“Bọn họ là người của tà phái, chúng ta mau chạy đi.” Nhìn thấy luồng khói
đen kia, Đinh Thiên Thành vốn luôn trầm mặc đột nhiên hô lên, pháp thuật trong tay liều mạng đập vào đám yêu thú, sau đó đẩy Liễu Khinh Ba về
hướng cửa ra.
“Đã đến thì đừng nghĩ đi được, ở lại cho ta.”
Cây cờ đen trong tay tên tu sĩ Trúc Cơ ục ịch kia lại run lên, hai luồng
khói đen liền tuôn ra, lao ra khỏi pháp trận đánh về phía bọn họ. Một
luồng cuốn lấy thắt lưng một tu sĩ, mạnh mẽ lôi kéo hắn vào trong pháp
trận, còn một luồng khác thì lao thẳng tới Đinh Thiên Thành.
Đinh Thiên Thành đẩy Liễu Khinh Ba ra, bản thân nghênh đón, định ngăn trở
luồng khói đen kia. Hắn khống chế linh kiếm vọt lên, linh kiếm vừa chạm
vào khói đen lập tức bị ăn mòn thành màu đen rồi mất linh tính, trở
thành một thanh kiếm bình thường. Hắn chấn động, vội vàng lùi về phía
sau, nhưng khói đen đã vọt tới trước mặt, sắp bắt được hắn.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao vọt lên, nắm tay mang Minh hỏa đấm vào luồng khói đen.
“Bùm!”
Luồng khói đen có ăn thể ăn mòn pháp khí kia bị một quyền của Kim Phi Dao
đánh tan khiến cho chủ nhân của cây cờ đen, tên tu sĩ Trúc Cơ kia cảm
thấy kinh ngạc. Đúng lúc này, một con thi quỷ vọt lên, linh lực trên
người Kim Phi Dao dũng mãnh tuôn ra, Minh hỏa tuyết lập tức xuất hiện
xung quanh, những bông tuyết màu lam chạm vào thi quỷ thì phát ra tiếng
lép bép như lạc rang.
Từng đốm lửa màu lam không ngừng nổ trên
người thi quỷ, thi quỷ không cảm nhận được gì khác biệt nên không có ý
định dập tắt Minh hỏa trên người, chỉ há miệng định phun nọc độc vào
nàng.
Làm sao Kim Phi Dao có thể để nó phun nọc độc ra, nàng xông lên điên cuồng đánh vào đầu thi quỷ. Thi quỷ toàn thân là Minh hỏa, bị
nàng đánh cho lùi về sau, lập tức cả người bị Minh hỏa vây quanh. Thân
thể thi quỷ tựa như mọt ngọn nến, dưới sự thiêu đốt của Minh hỏa thì bắt đầu tan chảy, một lát sau liền hóa thành một bãi dung dịch ghê tởm.
Nàng lại có thể thiêu chết thi quỷ cấp ba, điều này khiến tất cả mọi người
phải lắp bắp kinh hãi, đây là yêu thú tương đương tu vi Trúc Cơ, không
hiểu tu sĩ Luyện Khí trung kỳ làm sao có thể bá đạo như vậy. Đây cũng là Kim Phi Dao may mắn, nếu không phải thi quỷ mà là tu sĩ cùng tu vi hoặc là yêu thú nào khác thì nàng không thể dễ dàng giết chết như vậy được.
Đúng lúc này, một tu sĩ khác cũng bị khói đen cuốn vào trong pháp trận, chỉ
còn lại ba người Kim Phi Dao vẫn còn ở ngoài. Thạch động rộng rãi bị
pháp trận chiếm hơn một nửa, số nhện mắt quỷ và thi quỷ không có chỗ nào để đi, toàn bộ nhào tới chỗ các nàng.
Toàn bộ thi quỷ liền giao
cho Kim Phi Dao, Đinh Thiên Thành và Liễu Khinh Ba thì ứng phó với nhện
mắt quỷ, nhưng bên trong pháp trận còn có tu sĩ Trúc Cơ đang dữ tợn nhìn chằm chằm bọn họ. Ngoại trừ ba gã tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đi cùng Tiền Phong cũng bị khói đen trói chặt, vẻ mặt hoảng
sợ nhìn Tiền Phong, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên,
hang động rộng rãi chấn động, “ông” một tiếng, trần động hồng quang đại
phóng, một pháp trận màu đỏ xuất hiện trên đó. Hai pháp trận, một trên,
một dưới phối hợp với nhau, một quầng sáng màu máu giáng xuống, mùi máu
tươi lập tức phủ kín không gian thạch động. Đám nhện không kịp chạy, bị
pháp trận trên trần động đánh thành sương khói, giảm bớt áp lực cho nhóm Kim Phi Dao.
“Không tốt! Mau giữ chân chúng, ta mở cửa ra.” Kim
Phi Dao né tránh công kích của một thi quỷ, chạy tới cửa ra gần nhất,
Liễu Khinh Ba nhanh chóng tiến lên thay thế vị trí nàng, ngăn cản công
kích của thi quỷ, đầu nàng ướt đẫm mồ hôi, linh lực tiêu hao cực nhanh,
chỉ sợ không duy trì được bao lâu nữa.
Kim Phi Dao vọt tới chỗ
cửa ra, tung Minh hỏa quyền lên lớp tơ nhện dày kia, phát ra thanh âm
“xèo xèo”, tơ nhện bắt đầu tan chảy. Nhưng lớp tơ rất dày đặc, tốc độ
tan chảy cực chậm.
“Mau lên!” Thời gian bên này không đợi người, Liễu Khinh Ba sốt ruột thúc giục.
“Được rồi, đi mau!”
Tơ nhện rốt cục tan chảy thành một lỗ đủ to, Kim Phi Dao hô to một tiếng
liền chui ra, bỏ chạy. Liễu Khinh Ba và Đinh Thiên Thành cũng chui ra,
chạy thục mạng.
“Đuổi theo, không cho tên nào chạy thoát.” Tiền Phong dữ tợn cười, hồng quang chiếu lên mặt hắn, đáng sợ dị thường.
Tên Trúc Cơ béo ục ịch cắm cây cờ đen trong pháp trận rồi xông ra ngoài
cùng một tên Trúc Cơ cao gầy khác, còn Tiền Phong thì tiến tới hỏa tiên
liên. Hắn không hề lo lắng bọn Kim Phi Dao chạy mất, không nói việc
người đuổi theo là tu sĩ Trúc Cơ mà muốn tìm được đường trong mê cung
thạch động này cũng không phải là việc dễ.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, hai gã tu sĩ đã trở lại, trong tay mỗi người cầm theo một người, tùy tiện ném vào trong pháp trận.
“Ngươi nhẹ chút.”
Kim Phi Dao bị một cái dây thừng màu đen cuốn quanh người, trói rất chặt,
mắt còn bị đánh cho tím bầm. Sau khi bị ném vào trong pháp trận, nàng
không nhịn được kêu lên, miệng vết thương vừa khéo đập vào nền đất.
Thực lực giữa Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ chênh lệch rất lớn mà nàng và Liễu
Khinh Ba mới chỉ tách ra chạy không bao lâu, tu sĩ ục ịch này đã đuổi
theo. Từ lúc Kim Phi Dao có thể đánh tan luồng khói đen mà câu hồn phiên phun ra, hắn liền nảy sinh hứng thú với Kim Phi Dao, lập tức có ý tưởng lấy hồn phách và nguyên thần của nàng để luyện chế câu hồn phiên.
Tay áo hắn rung lên, một sợi dây thừng màu đen lao ra, sắc bén đánh về phía Kim Phi Dao. Kim Phi Dao đang chạy như điên bỗng dừng lại, quay người
vung tay bắt lây sợi dây, sau đó hung hăng vụt xuống đất, sợi dây tựa
như con rắn chết bị nàng vung lên vung xuống.
Nhìn thấy nàng ném
sợi dây thừng đi, tu sĩ ục ịch sửng sốt một chút, sợi dây kia là do hắn
dùng tóc của những tu sĩ mà hắn giết chết để luyện chế ra, dùng tóc của
hơn hai mươi người, nó đã đạt tới pháp khí thượng phẩm, lại do tài liệu
chính là một phần của tu sĩ nên không giống với thượng phẩm pháp khí
thông thường, tự thân đã có linh tính, độ linh hoạt không thua kém linh
sủng loại rắn, vậy mà hiện tại lại để Kim Phi Dao trực tiếp quật xuống
đất, giống như bị ngất xỉu vậy.
“Ngàn vạn quỷ thủ!” Hắn hét lớn
một tiếng, một bàn tay xương khô vĩ đại xuất hiện trong hư không, tạo
thành nắm tay hướng đánh Kim Phi Dao đang chạy trong thông đạo.
Kình khí phía sau ập đến, Kim Phi Dao cảm thấy sau lưng run lên, nàng cắn
răng xoay người lại, giơ nắm tay đối chọi với cốt quyền (nắm tay xương). Lúc này, Kim Phi Dao bị một quyền đánh bay đi, rơi xuống đất, nàng vừa
cố gắng đứng lên thì cốt quyền đã lao tới, tới tấp tung đòn.
Đợi
đến khi tu sĩ ục ịch thu hồi cốt quyền thì trên thạch bích phía sau Kim
Phi Dao đã bị đánh thành một cái hố to hình người, Kim Phi Dao bị đánh
lún sâu vào đó, không thể động đậy. Tu sĩ ục ịch cầm sợi dây thừng trói
chặt nàng lại, nhấc trở về.
Kim Phi Dao nhìn Liễu Khinh Ba ngồi
cách đó không xa, cảm thấy thế đạo thực không công bằng, cùng là chạy
trốn bị bắt về, tại sao bản thân bị đánh cho như đầu heo, còn bị trói
chặt, còn Liễu Khinh Ba thì không hề bị trói, mà ngoài vài vết máu trên
người thì vẫn có thể tao nhã ngồi một bên cười khổ.
Tu sĩ bắt
Liễu Khinh Ba về đến gần Tiền Phong, thấp giọng nói gì đó, Tiền Phong
hơi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nói: “Bị thương chạy thoát? Hừ, kể cả
hắn còn sống mà ra ngoài thì chờ đến lúc hắn báo cho Lạc Tiên điện,
chúng ta đã sớm bi rồi.
“Đinh đạo hữu trốn thoát?” Kim Phi Dao lén lút hỏi.
“Uh.” Sắc mặt Liễu Khinh Ba không tốt lắm, nhẹ nhàng gật đầu, “Hôm nay chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Kim đạo hữu, lần này gọi ngươi tới, thật sự xin
lỗi ngươi.”
“Hiện tại nói những lời này có ích gì, tốt nhất là
hãy nghĩ cách chạy trốn đi.” Kim Phi Dao vừa dứt lời liền thấy bọn Tiền
Phong có hành động.
“Sư đệ, bắt đầu đi.” Xác định mọi người đã
mất đi năng lực phản kháng, ba người Tiền Phong vây quanh hỏa tiên liên, thấp giọng niệm pháp quyết. Một lát sau, ba người bọn họ lấy ra ba viên đá đen tuyền, rót linh lực vào trong, sau đó ném về phía hỏa tiên liên.
Viên đá bay tới bên trên hỏa tiên liên thì tan chảy thành chất lỏng màu đen, chảy xuống hỏa tiên liên. Bông sen đỏ lửa liền hấp thu toàn bộ dung
dịch màu đen, chậm rãi biến thành hắc liên, sau đó héo rũ.
Hành
vi của bọn họ vô cùng cổ quái, lại quan hệ đến tính mạng mọi người cho
nên ai cũng khẩn trương vạn phần, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Thấy nhiệm
vụ lần này biến thành màu đen rồi héo rũ, mọi người nhìn thoáng qua nhau nhưng không ai biết vì sao lại phải làm như vậy.
Đột nhiên, vũng nước đen dưới hỏa tiên liên sủi bong bóng sùng sục, bong bóng càng ngày càng to, làn nước đen giống như bị đun sôi vậy.
“Oanh!”
Vũng nước đen đột nhiên nổ mạnh, phá ra một cái hố sâu, ba người Tiền Phong lộ vẻ vui mừng, chờ đợi nhìn vào trong hố.
Một cột khói đen phun ra từ trong hố, Kim Phi Dao cảm thấy hốt hoảng, một
luồng áp lực khó hiểu đập vào mặt, trong khói đen xuất hiện một bóng
người như ẩn như hiện.
Tiền Phong nhìn thấy bóng ảnh này thì vô
cùng cao hứng, cẩn thận lấy ra một lá bùa đỏ như máu, lại đánh một quyền vào ngực mình, phun một ngụm máu tươi lên lá bùa. Sau đó, hắn ném lá
bùa vào trong khói đen, dán lên ngực bóng người kia.
“Ngao!”
Lá bùa vừa dán lên, bóng người vốn đứng thẳng bất động đột nhiên rống to.
Hắn đứng trong khói đen hoa chân múa tay vui sướng, liều mạng giãy dụa.
Tiền Phong lẩm bẩm không ngừng, dùng pháp quyết trấn áp bong người.
Rốt cục, bóng người chậm rãi ngừng giãy dụa, an tĩnh trở lại, khói đen cũng chầm chậm ta đi, lộ ra một người đang lơ lửng trong không trung.
“Người Ma tộc…” Khi người trong làn khói hoàn toàn hiện ra, có tu sĩ kinh hô lên.
Nổi trong không trung là một cái thây khô rách nát, hai sừng và mái tóc màu đỏ sậm trên đầu biểu thị thân phận Ma tộc của hắn. Cơ bắp khô quắt dán
lên xương cốt không hề bị hư thối, chỉ là làn da đã không còn màu sắc
vốn có, chỉ một màu đen sì, khôi giáp trên người hắn đã rách nát không
rõ hình dạng.
Khác với phản ứng kịch liệt vừa rồi trong khói đen, hiện tại hắn rất yên tĩnh phiêu phù giữa không trung, hai mắt hõm
xuống, mí mắt khô quắt lặng lẽ nhắm. Trừ lá bùa dính máu trên ngực ra
thì thoạt nhìn hắn chính là một thây khô bình thường.
“Ha ha ha ha, ta rốt cục thành công!” Nhìn thây khô kia, Tiền Phong đắc ý cười ha hả.
“Chúc mừng sư huynh đã bắt được ma thi thành quỷ linh, thực lực sư huynh vậy
là nâng cao một bước. Đợi sau khi trở về sư môn, sư phụ nhất định sẽ
thêm coi trọng sư huynh.”
“Đúng vậy, đến lúc đó sẽ khiến tiểu tử
Vương Sung kia tức chết, con quỷ linh của hắn căn bản không thể so sánh
được với ma thi của sư huynh.”
Hai gã tu sĩ Trúc Cơ kia bắt đầu nịnh hót Tiền Phong.