Cuối cùng Bách Hoan các xử lý chuyện này thế nào thì Kim Phi Dao cũng không biết, nàng chỉ biết Lâm Kiều Nguyệt đã thành thị thiếp của Sử
Như. Nàng ta mang bộ dáng kia, nếu cưỡng bách Sử Như cưới nàng cũng quá
bất cận nhân tình. Lâm Kiều Nguyệt phi thường hài lòng với kết quả này,
dù sao mục tiêu của nàng là vì những ngày tháng tu luyện không lo thiếu
linh thạch, ngủ với Sử Như vẫn là chiếm tiện nghi của hắn.
Chuyện
này hai nữ nhân thành người thắng, chỉ có Sử Như là người thua, lại thua mạc danh kỳ diệu, hoàn toàn không biết chân tướng.
Sau khi Hùng
Thiên Khôn nghe nói liền biết chỉ có Kim Phi Dao mới có tài cán làm ra
chuyện như vậy, xem ra nàng đã hành động. Chẳng lẽ hắn cứ thế trơ mắt
nhìn nàng mạo hiểm vì hắn lại không được hỏi không được nói, chỉ thờ ơ
lạnh nhạt sao?
Vì chuyện mấy hôm trước mà tâm tình hắn hỏng bét,
ngày thường tính tình vốn lãnh diễm, hiện tại lại càng sát khí đầy
người, nhìn ai cũng không thuận mắt. Loại phiền lòng nói không nên lời
làm cho hắn lúc nào cũng thấy bất mãn, tì khí táo bạo này đã sắp đủ để
hắn gia nhập đội ngũ của Hoa Uyển Ti rồi.
Kim Phi Dao lại rất cao
hứng, ngọc giản đã tới tay, giờ chỉ còn thiếu cơ hội tới khố phòng
khoắng đồ nữa thôi. Nàng đã nghĩ ra cách mang khúc Thiết Hồn mộc cao
bằng một người kia đi mà không ai tra ra được. Chỉ cần đợi thời cơ thích hợp là có thể nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Chỉ cần dùng cách đó thì dù các chủ có đứng trước mặt, tự mình soát người cũng không thể tìm được bất cứ thứ gì. Có đôi khi nàng cảm thấy mình đúng là thần thông
quảng đại, chuyện gì cũng có thể làm được.
Tuy nhiên, cơ hội tiến
vào khố phòng lại không dễ dàng, sự vụ của Bách Hoan các rất nhiều, dù
là phòng bếp hay phòng luyện đan hay là có khách muốn mua gì đó thì các
thứ đều phải tới khố phòng lấy. Từ sáng đến tối, khố phòng không ngớt
người tới người lui. Lúc ít người cũng có một gã quản sự đứng ở cửa,
chuyên môn tiến vào khố phòng lấy này nọ. Những lúc đông người thì cả ba gã tu sĩ đều đứng ở cửa, bận bịu ra ra vào vào.
Kim Phi Dao thực không tìm được cơ hội tốt để tiến vào khố phòng, mà thời gian lại không đợi người.
Hôm nay, các chủ bình thường không xuất hiện lại đột nhiên hiện thân. Hắn
sắp xếp toàn bộ phục vụ của Bách Hoan các ra ngoài chờ, giăng đèn kết
hoa, long trọng nghênh đón một khách quý.
Tuy nhiên, những việc đó không liên quan gì đến Kim Phi Dao, nàng vẫn ở trong phòng, tựa cửa sổ
nhìn xuống phía dưới, không biết đại nhân vật nào sắp tới mà có thể làm
cho các chủ phải đón tiếp phô trương như vậy.
Đợi hơn nửa canh
giờ, trên bầu trời truyền đến tiếng nhạc, tất cả mọi người ngẩng đầu
nhìn về phía xa. Xa xa xuất hiện một điểm đen nhỏ, sau đó điểm đen càng
lúc càng lớn, hóa ra là một đội ngũ mười mấy người.
Giữa đội ngũ
là một cái hồ lô vĩ đại, ở chỗ bụng hồ lô có một đài sen. Trên đài sen
ngồi một gã nam tử toàn màu tím, mũ tím, áo tím, giày tím, ngay cả cái
hồ lô kia cũng màu tím nhạt. Hai bên hắn là pháp bảo phi hành hình quạt, mỗi cây quạt rộng đủ cho bảy, tám người ngồi thoải mái.
Trên mặt
quạt có sáu nữ tu sĩ, các nàng mặc y trang các màu rực rỡ, tay cầm các
loại nhạc khí khác nhau, người người đều mềm mại như hoa. Bọn họ vừa bay vừa tấu nhạc, pháp bảo phi hành tỏa sáng khiến người khác nhìn vào có
cảm giác như tiên nhân hạ phàm.
Đợi đội ngũ bay tới gần, Kim Phi
Dao thấy rõ người trên hồ lô liền há miệng, ngây ngẩn cả người. Tu vi
Luyện Hư hậu kỳ, trông rất giống Nhâm Hiên Chi nhưng lại không phải hắn. Người này già hơn Nhâm Hiên Chi nhưng cũng chỉ tầm bốn mươi tuổi, có
khí phách thượng vị giả hơn Nhâm Hiên Chi vài phần, trông có vẻ thuận
mắt hơn Nhâm Hiên Chi.
“Không phải là cha Nhâm Hiên Chi đó chứ?” nhìn vị tu sĩ đặc biệt giống Nhâm Hiên Chi kia, Kim Phi Dao có chút mờ mịt.
Bọn họ bay đến phía trên bình đài, các chủ Bách Hoan các liền nhiệt tình
nghênh đón, Kim Phi Dao nghe thấy các chủ gọi hắn là Nhâm huynh.
Lại thật sự họ Nhâm, tám phần là thân thích của Nhâm Hiên Chi rồi, chỉ
không biết là ai thôi, có lẽ là đại ca, mà cũng có khả năng là cha hắn.
Kim Phi Dao không đoán ra thân phận người kia, cũng không rõ lý do hắn
tới đây. Tuy nhiên, nàng không quá chú ý đến chuyện này, mục tiêu của
nàng là Thiết Hồn mộc chứ không phải hỏi thăm gia sự Nhâm Hiên Chi.
Người được đưa vào trong lâu, bên ngoài khôi phục bình tĩnh, Kim Phi Dao muốn đi ra nhìn xem có thể thừa dịp có khách quan trọng tới để xuống tay với khố phòng hay không.
Nhưng vừa đi ra cửa đã thấy Hoa Uyển Ti sầm
sập chạy tới, “Vừa rồi các chủ phái người tới bảo ta trang điểm cẩn
thận, đêm nay phải bồi khách quý ăn cơm. Ta cảm thấy lai lịch người này
không nhỏ, không biết có phải đã nhìn thấu thân phận của ta hay không.”
“Không thể nào, ngay cả sắc ma Nhâm Hiên Chi duyệt nữ vô số và các chủ Bách
Hoan các còn không nhìn ra, không phải sợ. Lại nói, thân thể là do luyện chế ra thì có sao? Ai bảo không được dùng đồ giả?” Kim Phi Dao nghĩ
nghĩ, cảm thấy hẳn không phải vấn đề gì lớn, với lại cũng không phải hầu hắn ngủ, chỉ ăn một bữa cơm, uống vài chầu rượu, giả hay thật thì có
liên quan gì, chỉ cần vui vẻ thôi mà.
“Vậy ta đi trước.” Hoa Uyển
Ti liền gật đầu, tùy tiện vấn tóc rồi đi. Nàng bình thường đều trang
điểm nên căn bản không cần làm gì nhiều, chỉ cần tóc tai không rối bù là được.
Thấy nàng đi rồi, Kim Phi Dao liền đi dọc hành lang, tìm cơ hội xuống tay, nhưng chuyến đi bộ này lại làm nàng nghe được tiếng nghị luận của các phục vụ Bách Hoan các.
“Tên Nhâm Ngân này lại tới nữa, ta ghét hắn nhất.”
“Nhỏ tiếng thôi, nếu để các chủ nghe thấy, ném ngươi cho hắn xử lý thì ngươi xong đời.”
“Ngươi đừng có làm ta sợ, lần trước hắn đến là năm mươi năm trước, đêm đó có
ba mươi sáu nam nữ tu sĩ xinh đẹp bị đưa vào phòng hắn, cuối cùng còn
sống đi ra chưa được một nửa, mà kể cả còn sống thì cũng là da bọc
xương, toàn bộ tinh khí đã bị hắt hút đi. Rốt cục hắn có phải là tà tu
không vậy? Vì sao lại quang minh chính đại hái âm dương bổ bản thân thế
chứ?”
“Nữ tu sĩ còn không tính, hắn lại bổ cả nam nhân, nguyên âm
nguyên dương đều không chừa. Những người lần này vào không biết mai có
mấy người có thể sống đi ra.”
Kim Phi Dao vểnh tai, hóa ra không
chỉ mình Nhâm Hiên Chi là sắc ma, cả nhà này là như vậy. Đột nhiên, nàng nhớ ra Hoa Uyển Ti nói phải đi bồi người này, liệu có gặp nguy hiểm
không? Nhưng nghĩ lại thì Hoa Uyển Ti có công năng kia, kể cả thật sự
muốn bổ cũng không được. Có điều, liệu điều này có làm cho đối phương
bất mãn mà hủy diệt nàng không?
Nàng dựng thẳng lỗ tai lên nghe,
hai người kia vẫn tiếp tục nói: “Lần này có hai người xuất sắc nhất bị
chọn, ta thấy thật đáng tiếc. Nhâm Ngân nam nữ đều ăn, không chỉ Hoa
Uyển Ti bên chúng ta bị gọi đi mà ngay cả Kim Khôn Nhi cũng thế, thật
quá đáng tiếc, một mỹ nam nhân như vậy mà…”
“Ngươi thì biết gì,
Kim Khôn Nhi vốn được chuẩn bị cho Nhâm tiền bối. Đáng tiếc, chỉ hy vọng với tu vi của bọn họ thì có thể trụ vững.”
Có lầm không vậy? Tiểu Hùng gặp nguy hiểm rồi, chẳng lẽ đêm nay hắn sẽ từ nam hài biến thành
nam nhân? Không được, dù hắn không tự nguyện đi nữa, tu sĩ Luyện Hư hậu
kỳ muốn làm gì hắn, kể cả là không uống rượu thì hắn cũng không trốn
thoát. Mà hắn tới đây là vì Thiết Hồn mộc, cũng có khả năng để trao đổi
vật ấy hắn sẽ giao nguyên dương ra, hắn không phải là người sẽ làm ra
loại chuyện này chứ?
Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được, nàng không thể không động thủ, lúc này người lại đông như thế, làm sao để tiến vào khố phòng mà không bị phát hiện đây?
Kiên trì, nàng làm bộ đi
ngang qua khố phòng, chậm rì rì đi ngang qua trước khố phòng, không tỏ
ra để ý chút gì, nhưng chỉ một lần lướt qua này nàng đã thu vào mắt toàn bộ tình hình bên trong khố phòng.
Vì Nhâm Ngân tới cho nên tất cả mọi người đều bận bịu tối mặt tối mũi. Không ngừng có người tới khố
phòng lĩnh thứ này thứ khác, ba gã quản sự Nguyên Anh kỳ ở hết trong đó, vội vàng phân chia vật phẩm.
Làm sao mới có thể đi qua dưới mí
mắt những người này? Kim Phi Dao đứng xa xa, bất động thanh sắc nhìn khố phòng. Vốn dùng Ẩn Thân phù là tốt nhất nhưng nếu muốn đi vào khố phòng thì phải dùng linh lực thúc giục ngọc giản, chỉ cần sử dụng linh lực
thúc giục là Ẩn Thân phù sẽ mất hiệu lực, nàng cũng bị bại lộ. Phải làm
thế nào mới trà trộn vào đó là một vấn đề.
Đợi một mạch tới khi trời tối, tiệc rượu đã được bày lên, ba quản sự khố phòng vẫn không thiếu một người.
“Có lầm không vậy? Không thể đổi người nghỉ ngơi một chút sao, ra sức như
vậy làm gì, các chủ lại không thấy.” Kim Phi Dao đang rất hận, vì sao tu sĩ lại ích cốc chứ? Nếu không ích cốc thì bọn họ sẽ phải rút thời gian
đi nhà xí, như vậy là nàng có nhiều cơ hội hơn.
Đúng lúc này thì
cơ hội tới, Lâm Kiều Nguyệt không biết chạy tới tìm Sử Như có chuyện gì, nàng gọi Sử Như ra khố phòng, đứng ở một chỗ cách đó không xa mà ầm ĩ,
tựa hồ như đang nói đãi ngộ cho nàng không được bằng những người khác.
Sử Như bị nàng ta quấn lấy, tức giận cãi nhau với nàng ta.
Thiếu
một người kiểu gì cũng tốt hơn so với không thiếu ai, Kim Phi Dao tiến
vào một gian phòng trống, sau đó liền thấy từ trong phòng có một con
tiểu yêu thú chỉ bằng hai bàn tay chạy ra. Nàng hóa thành Thao Thiết,
còn thu nhỏ thân hình lại, trông đặc biệt đáng yêu. Nàng còn áp chế tu
vi làm cho mình thoạt nhìn chỉ là một yêu thú non cấp năm, cấp sáu.
Sau đó, nàng dựa vào dáng người thấp bé, vui vui vẻ vẻ chạy theo sau một
đám nữ hầu giả, chạy vào phòng ngoài khố phòng. Bên trong khố phòng lúc
này có bảy, tám gã phục vụ đang đứng trước quầy, bọn họ lấy bài tử có
viết sẵn các thứ cần đến, giao cho hai gã quản sự rồi đứng chờ bọn họ
vào trong lấy vật.
Kim Phi Dao không dán Ẩn Thân phù mà trực tiếp
hóa thành tiểu Thao Thiết, như vậy thì dù có bị ai nhìn thấy cũng sẽ
không bị hoài nghi. Mọi người không để ý dưới chân, nàng thuận lợi nhảy
vào sau quầy, nhìn thấy có vài cái sọt được đặt sẵn trong đó, hình như
mới được đưa tới.
Nhân lúc hai người đang vội vàng lấy đồ, Kim Phi Dao liền nhảy vào trong sọt, thân mình cứng đờ, đình chỉ hô hấp, giả
chết. Tuy nhiên, nàng vẫn quan sát các thứ trong sọt, là một đống da
lông yêu thú. Nàng nghĩ, vận khí thật sự quá tốt, như vậy hẳn là có thể
trà trộn vào trong khố phòng rồi.
Lúc đi vào không cần ngọc giản, lúc ra phải mở trận, an toàn không lộ mặt trộm đồ mới là mục tiêu của Kim Phi Dao.