Lão nhân cầm lấy túi trữ vật, nhìn vào trong, lập tức kêu lên: “Hai trăm khối hạ phẩm linh thạch, ngươi cướp đường à?”
“Cái này của ngươi không phải là hàng phổ thông sao? Chính miệng ngươi nói
khắp nơi đều bán, cũng không phải cái gì đáng giá. Cho ngươi hai trăm
linh thạch là hợp lý rồi, thứ này của ngươi là một phế phẩm, ta mua về
còn không biết có dùng được không.” Kim Phi Dao hợp lý hợp tình chống
nạnh, đứng chắn trước mặt hắn như môn thần.
“Ta không bán, ngươi lấy lại linh thạch đi.” Lão nhân ném túi trữ vật xuống chân Kim Phi Dao, ôm chặt cái chậu vào lòng.
Kim Phi Dao liếc mắt với Mập Mạp một cái, đôi mắt đang dại ra của Mập Mạp
chuyển động, nhìn sang lão nhân. Lão nhân tựa hồ phát hiện gì đó, khẩn
trương nhìn chằm chằm Mập Mạp, tay vẫn giữ chặt cái chậu.
Mập Mạp hơi hơi động, một trận kình phong thổi qua, cái chậu trong tay lão nhân đã không thấy tăm hơi.
“Chậu của ta!” Lão nhân hét lên, kích động kéo lấy Kim Phi Dao.
Lão giữ cổ áo Kim Phi Dao, nước miếng cơ hồ phun lên mặt nàng, “Trả lại
chậu cho ta, đó là vật tổ truyền của ta, ngươi đây là cường mua cường
bán!”
“Vị đạo hữu này, ngươi phải bình tĩnh. Ta từ nãy đến giờ
vẫn đứng đây, động cũng không động, không nhìn thấy chậu còn nghĩ ngươi
không muốn bán nên giấu đi, trả linh thạch lại cho ta chứ.” Kim Phi Dao
vô tội nhìn hắn, giống như thật sự không biết chuyện gì xảy ra.
Lão nhân không ngờ Kim Phi Dao lại nói như vậy, nổi trận lôi đình, cầm cổ
áo nàng, âm thầm hội tụ linh lực vào hai tay, định đánh nàng ngã sấp
xuồng, không ngờ thân hình cao lớn của Kim Phi Dao lại không chút sứt
mẻ, còn đeo lên vẻ mặt đồng tình mà nhìn hắn.
Hai người bọn họ
như vậy đã kéo tới không ít tu sĩ xem náo nhiệt, Kim Phi Dao phát hiện
ra những người này dù đã tu luyện nghịch thiên nhưng thiên tính vẫn
không biến hóa bao nhiêu, lúc nào có chuyện ồn ào là mọi người vẫn chủ
động vây lại, không được chứng kiến thì không cam tâm.
“Ngươi…
Ngươi nằm mơ, ta mới không đưa linh thạch cho ngươi. Nhìn bộ dáng này
của ngươi là biết không phải người tốt, dám lừa ta.” Lão nhân hổn hển ồn ào đứng lên, đoạt lấy túi trữ vật dưới đất, nhét vội vào lòng.
Kim Phi Dao buông tay, bất đắc dĩ khuyên giải lão nhân: “Quên đi, kính
trọng ngươi tuổi cao, hai trăm khối linh thạch này coi như ta cho ngươi
làm lộ phí về nhà. Đạo hữu, về sau đừng làm những chuyện lừa người thế
này nữa, ngươi đã ngần này tuổi rồi, không bằng đến thế tục mở ra một
gia tộc, dưỡng lão cho tốt thì hơn. Haizzz, thật sự là đáng thương nha.”
Lão nhân bị nàng trách móc một trận, mặt thoắt xanh thoắt đỏ, không biết là tức giận hay là xấu hổ. Hai tay run run, nửa ngày không nói được một
câu, thoạt nhìn thật giống như kẻ lừa đảo bị vạch trần vậy.
Vô
cùng thất vọng thở dài, Kim Phi Dao vỗ vỗ Mập Mạp, vừa thở dài vừa đi ra khỏi đám người, “Haizzz, thế này là sao ta? Vật đổi sao dời, lòng người khó đoán a.”
Nàng cứ lầm bầm lầu bầu như vậy, mang theo Mập Mạp chầm chậm biến mất trong đám người.
“Tiểu tử, cường mua có thể đến trình độ này, coi như ngươi là thiên tài rồi.” Lão nhân nhìn Kim Phi Dao rời đi, thấp giọng lầu bầu.
Lão nhân
vỗ vỗ bụi trên người, cũng xoay người chen vào đám người rời đi, không
ai chú ý thấy khóe miệng hắn mang theo một nụ cười châm biếm. Đại đầu
đất, một cái chậu nát mà dùng tới hai trăm khối linh thạch để mua, không biết sau khi về hắn thử luyện thì sẽ tức thành dạng gì.
Lão nhân đắc ý cười, nghĩ đến nơi mình thuê ở còn có không ít bát vỡ chậu thủng, suy tính xem có nên về nhặt thêm một cái, đổi chỗ khác bán tiếp xem sao không. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là một nhân tài, chiêu này
để lại dấu vết khiến người ta bán tín bán nghi, thật đúng là dùng tốt.
Phối hợp với vài thứ nghe từ tổ tiên, cải biên thêm một chút là có thể
lừa được vài kẻ tự cho mình là người sành sỏi.
Cái tên tu sĩ cao
lớn cường mua đồ còn bêu xấu người khác đúng là gian giảo, vừa muốn danh dự lại muốn lợi. Tuy nhiên, một cái chậu rách và một mẩu giấy cũ có thể đổi được hai trăm khối linh thạch thật sự là quá lời.
Loại giấy
mà tổ tiên mang từ Thần cấp giới tới này đúng là đòn sát thủ mà. Nếu
không có tờ giấy này chỉ sợ không dễ dàng bán được cái chậu kia. Lão
nhân vui vẻ ngâm nga khúc nhạc, thản nhiên tự đắc lẫn vào đám người,
tính xem nên đi đâu tiếp để lừa mấy tên ngốc.
Kim Phi Dao tự cho
là chiếm được tiện nghi, cao hứng phấn chấn mang Mập Mạp vội vã trở về,
muốn tu sửa lại cái “giới tử không gian” này.
Trở lại trong viện, đứng trước núi cát đen, nàng lo lắng một hồi, quyết định lấy một nửa đi sửa giới tử không gian. Dùng một cái túi trữ vật đựng sản phẩm đại tiện của Mập Mạp, nàng thuận tay ném kiến Giáp Tinh ra, để nó tự đi tìm đồ
ăn.
Kiến Giáp Tinh được thả ra, đột nhiên phát hiện trước mắt có
một con ếch Bàn Vân vĩ đại, thể tích thực sự quá lớn khiến nó khiếp đảm
trong lòng, không dám tiến lên. Nó nhìn trái nhìn phải một cái, lại đột
nhiên phát hiện đống cát đen bên cạnh, ánh mắt lập tức bị hút về đó.
Bản thân nó cũng không rõ vì sao một đống cát đen thoạt nhìn lại có vẻ mĩ vị hơn cả ếch Bàn Vân, vì thế liền liều lĩnh vọt lên.
Kim Phi Dao nhìn con kiến Giáp Tinh lao vào đống cát, từng miếng từng miếng ăn ngon lành thì cảm thấy ngạc nhiên quá đỗi. Tuy nàng thả nó ra nhưng
mục đích cuối cùng chính là để nó đói chết, thế mà nó lại quá tự giác,
lại chủ động ăn thật vui vẻ.
Cát đen không mất tiền, ăn hết lại để Mập Mạp thải ra là được, Kim Phi Dao cũng không để ý đến nó nữa.
“Mập Mạp, đưa cái chậu cho ta.” Kim Phi Dao đi tới trước mặt Mập Mạp, đá một cước vào mông nó.
Mập Mạp ngồi như pho tượng, không hề động đậy, căn bản không để ý tới nàng.
“Đừng có giả chết, mau nhổ ra cho ta.” Kim Phi Dao lại dùng sức đá nó mấy
cái, Mập Mạp “ộp” một tiếng, phun Cảnh Thiên huyễn bồn từ trong miệng
ra.
Kim Phi Dao nhặt Cảnh Thiên huyễn bồn lên, khó chịu nói: “Ta
cũng thật sự quá mềm lòng, sớm biết thế này thì lúc trước đã một cước
giẫm chết ngươi. Hồi nhỏ còn cả ngày làm bộ đáng yêu tới nịnh bợ, giờ
người to lớn rồi, lá gan cũng lớn theo, hoàn toàn không để ta vào mắt
nữa. Lúc nào chọc giận tới ta thì ta sẽ đuổi ngươi đi.”
“Ộp!” Mập Mạp ngồi yên như trước, kêu lên một tiếng.
Kim Phi Dao dừng chân, nhặt một viên đá nhỏ bên cạnh vườn, xoay người ném
vào đầu Mập Mạp. Mập Mạp chuyển ánh mắt, miệng há ra, trong không trung
thấp thoáng một đường tàn ảnh, Kim Phi Dao đã bị đầu lưỡi của nó đánh
cho một đòn.
“Ngươi hiểu rõ cho ta, ngươi ăn ngươi ngủ đều là ta
lo, ngươi cũng dám đánh ta? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đi ra ngoài thì
có thể sống tự lập, với sức ăn của ngươi thì không được vài ngày sẽ bị
người ta đánh chết thôi.” Kim Phi Dao chửi ầm lên, còn Mập Mạp lại hờ
hững, chậm rì rì vươn đầu lưỡi lấy ra một con gà nướng trong cái túi sau lưng, nhâm nhi thưởng thức.
“Mặc kệ ngươi, ăn chết ngươi đi.”
Nửa năm nay, những cuộc tranh cãi như vậy thường xuyên xảy ra, chỉ là
nàng có mắng thế nào thì Mập Mạp cũng không có phản ứng, giống như nàng
đang mắng một pho tượng đá vậy. Thế nên Kim Phi Dao cảm thấy hành vi
mắng nó của mình thật giống như đồ ngốc.
Nàng thở phì phì đi vào phòng luyện đan, đóng rầm cửa lại.
Kim Phi Dao nghĩ rất đơn giản, nếu Ngũ Cốc Luân Hồi thạch của Thôn Thiên
thú có thể dùng Ngũ Cốc Luân Hồi sa của ếch Bàn Vân thay thế thì chân
hỏa Nguyên Anh tự nhiên cũng có thể dùng địa hỏa phổ thông thay thế, nếu hỏa lực không đủ thì sẽ thêm chút Minh hỏa vào.
Mở địa hỏa ra,
nàng ném cái chậu vào, đợi nửa ngày cũng không thấy Cảnh Thiên huyễn bồn có biểu hiện giống như trong giấy viết, cả cái chậu chỉ bị đốt đỏ rực
lên.
“Quả nhiên là thứ tốt, dùng địa hỏa thiêu lâu như vậy mà không có chút động tĩnh nào.” Kim Phi Dao vui mừng tán dương.
Nghĩ nghĩ, nàng ném vài đốm Minh hỏa vào trong địa hỏa, Minh hỏa liến tiến
tới bao vây cái chậu. Thấy Minh hỏa không biến mất mà cứ bao vây cái
chậu tiếp tục thiêu đốt, Kim Phi Dao liền yên tâm.
Canh giữ ở
phòng luyện đan thật nhàm chán, nàng tùy ý để Minh hỏa và địa hỏa tiếp
tục thiêu đốt cái chậu, còn mình thì mở cửa ra ngoài cho thoáng khí.
Thời gian đối với tu sĩ trôi qua rất mau, Kim Phi Dao vừa mới ở trong
phòng một lát mà ra ngoài đã thấy trời tối đen.
Nàng đứng bên
ngoài vặn vặn eo, lại phát hiện Mập Mạp không có ngoài sân, chắc chắn
tên này lại chạy vào sương phòng ở lầu hai ngủ rồi. Kim Phi Dao không
biết phải nói gì, rốt cục là mình nuôi phải đại gia nào vậy.
Khóe mắt trong lúc vô ý xem xét đống cát, nàng phát hiện con kiến Giáp Tinh
vẫn còn đang ăn. Có lầm không vậy? Đã ăn vài canh giờ rồi. Vốn tưởng cứ
kệ nó tự sinh tự diệt, nàng đột nhiên phát hiện trong đống cát phía sau
kiến Giáp Tinh có cái gì đó sáng long lanh dưới ánh sáng dạ quang thạch.
Không thể nào…
Kim Phi Dao bồn chồn đi tới, lấy cái thứ sáng lấp lánh trong cát kia ra,
vậy mà đúng là linh thạch. Nhìn khối linh thạch này, Kim Phi Dao cảm
thấy mờ mịt, con kiến Giáp Tinh này thật sự thải linh thạch sao?
Nàng vẫn không tin, cẩn thận lật khối linh thạch trong tay xem xét, nhìn thế nào cũng thấy giống một khối linh thạch bình thường. Thử một cái, linh
khí bên trong cũng giống như các linh thạch khác.
Cân nhắc nửa
ngày, Kim Phi Dao cất viên linh thạch vào túi trữ vật. Hừ, mặc kệ nó, cứ trộn lẫn vào đám linh thạch khác là được. Còn linh thạch này có phải do kiến Giáp Tinh thải ra hay không thì chỉ cần đợi đến mai là biết. Một
ngày có thể đại tiện ra một khối thì một năm chính là ba trăm sáu mươi
lăm khối. Nếu nuôi một trăm con thì một năm có thể thu hoạch hơn ba vạn
khối linh thạch.
Nàng vừa tính vừa đi vào sương phòng, một cước đá bay Mập Mạp đang ôm bụng ngủ trên giường, sau đó liền vui vẻ nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao không kịp làm gì, trực tiếp nhào tới chỗ kiến
Giáp Tinh, lại lục ra một viên linh thạch. Nhìn viên linh thạch trong
tay và con kiến vẫn không ngừng ăn kia, nàng cất tiếng cười to, cười đến không đứng thẳng được, cười đến nước mắt bay tứ tung.
Nàng vừa
lau nước mắt vừa cười nói: “Lũ ngốc đó, khó trách bọn hắn nuôi kiến Giáp Tinh không ra linh thạch, hóa ra là kiến Giáp Tinh phải ăn phân của ếch Bàn Vân mới có thể thải ra linh thạch, ăn cả con ếch thì tất nhiên
không thể thải ra cái gì. Ta phát tài, phát tài rồi!”
Mập Mạp
đang ăn gì đó, ló mặt ra nhìn Kim Phi Dao đang cười như điên, khóe miệng tựa hồ hơi giật giật khinh miệt, sau đó phun ra câu: “Ộp ộp.”
Tiếng ộp vừa mới vang lên, viên linh thạch trong tay Kim Phi Dao đã bay lại, chuẩn xác nện vào hàm dưới của nó.