đây là một thương thuyền. Trong thuyền lâu trên sàn tàu có hai người đang ngồi trên chiếu phẩm linh trà như đang chờ đợi cái gì.
Một lát sau, đột nhiên có một đường quang mang màu xám bay vào trong thuyền, dừng lại trên mặt bàn giữa hai người.
Một lá bùa hình con chim hiện ra, một người cầm lên bóp nát, một quầng trắng mờ mờ bay vào đầu hắn. Một lát sau, người này mới vỗ bàn kinh hỉ nỏi: “Lang đại nhân, quả nhiên không ngoài sở liệu của ngươi, trên yến hội đúng là có một nữ tử giống như ngươi miêu tả.”
Buổi sáng Lang đại nhân ngồi trong Phong Lương cung một lúc liền rời đi, hóa ra là chạy tới đây, ngồi trên chiếc phi thiên thuyền rách tung tóe này. Hắn ngẩng đầu nói: “Nếu nàng vào yến hội ăn uống thì chắc chắn là ba nghìn yêu bình kia đã đến tay, có thể trực tiếp động thủ rồi.”
“Sao Lang đại nhân lại khẳng định nàng sẽ tới yến hội? Nếu đã lấy được ba nghìn yêu binh thì chẳng phải nên mau mau rời đi sao, sao còn có thể chạy trở về? Chẳng lẽ là vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?” người nọ chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, không biết có phải do ngụy trang hay không mà thái độ lúc nói chuyện với Lang đại nhân không hề có cảm giác hèn mọn.
“Nguyên nhân rất đơn giản, trong bữa tiệc tối nay có thiên hạ đệ nhất thịt, Phù Dung Ngọc Thủy. Mặc kệ là sự tình trọng đại cỡ nào, nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Vì để sớm được ăn thịt Phù Dung Ngọc Thủy, chắc chắn nàng sẽ lấy yêu binh đi, sau đó mới có thể phóng tâm mà ăn.” Lang đại nhân lạnh nhạt nói, giống như đang nói đến một chuyện vô cùng bình thường vậy.
Tu sĩ đối diện nghe xong thì kinh ngạc: “Không ngờ lại có người thích ăn như vậy, sẽ không hỏng việc chứ?”
“Chúng ta chỉ để ý tiếp ứng là được, không cần quan tâm đến chuyện yêu binh.” Lang đại nhân không hề sợ Kim Phi Dao không hoàn thành nhiệm vụ, dựa vào thân thủ của nàng, muốn chạy khỏi Phong Lương cung quả thực là dễ như trở bàn tay.
Đúng như Lang đại nhân nói, lúc này Kim Phi Dao đang xen lẫn trong đám người nhìn một mâm thịt trắng như ngọc được bưng lên, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng.
Nghe người phục vụ giới thiệu, đây là thiên hạ đệ nhất thịt, Phù Dung Ngọc Thủy, là một miếng thịt nhỏ bằng quả trứng gà ở phần thắt lưng của Ngọc Thủy thú, phi thường trân quý, căn bản không thể mua được. Vì bữa tiệc này mà từ hai mươi năm trước Phong Lương cung đã chuẩn bị thịt này, mãi cho đến năm nay mới tích đủ.
Tuy đã nuốt ba nghìn yêu binh nhưng Kim Phi Dao nhìn mâm thịt trắng bóng trước mặt, ngoài muốn ăn ra thì không có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Nhưng nơi này lại không có chỗ của nàng, nhân số đều an bày xong, nàng là người thừa.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt nàng liền dừng lại ở một bàn bên cạnh, thịt Phù Dung Ngọc Thủy đã được bày lên, ba người trên bàn đã sớm ngửi thấy mùi thơm, cầm đũa lên bắt đầu khách khí.
“Mời sư thúc dùng trước!”
“Không, các ngươi dùng trước đi, các ngươi ít tuổi, phải nếm thử nhiều mới được.”
“Sư thúc là trưởng bối, vẫn nên thỉnh sư thúc dùng.”
“Ta là trưởng bối, cho các ngươi ăn thì các ngươi cứ ăn.”
Bọn họ cứ nhường nhau như vậy là có nguyên nhân. Rõ ràng một bàn chỉ có ba người, ngươi mang thịt Phù Dung Ngọc Thủy lên lẽ ra phải mang sáu miếng, như vậy mỗi người hai miếng, hoặc là ít hẳn thành ba miếng, mỗi người một miếng thì sẽ không cần phải nhường. Nhưng thịt đưa lên lại mỗi bàn năm miếng, như vậy chia ra kiểu gì cũng có một người phải ăn ít một miếng.
Mọi người đều là tu sĩ, mấy trăm năm không ăn gì, hiện tại ăn một chút lại tranh cướp nhau thì thực dọa người. Vì thế trên các bàn tiệc liên tục truyền ra tiếng nhường nhịn, thịt Phù Dung Ngọc Thủy đã sắp nguội ngắt.
“Ta giúp các ngươi giải quyết!” Kim Phi Dao cầm một đôi đũa, trực tiếp đi qua, nghiêm trang gắp hai miếng thịt Phù Dung Ngọc Thủy vào miệng. Ăn xong, nàng vuốt mặt, cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon thật! Vật ấy chỉ có thượng thiên mới có a. Ngon như vậy thật là muốn nuốt cả lưỡi, các ngươi thực sự có phúc khí, vừa khéo mỗi người một miếng nhé.”
Ăn hết hai miếng thịt của người ta, nàng lại đi sang một bàn khác đang không biết chia như thế nào, vẫn đang cực lực muốn nhường đối phương ăn thêm một miếng, Kim Phi Dao lại đoạt đi hai miếng. Rồi không để ý đến việc người khác trợn mắt, nàng giống như bươm bướm bay tới thổi lui giữa các bàn, nhìn mâm nào cũng muốn vào hỗ trợ.
Đang lúc ăn cao hứng, đột nhiên nghe một tiếng thét to, “Để mạng lại!” sau đó từ một góc tối có hai mươi mấy hắc y nhân nhảy ra, công kích ngũ quang thập sắc lập tức đánh tới Liễu Cơ.
Kim Phi Dao nhét một miếng thịt vào miệng, hiểu ra vấn đề, bị tập kích rồi!