Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 261: Khắc chế




Bố Tự Du đi rồi, Kim Phi Dao bắt đầu cuộc sống trong sơn động.

Cỏ dại trong dược điền đã quá cao, tuy nhiên việc xử lý Kim Phi Dao ném hết cho Đại Nữu làm, còn nàng sau khi tính số lượng yêu đan, tính ngày liền bế quan.

Nàng chuyên tâm bế quan, mặc kệ Mập Mạp và Đại Nữu, hai chúng nó đào ra một đường hầm bên trong sơn động, biến nhỏ lại rồi chui ra ngoài chơi.

Ngày ấy nhìn Bố Tự Du liệp sát Đông Chi điểu mà Kim Phi Dao cảm thấy xấu hổ vì mình đã một thời gian dài không hề tu luyện cho ra hồn. Từ lúc biết chỉ cần ăn là có thể tăng tu vi và linh lực, nàng liền đem thời gian tu luyện để ngủ, ăn, chơi. Hiện tại nhớ lại nàng cảm thấy thật sự quá kỳ quái, đã chỉ cần ăn là có thể đề cao tu vi, nếu nàng lại ngồi xuống tu luyện vậy không phải sẽ tăng lên nhanh hơn sao?

Sau khi nuốt Nguyên Anh, linh lực trong cơ thể đã tràn đầy, chỉ cần đánh sâu vào một phen, việc tiến giai đến Kết Đan trung kỳ là việc phi thường thoải mái. Vì thế, Kim Phi Dao đóng cửa nhà cỏ, chuẩn bị nếu không đến Kết Đan trung kỳ sẽ không ra.

***********

Mà ở nội Thần giới, chiến tranh giữa hai giới nhân – ma cũng bắt đầu từ sự kiện Tam Chi thành mà chân chính bạo phát.

Tu sĩ Hợp Thể kỳ đã độ Thiên giới cả, có một, hai người chưa đi cũng là cả ngày thiên lôi oanh đỉnh, không thể tham dự chiến tranh. Mấy lão nhân Luyện Hư kỳ thì tiến hành chỉ huy, mục đích chính của bọn họ là mấy nơi có Vũ Lôi thạch và Tử Lôi trúc. Việc này tự nhiên không thể để tu sĩ bên dưới biết, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ đang tranh đoạt địa bàn và tài nguyên mà thôi.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ là chủ lực của trận chiến, tự nhiên là hiểu nhất thanh nhị sở tâm tư của đám lãnh đạo Luyện Hư kỳ.

Độ Thiên giới, kỳ thực là một nơi khiến người ta vừa yêu lại vừa hận. Đinh Trác nhìn hai tu sĩ Nhân tộc Luyện Hư kỳ ngồi trước mặt, nhàn nhạt nói: “Chuyện này ta không tiện nhúng tay, mấy lão quái Hợp Thể kỳ bên Ma tộc đều không có động tĩnh, ta không thể vì chút chuyện liền xuất thủ tương trợ.”

“Đinh tiền bối, nếu khu vực có Tử Lôi trúc và Vũ Lôi thạch bị ma nhân chiếm lĩnh, chúng ta sẽ không thể nộp lên những thứ ngươi yêu cầu.” Trong hai gã tu sĩ Luyện Hư, một gã có diện mạo bình thường nhưng khí chất bức người, một gã khác trắng trẻo mập mạp, lời này là do tên tu sĩ trắng mập nói ra.

Đinh Trác lạnh mắt nhìn lướt qua hai người bọn họ, hai người này nhất thời cảm thấy bản thân lâm vào một vùng trống rỗng, sát khí âm hàn tận xương bủa vây khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

“Nếu không phải ta tiến giai bất ngờ, ta còn cần các ngươi sao? Mới chút việc nhỏ đó mà đã muốn ta xuất đầu, không phải là các ngươi cảm thấy bản thân cũng đã Luyện Hư kỳ, thay vì lấy những thứ đó giao cho ta thì giữ lại để sau này tự mình dùng đấy chứ?” Đinh Trách từ từ nói.

Ngay cả dưỡng hồn thú bên người hắn cũng phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng, bất mãn với hai người bọn họ.

“Tiền bối nói đùa rồi, chúng ta đâu có ý nghĩ như vậy. Chỉ là lần này Lang bị thả ra, việc này có ảnh hưởng rất lớn với chiến sự. Hơn nữa, bây giờ lại thêm một gã Hồng, ma nhân Hóa Thần kỳ, một người thành quân, khiến chúng ta thực đau đầu.” Xem ra không cống là không được, nhưng hai người bọn họ vẫn muốn tranh thủ một chút ưu việt.

Đinh Trác hơi hơi cau mày: “Nếu lần trước không phải vì giúp các ngươi, ta cũng không phải ở lại nơi này. Tuy Độ Thiên giới không dễ chịu nhưng lôi điện cũng không nhiều như ở đây. Kết quả thì sao? Mới được không bao lâu, các ngươi đã để Lang trốn thoát, nói với ta việc này chẳng lẽ còn muốn ta đi ra bắt hắn lần nữa sao?”

Hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ không hé răng, trong lòng lại thầm oán, ngươi năm đó tu vi cao hơn hắn một cấp mà cũng chỉ có thể vây khốn hắn, không giết được. Hơn nữa, ngươi ở đây căn bản là không thể quay về Độ Thiên giới, liên quan gì đến chúng ta? Rõ ràng là ngươi lấy được thứ tốt ở chỗ Lang ma đầu, vô tình tiến giai đến Hợp Thể kỳ, còn chưa kịp chuẩn bị tốt mới mạnh mẽ ở lại chỗ này, cả ngày họa hại chúng ta, không biết đã phải cống cho ngươi bao nhiêu thứ rồi.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hai người bọn họ không dám nói ra, bọn họ biết Đinh Trác cũng không phải là thiện bối gì. Để thoải mái nuôi lớn dưỡng hồn thú mà lừa gạt người Hoa gia đưa nó đi, hiện tại thì hay rồi, không biết ai đã đưa nó an toàn trở lại.

“Đinh tiền bối,nếu không ra tay thì có thể chỉ một đường tất thắng không?” Hai người bọn họ nghĩ nghĩ rồi hỏi.

“Các ngươi không tới Nam Phong linh giới chọn người sao? Hẳn là bọn họ cũng rất có hứng thú với nơi này.” Đinh Trác đột nhiên gợi ý.

Lời này của hắn khiến hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ hít vào một hơi. Nam Phong linh giới là chỗ nào chứ? Nơi đó tất cả đều là thổ phỉ cường đạo, nói là linh giới nhưng thật ra đó chỉ là một vùng đất cằn cỗi bên cạnh Linh giới, rất nhiều tà tu không có chỗ nương thân ở Linh giới đều tụ tập tại nơi đó. Thế mà cuối cùng chỗ đó lại càng ngày càng phát triển lớn mạnh, bình thường đề phòng bọn họ còn không kịp, làm sao có thể dẫn sói vào nhà?

Tà tu ở Bắc Thần Linh giới so với tà tu ở Nam Phong Linh giới quả thực chính là tiểu hài tử nghịch bùn, không đáng giá nhắc tới. Do Nhân tộc luôn đề phòng bọn họ cho nên những đảo nổi ở thần cấp giới mới không bị bọn họ xâm chiếm, giờ nếu cho bọn họ đi vào thì chỉ sợ sẽ giống như con rệp, đuổi không được giết không xong.

Thẩm Quang Kiệt và Tưởng Triết cảm thấy nghẹn khuất, cứ năm năm lại phải cống nạp không ít tài liệu trân quý vào nơi này, tất cả đều là những thứ mà sau khi bọn họ tiến giai Hợp Thể kỳ có thể dùng được. Bọn họ ăn nói khép nép ở đây còn không phải là suy nghĩ cho mọi người sao, vậy mà thầm muốn chút ưu việt cũng không được.

Việc giao bọn họ cho tà tu thế này mà hắn cũng làm ra được, thật sự là quá đáng giận.

Nghĩ nghĩ, tên cáo già Đinh Trác này là không đáng tin, chỉ hy vọng hắn mau mau trở về Độ Thiên giới, hoặc là thiên lôi tới mãnh liệt một chút, trực tiếp đánh xuyên qua cái thạch động rách nát, đánh chết lão gia hỏa này đi.

Nhưng trên mặt hai người bọn họ vẫn biểu hiện chút khó xử nói: “Đinh tiền bối, không thể tìm Nam Phong Linh giới hỗ trợ được, chúng ta trở về Bắc Thần Linh giới điều nhân thủ thôi.”

Đinh Trác hơi cụp mắt xuống, lạnh nhạt đáp: “Uhm, đi đi.”

Hai người ra khỏi Mộng Tuyền, trở về Song Lâu thành nơi Nhân tộc đang ở, kết quả cuối cùng vẫn là không đi nhờ người Nam Phong Linh giới.

Tu sĩ Nhân tộc mất Tam Chi thành, sau đó trong chiến sự không đánh mất tòa thành nào nữa, hai bên chậm rãi hình thành thế giằng co, một lần liền hơn năm năm vẫn không có gì tiến triển, mọi người bắt đầu nhàm chán, có vài tu sĩ cao giai bắt đầu lấy danh nghĩa tuần tra để du đãng chung quanh làm việc tư.

Năm năm này Kim Phi Dao không hề bước ra khỏi tiểu đảo nội một bước, đại bộ phận thời gian đều dùng để tu luyện và học tập Ma Thể Trúc Hình pháp. Nếu không tu luyện cho tốt thì nàng sẽ phiền toái to. Lần trước cướp cái Nguyên Anh lại dùng Minh hỏa độn, đừng nhìn nàng giống như không có chuyện gì, kỳ thực lúc đó xương cốt toàn thân đau đớn đến mức nàng nghĩ mình sẽ chết.

Hiện tại nàng ngồi trong nhà tranh, toàn thân lóe ra hắc quang, mỗi đốt xương dưới da thịt đều lóe hắc quang, hiển nhiên đã cứng rắn vô cùng, cả cơ thể đã biến thành pháp bảo hạ phẩm. Đương nhiên, ngón tay giữa bên phải của nàng đã là linh bảo trung phẩm, nếu muốn toàn thân biến thành linh bảo trung phẩm thì nàng còn kém xa lắm.

Tuy nhiên, cuối cùng dùng Minh hỏa là không thành vấn đề, hơn nữa ngón tay có thể đối kháng với pháp bảo, nếu như toàn thân tu luyện thành thượng phẩm hoặc cực phẩm pháp bảo, Kim Phi Dao thật không biết phải hình dung như thế nào. Lúc không có linh thạch liền bẻ một cái xương sườn đi bán, xương sườn có thể làm phi kiếm.

Nhưng Kim Phi Dao lại có chỗ không rõ, nàng tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp là để cường tráng thân thể, hẳn là không có chút quan hệ nào với Thao Thiết. Dù sao đó cũng là kim đan, muốn có hiệu quả cũng phải là do công pháp gia tăng thần thức và linh lực, nhưng mỗi lần nàng tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp là nàng lại nhìn thấy toàn thân Thao Thiết cũng phát ra hắc quang giống như đang tu luyện.

Nghĩ thế nào cũng không ra, Kim Phi Dao chỉ cho là Ma Thể Trúc Hình pháp cũng có hiệu quả với kim đan. Một công pháp mà có thể có hai loại hiệu quả, thật đúng là bớt việc chiếm tiện nghi.

Điều đáng vui mừng là sau khi nàng ăn kim đan của hai thiếu nữ Ma tộc đã thuận lợi tiến giai đến Kết Đan trung kỳ. Vận may của Kim Phi Dao luôn rất tốt, người khác tiến giai nhất định phải tu luyện đến đại viên mãn, sau đó dùng các loại đan dược để tiến giai. Còn nàng thì chỉ cần ăn là linh lực sẽ chồng chất, cuối cùng mạnh mẽ nuốt hai viên kim đan là lập tức tiến giai Kết Đan trung kỳ.

Loại tiến giai không chút cảm giác thành tựu này còn không khiến Kim Phi Dao cảm thấy hạnh phúc bằng việc được ăn no nê.

Nhàn rỗi không có việc gì, nàng lấy phi thảm vừa bẩn vừa cũ ra. Cái thảm này đã theo nàng trăm năm, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại được cái rộng rãi, bay cũng vững chắc. Điều thiếu sót duy nhất là trên đó không có gì cả, nếu có thêm mái thì sẽ tốt hơn.

Nhưng Kim Phi Dao không phải không có cách, không có nóc thì thêm nóc. Nói là làm, nàng dùng da và xương thú để luyện chế một cái ô to, trên mặt ô màu trắng còn vẽ đầy cánh hoa màu hồng nhạt đang tung bay. Nhớ lại mấy cái gối và nệm dày mềm mại trong nhà Hoài đại nhân, Kim Phi Dao cũng bắt chước làm vài cái.

Cuối cùng, nàng luyện chế lại phi thảm, tất cả những vết bẩn đều biến mất, phi thảm mới tinh như ban đầu. Sau đó, nàng ném cả ô lẫn đệm vào chân hỏa, dính lên phi thảm, nếu không thì không thể cố định chúng trên phi thảm được, chỉ cần bay lên là sẽ rơi hết xuống.

Xử lý xong pháp bảo dùng thay đi bộ, Kim Phi Dao muốn xử lý thứ quan trọng nhất: Thông Thiên Như Ý.

Khối Thông Thiên Như Ý bị rạn nứt đã nhuận dưỡng xong, Kim Phi Dao ném bọn nó vào trong chân hỏa luyện chế, sau đó lấy mảnh Kim Triền ti ra. Nói là một mảnh nhưng thật ra nó chỉ to bằng ngón tay, nếu kéo dài ra thì cũng chỉ đủ làm hai cái dây tơ vàng buộc tóc.

Tuy nhiên, chỉ cần ngần ấy là đủ rồi. Kim Phi Dao ném Kim Triền ti vào chân hỏa, dưới sự thiêu đốt của chân hỏa, Kim Triền ti hóa thành một thứ chất lỏng màu vàng. Sau đó, nàng dè dặt cẩn trọng dung nhập Kim Triền ti vào Thông Thiên Như Ý, Thông Thiên Như Ý trong suốt mang theo một chút huyết sắc lại thêm mấy đường tơ màu vàng, trông như một bức tranh, phi thường xinh đẹp.

Điều này làm cho Kim Phi Dao nhớ tới một loại đá không đáng giá tiền, điểm đặc biệt duy nhất là có chứa tơ vàng. Tuy đã gia nhập thêm Kim Triền ti nhưng như vậy khẳng định sẽ có tạp chất, Kim Cương ngọc lấy được từ biệt viện của Lang ma đầu trở nên cực kỳ hữu ích.

Người khác luyện chế pháp bảo cũng chỉ ném vào một lượng Kim Cương ngọc bằng một viên đá nhỏ là cùng, nhưng Kim Phi Dao lại hào sảng ném hẳn một khối to bằng nắm tay. Đợi Thông Thiên Như Ý tân sinh, uy lực đã lớn hơn trước kia rất nhiều, vừa biến ảo tinh tế lại không dễ dàng hư hao.

Nhìn tu vi bản thân và pháp bảo, còn có Minh hỏa dùng thế nào cũng không lo bị gãy xương, Kim Phi Dao rất đắc ý. Mặc dù ở thần cấp giới nàng vẫn ở tầng tu vi thấp nhất nhưng cuối cùng vẫn lợi hại hơn trước kia.

Đột nhiên, một ly trà được đưa ra trước mặt nàng, thiếu chút nữa khiến Kim Phi Dao phát hoảng. Đợi sau khi thấy rõ người bưng trà, Kim Phi Dao thở nhẹ một hơi, cầm ly trà trên khay, nói: “Con rối thuật của Hùng ca thật sự đáng sợ, sau này ta phải nhớ kỹ mới được, để khỏi phải bị dọa.”

Người bưng trà chẳng phải Đại Nữu mà là một nữ hài thanh tú đáng yêu tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một bộ váy dài. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện nàng vẫn có chỗ khác với người thật.

Mái tóc đen kỳ thực được làm từ lông thú màu đen. Làn da thì Kim Phi Dao phải lục túi càn khôn vài lần mới tìm được một miếng da thú mà nàng không thể nhớ nổi là thú gì, màu sắc không khác lắm với da người, tuy hơi thô hơn nhưng vẫn còn hơn không có. Còn đôi mắt xinh đẹp có thể chuyển động kia là do Kim Phi Dao thuận tay giết một con yêu thú nhỏ mà có.

Những thứ đó nghe qua cũng không phải là thứ gì đáng yêu, cùng với xương thú đã được mài qua, vậy mà Kim Phi Dao cũng luyện ra được một con rối giống người. Mặc quần áo cho nàng xong, lại rót thần thức vào trong con rối theo phương pháp trong ngọc giản, con rối này liền bắt đầu chuyển động.

Nhìn con rối thiếu nữ quét dọn tiểu đảo nổi, chăm sóc dược điền, giặt quần áo, nấu cơm theo mệnh lệnh trong tia thần thức mà nàng chỉ cần rót vào một lần duy nhất, Kim Phi Dao cao hứng muốn chết. Tuy làm vẫn chưa tốt lắm nhưng cuối cùng cũng không cần người khống chế, tự mình làm việc.

Do phải chăm sóc cho con kiến Giáp Tinh vô dụng kia, Kim Phi Dao lại làm ra một con rối nữa. Hai thiếu nữ xinh đẹp cứ thế làm việc không nghỉ ngơi trong tiểu đảo nổi.

Để bớt việc, Kim Phi Dao gọi con rối buộc tóc bằng dây màu xanh là tiểu Lục, buộc dây màu hồng là tiểu Hồng. Do nàng nhiều năm cũng không dùng trang sức gì nên con rối cũng chỉ có thể khốn cùng như nàng.

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bởi vì quên mất trên đảo còn có hai người như vậy mà bị các nàng dọa nhưng lại là giải phóng sức lao động cho Đại Nữu. Hiện tại nó cũng không làm việc, cả ngày theo Mập Mạp đi ra ngoài theo cái động nhỏ, hôm nay bắt một con yêu thú, ngày mai nhặt ít dã quả, hoàn toàn sa đọa thành ăn chơi trác táng.

Sử dụng hai con rối này thật thoải mái, trên đảo gọn gàng ngăn nắp. Con kiến Giáp Tinh kia cũng không chịu thua kém mà kéo ra khối linh thạch trung phẩm đầu tiên, sau đó thì cứ mười ngày nửa tháng sẽ kéo một khối, cũng coi như tiến thêm một bước so với trước kia.

Thật ra Kim Phi Dao đã sớm cảm thấy bản thân thật nhàm chán. Nuôi kiến Giáp Tinh thuần túy chỉ là một việc có thể làm nhưng không cần thiết, thế nhưng nàng vẫn cứ nuôi. Dù sao nó cũng không cần nàng chăm sóc, có ai ngại linh thạch nhiều đâu.

Thư thái thì thư thái nhưng vẫn có một chỗ không tốt, đó là vô dụng. Ngoài việc làm người hầu làm việc vặt vãnh ra thì hai con rối này không có chút sức chiến đấu nào. Trong ngọc giản cũng có ghi vài con rối có sức chiến đấu nhưng Cổ Linh Tâm kia là cái gì? Thứ này Kim Phi Dao chưa từng nghe nói đến, càng không nói đến chuyện tìm được nó về để luyện hóa con rối biết chiến đấu.

Uống một ngụm trà, Kim Phi Dao chậc lưỡi: “Chua chua ngọt ngọt, không biết lại bị Đại Nữu thả cái gì vào rồi.”

Không đợi nàng uống xong, mặt đất đột nhiên kịch liệt chấn động, sau đó nham thạch trên trần động ào ào sụp xuống, đá vụn rơi lả tả vào quang hoàn bên ngoài tiểu đảo nổi. Kim Phi Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào theo chỗ đá sụp khiến nàng phải nheo mắt.

Đợi đến khi nhìn rõ, cả ngọn núi đã sụp hết xuống, tiểu đảo nổi lộ ra ngoài, mà trên tay Kim Phi Dao vẫn còn cầm ly trà, Đại Nữu và Mập Mạp cũng há mồm nhìn trời, tiểu Hồng và tiểu Lục vẫn đi tới đi lui làm việc trên đảo.

“Yêu nghiệt, chịu chết đi!” một tiếng gầm như tiếng sấm vang lên trong không trung, chấn cho màng nhĩ của Kim Phi Dao rung lên.

Nàng cẩn thận nhìn lên, trên không trung có một gã tu sĩ mặc kim giáp, kim giáp sáng rọi cơ hồ còn chói mắt hơn cả vầng thái dương phía sau hắn. Kể cả không thấy rõ người, Kim Phi Dao cũng minh bạch, người này không có hảo tâm gì, chẳng phải là đánh sập nhầm ngọn núi của mình.

Nàng dẫn Mập Mạp và Đại Nữu lao ra khỏi tiểu đảo nổi, xoay tay thu tiểu đảo nổi lại. Bên trong đó đã có tiểu Hồng và tiểu Lục chăm sóc, nàng không cần phải lo lắng.

Sau đó, Kim Phi Dao híp mắt nhìn tu sĩ trên không trung, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, dáng người cực kỳ khôi ngô. Toàn thân mặc kim giáp chói mắt, ngay cả đầu cũng đội kim khôi, tay cầm long chùy. Cây chùy dài ba thước, hồng quang chớp động như dung nham, rất xứng với trang phục toàn thân hắn, nhất thời khiến người khác cảm thấy nóng bức khó chịu.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao coi như khách khí hỏi: “Vị tiền bối này, có phải ngươi đang tìm yêu thú gì không? Đập hỏng động phủ của ta cũng không sao, cái chính là đừng có ngộ thương người khác.”

Ai ngờ, tu sĩ nóng rực kia cầm long chùy chỉ vào Kim Phi Dao, hùng hổ nói: “Yêu nghiệt, ta đặc biệt tới đây tìm ngươi.”

“Tìm ta làm gì?” Kim Phi Dao mở miệng hỏi, đưa mắt đánh giá bốn phía, phát hiện người này tới một mình, không có ai giúp đỡ, lá gan liền lớn hơn rất nhiều.

“Ngày đó ở Tam Chi thành ngươi đã nuốt Nguyên Anh trước mặt mọi người, chính là tà tu mà Nhân tộc không thể chứa chấp. Ta khổ tìm ngươi ba năm là vì trừ bỏ ngươi, thanh lý môn hộ thay cho giới tu sĩ.” Tu sĩ kia đúng là nhiệt tình như lửa, chỉ nói chuyện không mà Kim Phi Dao đều có thể thấy nhiệt khí đập vào mặt.

Nếu thế thì quá nhàn, tự coi mình là anh hùng, bỏ thời gian ba năm đi tìm nàng còn không phải là vì Thao Thiết? Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói với hắn; “Tiền bối, ta không biết ngươi. Chẳng lẽ tu sĩ Nguyên Anh kia là người quen hoặc là thân thích của ngươi? Ngươi bỏ ba năm đi tìm ta có phải lã quá lãng phí sinh mệnh không?”

“Hừ, yêu nghiệt không cần nói nhiều. Ta sẽ cho ngươi chết được rõ ràng. Ta chính là Xích Viêm vương Nguyên Mãnh, hôm nay ta đến để đưa ngươi quy thiên khi Thao Thiết chưa kịp trưởng thành.” Nguyên Mãnh trợn trừng mắt, toàn thân đại phóng kim quang.

Nguyên Mãnh? Kim Phi Dao nghiêng đầu nghĩ, đây không phải là tên đứng đầu Linh chiến bảng sao? Nghe nói tính cách táo bạo, lại thích bênh vực kẻ yếu, chuyên lấy công pháp thuần dương của mình đi phá công pháp âm lãnh tà môn, không ít Ma tộc đã chết trên tay hắn, hơn nữa nghe nói người này rất lợi hại.

“Làm sao ngươi biết ta ở trong này?” Kim Phi Dao biết chắc chắn có không ít người đi tìm nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy mình ẩn náu khá tốt, không hiểu sao hắn lại tìm được.

“Hừ, Thái Dương điểu của ta có thể tìm được hết thảy tà khí, kể cả ngươi ở trong núi, chỉ cần Thao Thiết còn ở trong cơ thể ngươi là ta có thể tìm được.” lúc Nguyên Mãnh nói chuyện, một con chim như được tạo thành từ lửa bay ra, vòng một vòng trên không trung thị uy.

Nghe nói người này là kẻ cuồng bạo lực, xuống tay với địch nhân chưa từng lưu tình, Kim Phi Dao cũng không nói thêm gì với hắn nữa mà là muốn tìm cơ hội chạy trốn. Tiến giai Kết Đan trung kỳ, mới vừa rồi còn tự cảm thấy mình rất tốt, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã phải đào vong. Kim Phi Dao phi thường khó chịu, chẳng lẽ không thể để vài tên Kết Đan kỳ tới cho ta phát uy một chút sao?

Đột nhiên, Kim Phi Dao kinh hãi dõi mắt ra phía sau hắn, quát lớn, “Ngươi muốn làm gì?”

Nguyên Mãnh bị biểu cảm của nàng làm cho kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn thoáng phía sau, lại phát hiện không có gì. Bị lừa mà hắn còn tưởng rằng có Ma tộc cao giai nào có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau.

Quả nhiên, lúc hắn vội vàng quay đầu lại thì Kim Phi Dao đã hóa thành Minh hỏa chạy đi.

“Trốn chỗ nào!” Nguyên Mãnh vung long chùy, cả người hóa thành hỏa diễm xông ra ngoài.

Hắn cũng dùng hỏa độn. Kim Phi Dao vội vàng cuồng rót linh lực muốn bứt lên. Trên người Nguyên Mãnh đột nhiên toát ra một ngọn lửa, đúng là Thái Dương điểu vừa rồi. Nó kêu to một tiếng, mang theo một cỗ hỏa diễm vòng theo hướng khác chặn đường Kim Phi Dao.

Mắt thấy hỏa diễm truy kích phía sau biến thành hai, hơn nữa lại càng ngày càng gần, Kim Phi Dao đột nhiên dừng lại, xoay người. Nàng quay đầu, Minh hỏa ngùn ngụt bốc lên trên tay, mang theo cực độ rét lạnh vọt tới Nguyên Mãnh.

Còn Thái Dương điểu bên này, Kim Phi Dao cũng ném Thông Thiên Như Ý ra, bổ về phía nó.

Minh hỏa lao ra, trực tiếp đánh vào hỏa diễm trên người Nguyên Mãnh. Kim Phi Dao không cầu một chiêu tiêu diệt Nguyên Mãnh Nguyên Anh kỳ, chỉ hy vọng có thể đả thương hoặc ngăn cản hắn để nàng có thể chạy trốn. Minh hỏa lợi hại hơn hỏa diễm phổ thông mấy lần, chỉ cần chống lại được hỏa kia thì kể cả đối phương là tu sĩ Nguyên Anh thì hẳn là cũng có thể đối phó được một chút.

Nghĩ thì hay, nhưng sự thật lại không giống như nàng nghĩ.

Tiếng bùm bùm không ngừng truyền đến, chỗ Minh hỏa và hỏa diễm giao tranh có vô số bông tuyết vẩy ra, sau đó dưới nhiệt độ cực cao mà hóa thành bạch khí. Kim Phi Dao phi thường kinh ngạc bởi vì dưới công kích của Minh hỏa, tốc độ của Nguyên Mãnh vẫn chưa giảm bớt, vẫn duy trì tốc độ cực nhanh đón Minh hỏa đâm tới.

Trong nháy mắt, Nguyên Mãnh đã vọt tới trước mặt Kim Phi Dao, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm, Kim Phi Dao đã bị Nguyên Mãnh hóa thành hỏa diễm trực tiếp đâm vào, bắn ra xa.

Tuy rằng đã dùng Minh hỏa kết xuất bông tuyết ra ngăn cản nhưng Minh hỏa vốn có thể đông cứng mọi vật lại mất đi hiệu lực, thuẫn bằng bông tuyết giống như thủy tinh, biến thành một khối cặn bã, bị Nguyên Mãnh tung một quyền hỏa diễm là biến mất.

Kim Phi Dao bị hỏa diễm của Nguyên Mãnh đánh trúng, mang theo một thân nóng rực đập xuống đất, kéo lê hơn trăm trượng.

“Ha ha ha ha ha, ngươi cho rằng có Minh hỏa lạnh vô cùng là không có địch thủ sao? Ta nói cho ngươi hay, tất cả mọi vật đều có tương sinh tương khắc, thân thể thuần dương và Thái Dương chân hỏa của ta chính là chuyên môn khắc chế loại hàn hỏa của ngươi.” Trên bầu trời truyền đến tiếng cười đắc ý của Nguyên Mãnh.

Đồng tử Kim Phi Dao co rụt lại, lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.