Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 255: Có tặc




“Ngươi thật sự muốn đi?” Vương Du Lăng knh ngạc hỏi.

Ánh mắt Kim Phi Dao lóe sáng, hưng phấn hỏi: “Ta đi, có phải là toàn bộ linh thạch ta lấy được đều là của ta?”

“…” Vương Du Lăng không nói gì nhìn nàng, nếu có loại chuyện tốt này thì lão tử đã sớm đi xuống đào rồi, còn ngồi ở đây làm gì.

“Nơi này cũng không phải nhà tình thương. Mỗi ngày phải giao một trăm khối linh thạch thượng phẩm, còn thừa ra mới coi như là tiền công của ngươi. Ngươi có thể mỗi ngày đi lên một lần, cũng có thể để một thời gian dài rồi lên, dù sao lượng linh thạch thượng phẩm nộp lên vẫn tính theo ngày.” Vương Du Lăng dừng một chút rồi nói.

Kim Phi Dao há miệng, vẻ mặt bất mãn nói: “Không phải chứ, nếu lấy không đủ thì sao?”

“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện giấu linh thạch đi không nộp, khi ngươi ra vào quặng mỏ đều có linh thử đi theo, kể cả ngươi có giấu linh thạch trong giới tử cảnh vực thì chúng nó cũng có thể ngửi được. Nếu ngươi không giao đủ số linh thạch thì có bao nhiêu giao bấy nhiêu, sau đó một khối linh thạch tiền công cũng không có.” Vương Du Lăng nhìn thấu tâm tư Kim Phi Dao, nhân tiện nói luôn.

“Vậy các ngươi sẽ không lấy luôn linh thạch thượng phẩm mà ta có từ trước chứ?” Kim Phi Dao chau mày hỏi.

Vương Du Lăng nhìn nàng một cái, “Trước khi đi vào sẽ kiểm tra, linh thạch của ngươi chúng ta không lấy, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy linh thạch ở trong đi, kể cả chúng ta không biết thì linh thử đi theo ngươi cũng sẽ nói cho chúng ta biết.”

“Nghe qua cũng không giống như công việc tốt đẹp gì, bảo sao tu sĩ Kết Đan nào phải tới đây lấy quặng cũng có bộ dạng như cha chết nương tái giá.” Việc này hoàn toàn không giống như Kim Phi Dao tưởng tượng khiến nàng cảm thấy thật thất vọng, làm cu li thì thôi, lại còn có con chuột trông coi.

“Ngươi không muốn đi? Nếu ra sức thì linh thạch ngươi kiếm được cũng nhiều hơn liệp sát yêu thú đấy.” Vương Du Lăng tiếp tục du thuyết.

“Vậy nếu đào được linh thạch cực phẩm thì sao?” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ rồi hỏi.

Vương Du Lăng miễn cưỡng nói: “Nộp lên!” Việc Đông Ngọc Hoàng phái giao phó dường như không làm được rồi, nhưng dù sao hiện tại cũng không có thuyền quay về linh cấp giới, không muốn lấy quặng thì cứ để nàng du đãng chung quanh đi.

“Được rồi, ta đi.” Kim Phi Dao đột nhiên đồng ý.

Không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì nhưng chịu đi là được.

Vương Du Lăng lấy ra một cái ngọc giản màu xanh đậm, dùng thần thức viết tên Kim Phi Dao lên đó, sau đó đưa cho nàng, bảo nàng ra ngoài tìm các thủ vệ kia. Kim Phi Dao dùng ngón tay treo ngọc giản vào dây lưng, mang theo một thân đầy cảm giác khiến người khác không an tâm đi ra ngoài.

Đứng trước cấm chế chớp động đủ loại ánh sáng, Kim Phi Dao đưa ngọc giản cho hai mươi tên thủ vệ kia xem, sau đó đứng yên dưới ánh mắt kiểm tra như đề phòng cướp của bọn họ. Thấy ngọc giản không có vấn đề, một gã thủ vệ trong số đó lấy từ trong túi linh thú ra một con chuột to bằng bàn tay, lông màu vàng, đôi mắt nhỏ đen láy thoạt nhìn rất thông minh.

Linh thử đi một vòng quanh Kim Phi Dao, hếch cái mũi lên ngửi ngửi, sau đó chạy đến trước mặt thủ vệ, vòng vo dưới đất vài vòng, thủ vệ kia gật đầu, “Một khối linh thạch thượng phẩm cũng không có, cũng bớt việc.”

Nghe hắn nói xong, Kim Phi Dao cười, “Nếu ta có linh thạch thì còn cần lấy quặng làm gì.”

“Vào đi, con khứu linh thử này sẽ đi cùng với ngươi.” Thủ vệ ghi lên ngọc giản số linh thạch thượng phẩm mang vào là không rồi chỉ vào con khứu linh thử mà nói.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn, tò mò hỏi: “Nó ăn cái gì? Nếu nó chết đói, các ngươi lại nói là do ta muốn tư nuốt linh thạch mà giết chết nó thì sao? Hơn nữa, các ngươi không cho ta công cụ gì sao? Cũng không thể để ta lấy tay đào chứ.”

Mặt thủ vệ nhăn như có thể vắt ra nước được, tức giận nói: “Khứu linh thử sẽ tự tìm ăn. Công cụ không có, công cụ phổ thông không thể lấy được quặng linh thạch, tự ngươi nghĩ cách đi.”

“Quá keo kiệt, đây là để người ta đến lấy quặng hay là đến chịu phạt chứ, ngay cả công cụ cũng không cho.” Kim Phi Dao nhíu mày bất mãn lầm bầm, cầm ngọc giản rồi sải bước bước vào trong mười sáu đạo cấm chế. Con khứu linh thử kia cũng kêu chi một tiếng, theo sát phía sau đi vào trong cấm chế.

Xuyên qua tầng tầng cấm chế khiến người ta hoa cả mắt, trước mắt Kim Phi Dao sáng ngời, một cái động được đào trên vách đá trắng hiện ra. Quặng mỏ không quá lớn, chỉ cao bằng hai người, ngoài cửa không có nửa bóng người, cực im ắng.

Lấy ra hai viên dạ quang thạch, Kim Phi Dao đi vào trong quặng mỏ.

Bên trong quặng mỏ cũng toàn là nham thạch màu trắng bị đào bới trở nên gồ ghề, đi vào trong khoảng trăm trượng thì không gian tối đen lại, chỉ có thể dựa vào dạ quang thạch để chiếu sáng. Lại đi một hồi, phía trước đột nhiên xuất hiện bảy lối rẽ, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, Kim Phi Dao phát hiện trong bảy lối rẽ đều có âm thành đào bới truyền đến. Nghĩ nghĩ, nàng chọn một đường rồi đi vào, dù sao cũng đều là đào, chỗ nào cũng giống nhau.

Lần này đi được mấy trăm trượng, phía trước lại xuất hiện năm nhánh đường, Kim Phi Dao lập tức chọn một đường. Cứ như vậy trái chọn một đường, phải đi một lối, Kim Phi Dao phát hiện mình đã đi trọn một canh giờ bên trong quặng mỏ.

Ngay lúc nàng còn đang kinh thán quặng mỏ rộng thì chợt nghe tiếng đào bới, nàng đã đi lòng vòng cả canh giờ mà còn chưa gặp được người nào, giờ bỗng nhiên có một con khứu linh thử vèo một cái chạy trước mặt nàng. Đây chắc chắn không phải là con chuột của nàng bởi vì nó vẫn luôn đi theo phía sau, Kim Phi Dao liền nhấc chân đi theo hướng khứu linh thử vừa chạy, bước vào bên trong một quặng mỏ nhỏ.

Rốt cục cũng nhìn thấy người.

Quặng đạo này dài chừng trăm trượng, trên vách đá đầy những linh thạch thượng phẩm đang chớp động ánh sáng như một bầu trời sao, số lượng nhiều kinh người khiến Kim Phi Dao nhìn mà chảy nước miếng, không phải do đói, mà là do quá túng thiếu mà ra.

Bên trong quặng mỏ này có hơn hai mươi tên tu sĩ Kết Đan, một đám mặt mày nặng như chì, tay cầm các loại pháp bảo pháp khí đang ra sức đào linh thạch thượng phẩm. Có một số người đã đào ra được một cái hố, ngắn thì hai, ba trượng, dài thì gần mười trượng, nhìn là biết người này đã ở đây đào vài chục năm rồi.

Pháp bảo trên tay bọn họ đủ mọi loại hình dạng, đao, kiếm, thương không chỗ nào không có, có một số người còn dùng cả pháp bảo bản mạng. Dùng pháp bảo bản mạng thì đào dễ hơn một chút, tuy không được như cắt đậu phụ nhưng chưa tới một khắc cũng có thể lấy ra một khối linh thạch.

Những người luyến tiếc dùng pháp bảo bản mạng hoặc là tạo hình của pháp bảo bản mạng không phải lợi khí thì phiền toái hơn, nhìn bộ dáng của bọn hắn cứ như đang dồn hết sức bình sinh, thế nhưng vách đá màu trắng kia lại chỉ mẻ ra vài mẩu như hạt vừng. Cứ như vậy thì không biết đến bao giờ mới đào được một khối, số lượng một trăm khối một ngày chính là ảo tưởng nha.

Quá khoa trương rồi. Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn những tu sĩ Kết Đan vẻ mặt buồn khổ kia, bảo sao những tu sĩ Kỳ Thiên các ngày đó mặt mũi lại nhăn nhó như vậy, loại cuộc sống này ai mà muốn chứ. Tổn thất pháp bảo pháp khí không nói, lại còn tiêu hao linh lực, ở bên trong quặng mỏ bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng là làm không công.

Những tu sĩ này tựa hồ đều có địa bàn của riêng mình, người này đứng cách người kia hai trượng, không hề nói chuyện trao đổi với nhau, một đám như có khổ đại cừu sâu, như đang ngồi tù cả lượt. So sánh ra, loại người tự mình chạy vào như Kim Phi Dao cảm giác như đầu óc có vấn đề vậy.

Kim Phi Dao vừa đi vừa nhìn các tu sĩ, phát hiện ra một chỗ không có ai đào, quan sát thấy vị trí cũng không tệ, hơn nữa lại không có ai chú ý đến, nàng liền quyết định đào ở chỗ này.

Nàng sờ sờ lên lớp bạch nham, cảm giác rất bình thường, không khác gì với đá bình thường. Sau đó, Kim Phi Dao lấy ra một thanh chủy thủ không biết được luyện chế từ tháng nào năm nào, là một pháp khí thượng phẩm thường xuyên được nàng dùng để cắt thịt. Cầm chủy thủ, nàng đâm vào một khối linh thạch thượng phẩm đã lộ ra ngoài khỏi vách đá một phần ba.

Bất động, không chút sứt mẻ. Dùng sức, vẫn bất động. Chủy thủ đâm vào mặt đá liền khựng lại, mũi dao sắc bén căn bản không thể đâm vào trong đá nửa phân. Kim Phi Dao tuôn linh lực vào tay, đâm dao vào vách đá.

Đâm vào thì đâm vào được, có điều là vẫn cứng dọa người như trước, nàng đâm nửa ngày mới đâm ra được một miếng đá bằng hạt gạo, mà một khối linh thạch thượng phẩm lại to bằng một đốt ngón tay, như vậy muốn lấy một trăm khối linh thạch một ngày căn bản là không có khả năng, bảo sao vài người hào phóng lấy pháp bảo bản mạng ra dùng, chắc là muốn sớm làm xong để về nhà.

Bảo Kim Phi Dao lấy Thông Thiên Như Ý ra đào linh thạch, nàng một vạn lần không đồng ý. Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên nghĩ đến một thứ vô cùng thích hợp, lại không sợ pháp bảo bị hư hao.

Kim Phi Dao dựng lên ngón giữa tay phải, liền thấy ngón giữa hơi hơi phát ra hắc quang, sau đó nàng gạt ngón tay qua linh thạch, kỳ tích phát sinh, bạch nham chung quanh viên linh thạch thượng phẩm bị nàng đào cho ào ào rơi xuống, chỉ chốc lát là viên linh thạch kia đã bị nàng lấy ra.

Nhìn viên linh thạch thượng phẩm trong bàn tay, Kim Phi Dao thầm muốn bật cười, với tốc độ này thì chỉ sợ nàng có thể lấy được đến mấy trăm khối linh thạch thượng phẩm một ngày. Tuy nhiên, nàng cũng không lớn tiếng phô trương mà quay ra nhìn nhìn chung quanh, nơi này rất đông người, nếu nàng lấy quá nhanh thì sẽ dễ dàng bị người khác đố kỵ.

Vì thế, Kim Phi Dao khoanh tay mắng quặng mỏ: “Tảng đá chết dẫm, cứng rắn như thế căn bản là không thể đào ra được, ta cũng không tin tất cả đá ở đây đều như vậy, ta sẽ đi tìm chỗ khác xem sao.”

Lớn tiếng ồn ào xong, Kim Phi Dao liền thở phì phì rời khỏi quặng mỏ này, sau đó thả thần thức ra tìm kiếm một quặng mỏ ít người hoặc không có người.

Mà những tu sĩ trong quặng mỏ này thấy nàng ồn ào bỏ đi thì đều hừ lạnh một tiếng, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng, để xem ngươi đi đâu tìm được tảng đá mềm như đậu phụ!

Đi bộ một vòng quanh các quặng đạo, Kim Phi Dao tìm được một quặng mỏ nhỏ, chỉ sâu năm, sáu trượng, nếu lấy quặng ở dưới đó thì người bên ngoài đi ngang qua căn bản sẽ không thấy được nàng lấy nhanh thế nào. Do lấy quặng là một công việc vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, phần lớn tu sĩ đều thích ở gần nhau, kể cả là không nói chuyện thì cũng coi như có bạn.

Nhưng nếu đứng gần người khác thì Kim Phi Dao sẽ không thể trộm linh thạch, đứng một mình thì thoải mái hơn.

Khứu linh thử vẫn luôn đi theo nàng, thỉnh thoảng lại gặm một miếng bạch nham lên ăn, tựa hồ thức ăn của nó chính là bạch nham vậy. Thứ cứng rắn như vậy mà cũng có thể nuốt trôi, tại sao không có tu sĩ nào lấy răng nanh của nó ra đào linh thạch? Kim Phi Dao nhìn chằm chằm con khứu linh thử, cười lạnh một tiếng, ném Mập Mạp và Đại Nữu ra.

Mập Mạp và Đại Nữu vừa nhảy ra, khứu linh thử liền cảnh giác ngẩng đầu nhìn, sau khi phát hiện không phải là yêu thú hoang dã, nó lại bắt đầu hít ngửi hết bên trái lại sang bên phải quặng mỏ. Thấy nó không để ý đến bọn Mập Mạp, Kim Phi Dao lấy viên linh thạch vừa đào được ra, ngồi xổm xuống, cầm linh thạch trên tay cho khứu linh thử nhìn. Vừa thấy linh thạch, khứu linh thử lập tức chạy tới, chi chi kêu không ngừng bên cạnh viên linh thạch.

“Mập Mạp, há mồm!” Kim Phi Dao đột nhiên thu hồi linh thạch, hô lên với Mập Mạp.

Mập Mạp há miệng, Kim Phi Dao liền ném viên linh thạch thượng phẩm vào miệng nó, nó nuốt ực luôn xuống.

Khứu linh thử vốn đang chạy quanh Kim Phi Dao, lúc Mập Mạp nuốt linh thạch xong lập tức dừng lại. Nó mờ mịt ngửi ngửi chung quanh nhưng vẫn không thấy hơi thở của khối linh thạch thượng phẩm vừa rồi. Nó chạy vòng quanh Kim Phi Dao và Đại Nữu cùng Mập Mạp mấy vòng mà vẫn không tìm thấy linh thạch ở đâu.

“Ha ha ha ha ha, đồ đầu đất này, quả nhiên là như vậy!” Kim Phi Dao rốt cục không nhịn được mà cười ha hả, chỉ vào con khứu linh thử mà nói.

Lúc ở chỗ Vương Du Lăng, Kim Phi Dao đã nghĩ ra chuyện Mập Mạp bất kể cái gì cũng ăn được, năm đó Cảnh Thiên huyễn bồn nó cũng có thể nuốt trong miệng mà không tổn hao gì. Nếu như cho nó nuốt linh thạch thì không biết khứu linh thử có thể tra ra hay không?

Nàng vốn chỉ ôm tâm lý thử nghiệm một lần, nếu không được sẽ lập tức đi ra ngoài, nàng không có tâm tư làm cu li cho bọn hắn.

Nhưng nàng thật không ngờ là khứu linh thử quả nhiên không ngửi được mùi linh thạch ở trong bụng Mập Mạp. Như vậy là sao? Chẳng là là bởi vì Mập Mạp chẳng phải giới tử cảnh vực cũng không phải túi càn khôn, mà là sinh vật sống cho nên khứu linh thử mới mất đi hiệu lực?

Kim Phi Dao lửa nóng đầy mắt, cuống nhiệt vuốt đám linh thạch trên thạch bích, hắc hắc cười. Tiếng cười âm dương quái khí của nàng khuếch tán khắp thông đạo khiến cho các tu sĩ khác đoán rằng lại có một người lấy quặng đến phát điên rồi.

Chỗ này không có người, hơn nữa trong quặng mỏ tối như mực, chỉ có chút ánh sáng mù mờ của dạ quang thạch, linh lực màu đen của Kim Phi Dao căn bản sẽ không bị ai phát hiện ra. Nàng cao hứng dùng ngón giữa đào linh thạch trên bạch nham, đào đến vui quên trời đất.

Chính Kim Phi Dao cũng không ngờ tới, lúc nàng bị sét đánh rơi xuống ngoại vân Thần giới, nàng đã nhàn rỗi tu luyện thử Ma Thể Trúc Hình pháp. Lúc đó phải chọn lựa một đoạn xương để luyện chế thành pháp bảo, nghĩ ngợi một hồi, nàng lựa chọn bàn tay phải mà nàng thường xuyên dùng đến nhất, hơn nữa lại quyết định luyện ngón tay giữa đầu tiên.

Nàng lựa chọn ngón giữa là có nguyên nhân. Đó là do trong năm ngón tay thì ngón giữa dài nhất. Vì thế, ngón giữa của Kim Phi Dao vào lúc cứu Hải Lam Âm đã là một pháp bảo trung phẩm. Muốn xương cốt tiến giai thì phải đợi đến khi xương cốt toàn thân đều luyện thành pháp bảo, sau đó mới tiến hành tiến giai toàn thân, hiện tại có một ngón tay đã là không tệ rồi.

Vừa cười vừa lấy linh thạch trên thạch bích, Kim Phi Dao đã nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, đến lúc ra ngoài nàng sẽ giao nộp mấy trăm linh thạch làm kết quả công tác là được. Dù sao nàng là tự nguyện đến lấy quặng chứ không phải do môn phái bắt tới. Còn số linh thạch còn lại sẽ ném hết cho Mập Mạp và Đại Nữu ăn, đợi sau khi rời khỏi đây sẽ nhổ ra, thật sự là phát lớn!

Điều tiếc nuối duy nhất bây giờ là vì sao lúc đó nàng không luyện ngón trỏ? Tuy ngón giữa dài hơn ngón trỏ nhưng nếu thực sự dùng để làm việc thì dường như không tiện bằng. Mang theo một bụng hối hận, Kim Phi Dao ra sức dùng ngón giữa đào linh thạch trong bạch nham.

Kim Phi Dao ở trong này cao hứng lấy tài sản của người khác, mà ở Vạn Tiên Thủy thành, phi thiên thuyền bay đi thần cấp giới sau ba năm rốt cục đã có thể khởi hành.

Trúc Hư Vô không ngờ chỉ việc chuẩn bị khai thuyền mà lại cần thời gian dài như vậy. Trước khi mở cửa chiếc phi thiên thuyền dài chín trăm chín mươi chín trượng này lại cần phải vẽ lại pháp chú phòng lôi. Hơn nữa, trước đó còn phải dùng địa hỏa luyện chế ba mươi năm, cũng không biết phải làm phức tạp như vậy làm cái gì, thuyền nhỏ của Kỳ Thiên các không phải chỉ cần vẽ một ít pháp chú là sẽ cho khởi hành sao?

Tuy bị sét đánh nhưng kiểu gì cũng có cá lọt lưới, thành công đến thần cấp giới. Hiện tại đã cách thời điểm Kim Phi Dao rơi xuống ngoại vân Thần giới ba năm, đợi đến lúc hắn tới thần cấp giới, chỉ sợ đã vô ích. Trúc Hư Vô đứng ở chỗ lên thuyền mà phiền chán nghĩ.

“Tiểu hài tử phía trước, muốn lên thuyền thì mau đi đi, đừng có đứng ở đó chắn đường nữa.” Phía sau có người bất mãn hô lên, Trúc Hư Vô khó chịu quay lại nhìn, phía sau hắn đã đứng một hàng dài các tu sĩ của các môn phái đến thần cấp giới lần này, tất cả đều là Kết Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, căn bản không biết vừa rồi là ai kêu. Kể cả hắn muốn tìm phiền toái cũng không tìm được mục tiêu.

“Hừ!” Trúc Hư Vô hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng sải bước lên sàn tàu. Cũng không biết Vạn Tiên Thủy thành định làm gì mà lại bắt mọi người xếp hàng đi bộ lên thuyền, rõ ràng chỉ cần bay lên là được, thực là phiền toái.

“Hả? Ngươi tự bỏ tiền lên thuyền?” một tu sĩ Kết Đan phụ trách tiếp khách trên phi thiên thuyền có chút giật mình nhìn người trước mắt.

“Thế nào, mở thuyền còn không cho người ta mua vé lên thuyền sao? Ngươi cứ nhìn kỹ đi, vé này là thật, không phải giả đâu.” Người trước mặt hắn lộ ra một nụ cười trắng bóc, làn da màu đồng cổ có vẻ phi thường sáng ngời dưới ánh mặt trời.

“Không phải vậy, phiếu này là thật. Ta chỉ cho rằng lần này là do các môn phái bao thuyền, không ngờ còn có khách lẻ lên thuyền, thật xin lỗi, xin đạo hữu đứng lấy làm phiền lòng, mời đi vào trong!” tu sĩ kia cầm một cái ngọc bội còn đang chớp động đồ án đưa cho người trước mặt, làm tư thế mời.

Bàn tay màu cổ đồng nhận lấy ngọc bội, cười hì hì bước lên sàn phi thiên thuyền, sau đó người này ngoái nhìn bốn phía, chậc lưỡi nói: “Không ngờ lại có nhiều người quen như vậy, tính cả những người đang ở thần cấp giới thì mười người đứng đầu Linh chiến bảng có thể tụ tập uống một chén ở thần cấp giới rồi. Không biết tiểu Kim đến thần cấp giới kiểu gì, chẳng lẽ đúng là đi trên chiếc phi thiên thuyền bị sét đánh của Kỳ Thiên các? Nếu quả thật là chiếc thuyền đó thì nàng đúng là không hay ho, không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.”

Bố Tự Du cầm một viên Thiên Sí đan ném cho Thiên Sí điểu trên vai, sau đó nhìn sàn thuyền đầy người, cười nói: “Nhiều người tới thần cấp giới như vậy, thực coi nơi đó là cái bánh thơm sao? Còn không biết có bao nhiêu người có thể còn sống trở về!”