Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 209: Mẫu tử




Hoa Uyển Ti kêu to, vung tay chiêu ra dưỡng hồn thú bản mạng của mình.

Đó không còn là con thú nhỏ màu đen Kim Phi Dao nhìn thấy sáu mươi năm trước mà là một con dưỡng hồn thú lông trắng lấm tấm những đốm đỏ.

Khóe mắt nó đỏ như huyết lệ, những đốm đỏ trên thân nó giống như bị ai phun lên, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ.

Dưỡng hồn thú rơi xuống đất liền há mồm rít gào. Hoa Uyển Ti ra một trảo lên bức tường, hình điêu khắc trên đó chớp động, lộ ra một cái khe ở giữa, cái khe dần tách ra, lộ ra đám người đang nằm ngổn ngang bên trong.

Kim Phi Dao ngồi trên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống thấy rõ tình cảnh phía sau cánh cửa kia, có tới mười tám người hoặc ngồi hoặc ngủ dưới đất, trên người bị dây thừng tràn ngập linh khí trói chặt. Những người này đều có tu vi Kết Đan kỳ, mặt ai cũng như Tu La, Dạ Xoa, thấy cửa mở liền hung ác nhìn về phía Hoa Uyển Ti.

“Yêu nữ mau thả chúng ta ra.” một nữ tu sĩ thoạt nhìn khá đầy đặn, tóc tai bù xù, mắng Hoa Uyển Ti.

“Hừ.” Hoa Uyển Ti hừ lạnh một tiếng, ngón trỏ ngoắc về phía nàng ta.

Tu sĩ này lập tức bị cuốn lên không trung, bay vút ra, rơi xuống trước mặt con dưỡng hồn thú cao bằng ba người kia. Dưỡng hồn thú cúi đầu, không hề do dự mở cái miệng to như chậu máu ra ngoạm lấy nữ tu sĩ, chỉ hai miếng đã ăn xong.

Hoa Uyển Ti ngồi xếp bằng dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu hít một hơi, những đốm đỏ trên người dưỡng hồn thú liền dâng lên huyết quang, sau khi bị nàng hút, những huyết quang này liền toàn bộ bay về phía Hoa Uyển Ti, chui vào lỗ mũi nàng.

Hoa Uyển Ti thật hưởng thụ hút hồng quang, sắc mặt vừa nãy còn tái nhợt lập tức trở nên hồng nhuận. Ngay cả Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô đứng khá xa cũng có thể cảm giác được tu vi nàng đang tăng lên trông thấy. Chỉ một hơi ban nãy đã có thể so với vài thập niên khổ tu của tu sĩ Nguyên Anh.

“Bảo sao tu vi của nàng lại tiến nhanh như vậy. Đây là chiêu thức gì mà còn bá đạo hơn cả thải dương bổ âm thế nhỉ?” Kim Phi Dao không biết là đang hỏi Trúc Hư Vô hay là tự vẫn, lầu bầu truyền âm sang Trúc Hư Vô.

Người kiến thức rộng như Trúc Hư Vô cũng lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Với tốc độ này, nếu nàng cứ hút tiếp thì không chừng lập tức có thể tiến giai Hóa Thần kỳ. Nhưng hắn lại lắc đầu, tiếc hận nói: “Công pháp này tuy bá đạo, làm tu vi tăng nhanh nhưng tình trạng thân thể sẽ suy yếu cực nhanh. Nếu đúng như ta dự kiến thì nàng cũng biết tình trạng của mình, nàng ta đang dùng tính mạng để đổi lấy tu vi, vì tu vi mà không cần sống nữa.”

“Sẽ chết sao?” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti lại bắt ra một tu sĩ khác cho dưỡng hồn thú ăn, sau đó lại hút lấy huyết quang, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Đó cũng chỉ là suy đoán của Trúc Hư Vô, hắn dựa vào kinh nghiệm mà nói: “Tu luyện là quá trình từ không thành có, từ ít đến nhiều, chậm rãi luyện hóa thân thể. Nàng tu luyện như vậy tuy có thể tiến giai mấy tầng trong khoảng thời gian ngắn nhưng thân thể vì không được chậm rãi rèn luyện, lại phải đột nhiên đón nhận biến hóa của Nguyên Anh kỳ, thậm chí là Hóa Thần kỳ, sẽ vì không chịu nổi ngần đó linh lực mà tự hủy thân mình. Thân thể chỉ lớn có thế lại muốn chứa đựng quá nhiều, kết cục cuối cùng có thể nghĩ ra. Phương pháp tu ma cũng cùng đạo lý này, dùng ngoại lực mạnh mẽ tăng tu vi, chẳng qua là bọn họ biết giữ hạn độ nên không tổn hại quá nghiêm trọng đến thân thể.”

Tạm ngừng một chút, Trúc Hư Vô lắc đầu nói: “Còn giống như nàng thì lại không được.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hoa Uyển Ti đã đem toàn bộ mười tám người kia cho dưỡng hồn thú ăn. Lúc này linh lực trong cơ thể nàng bay ra đã vô cùng nồng đậm, tạo thành những luồng gió bay quanh nàng, phát ra tiếng vù vù, không ngừng lóe ra hồng quang.

Nhìn tình cảnh này của Hoa Uyển Ti có cảm giác như nàng là vô số đốm lửa đỏ, lúc nào cũng có thể nổ mạnh, khiến người ta chợt muốn cách nàng xa một chút.

Hoa Khê tựa hồ đã thấy nhưng không thể trách, nhìn cả mười tám người bị ăn, mặt không hề biểu cảm, tuyệt vọng hỏi: “Uyển Ti, người Quỷ Mị sơn trang đều bị ngươi ăn hết rồi, hiện tại ngươi có thể thu tay, rời đi cùng ta không?”

“Phụ thân, ngươi đang nói gì vậy? Quỷ Mị sơn trang vẫn còn ba người chưa chết là ngươi, ta và Hoa Nam Chí bên ngoài kia. Còn có những phàm nhân trong thôn trấn bên dưới nữa, tuy bọn họ đã ngàn năm chưa sinh được tiểu hài tử nào có thể gọi ra dưỡng hồn thú nhưng rốt cục vẫn chứa đựng huyết thống Hoa gia. Để ngừa vạn nhất, ta phải thanh lý sạch sẽ bọn họ.” Hoa Uyển Ti nhìn Hoa Khê, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi muốn giết ta?” Hoa Khê vô lực ngồi dưới đất. Mấy chục năm nay, hắn đã nhìn Hoa Uyển Ti từ một em bé đáng yêu trở thành một nữ đồng nhút nhát ngượng ngùng, lại trở thành thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp, cuối cùng là ác quỷ cắn nuốt hết mọi người trong Quỷ Mị sơn trang. Vì sao lại biến thành như vậy? Hắn chỉ muốn có được tình yêu của mẫu thân thôi mà.

Nếu mẫu thân không sớm qua đời, liệu hắn có liều lĩnh phục sinh nàng, cuối cùng khiến Quỷ Mị sơn trang bị hủy diệt không? Có lẽ vì lúc trước đã giết hại quá nhiều người, đưa hồn phách cho ác thú, tình cảnh hôm nay chính là do những oan hồn năm đó nguyền rủa.

“Khê nhi…” đúng lúc này, giọng điệu Hoa Uyển Ti đột nhiên thay đổi, trong giọng nói tràn đầy từ ái.

Hoa Khê ngẩng đầu nhìn, hai mắt sáng rực lên, hắn thì thào: “Mẫu thân, rốt cục người cũng tới tìm ta.”

“Khê nhi, mẫu thân lúc nào cũng nhớ con, mẫu thân sẽ không rời xa con nữa, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau.” Vẻ mặt Hoa Uyển Ti từ ái, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hoa Khê, lúc này Hoa Khê đã lệ rơi đầy mặt.

Phản ứng đột nhiên của Hoa Uyển Ti khiến Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô toát mồ hôi lạnh, thật sự là không chịu nổi. Hai người không hẹn mà cùng mắng: “Quá biến thái, không thể nhìn nổi.”

“Trúc ca, chúng ta đúng là anh hùng chứng kiến thời cuộc a.” Kim Phi Dao vỗ vỗ Trúc Hư Vô, tán thưởng nói.

Trúc Hư Vô trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh truyền âm lại, “Ta nói này… ngươi có thể đừng cả ngày chiếm tiện nghi của ta không?”

“Cái gì?” Kim Phi Dao không hiểu ra sao.

“Sao ngươi không véo phía dưới của ta thì lại là sờ ngực ta? Ta khác Bạch Giản Trúc, nếu ngươi muốn nhìn thi cứ việc nói thẳng, ta sẽ cởi hết ra cho ngươi nhìn thỏa thích, sờ mỏi tay.” Trúc Hư Vô nghiêm trang nói.

“A” Kim Phi Dao rụt lại bàn tay đang đặt trên người Trúc Hư Vô, ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, đều là do ta không nhìn thấy gì, sờ nhầm, sờ nhầm, đừng phiền lòng.”

Trúc Hư Vô nói: “Nếu ngươi còn sờ nữa, ta sẽ ném ngươi lên giường Bạch Giản Trúc xem còn dám không.”

Kim Phi Dao cả kinh, vội vàng giấu tay ra sau lưng: “Trúc ca, chuyện âm độc như vậy mà ngươi cũng làm được, quá độc ác.”

Đề tài dâm uế bên này đã kết thúc, màn tình thâm bên kia lại chưa xong.

Cấm chế bên ngoài ầm ầm vang động, Hoa Uyển Ti quỳ gối trên sàn, ôm Hoa Khê đang khóc như một đứa trẻ vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng hắn vừa dịu dàng nói: “Khê nhi đừng khóc, nương ở đây không đi đâu cả.”

Sau đó, nàng nâng mặt Hoa Khê lên, hai người nhìn nhau, dưới ánh nhìn khát khao của Hoa Khê, Hoa Uyển Ti ôn nhu cười: “Khê nhi đi tìm chết đi, chết rồi thì có thể vĩnh viễn ở cùng nương.”

Nói xong, nàng nhẹ đẩy một cái, Hoa Khê bị đẩy ra ngoài, dưỡng hồn thú đứng phía sau hắn liền há miệng đớp lấy hắn. Nó nhai nhai mấy cái, Hoa Uyển Ti tươi cười nhìn nó, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Ăn luôn!” Kim Phi Dao cũng không rõ vì sao nàng lại đặc biệt cường điệu việc này nhưng nàng thực sự muốn nói điều đó.

Trước lúc Hoa Uyển Ti biến thành Niệm Khê, nàng còn có ý nghĩ, nếu Hoa Uyển Ti có thể đào tẩu, có thể sống sót cũng tốt. Hiện tại, nhìn Hoa Uyển Ti biểu hiện thần thái giống hệt lúc Niệm Khê nhớ đến Hoa Khê, Kim Phi Dao chỉ có một ý niệm, hãy nhanh chết đi, để Niệm Khê vĩnh viễn không xuất hiện trên đời này nữa.

Đúng lúc này, Hoa Uyển Ti hút hết hồng quang của Hoa Khê, ánh đỏ trong mắt chợt lóe, một luồng linh lực khổng lồ lập tức bạo liệt, hướng ra phía ngoài.

“Không tốt!” Trúc Hư Vô không kịp truyền âm, quát to một tiếng, kéo Kim Phi Dao đâm thủng nóc đại điện, lập tức độn đi.

Bọn họ vừa mới lao ra khỏi điện, toàn bộ đảo nổi liền chấn động, ầm một tiếng nổ tung, hai người bị sóng linh khí hất tung ra ngoài.

Trận sóng xung kích cường đại vô cùng, hủy tan nát đảo nổi của Quỷ Mị sơn trang, cả ngọn núi bên dưới cũng hóa thành đá vụn, bức tường vây làm từ Cương Hình thạch bị nổ thành từng mảnh, văng ra khắp bốn phía.

Những tu sĩ đang vây công cấm chế bị vụ nổ bất thình lình đánh cho bay tứ tung, có hai tu sĩ Kết Đan còn bị sóng xung kích đánh thành bụi phấn, không kịp có phản ứng đã chết.

Ngay cả tầng cấm chế ngoài cùng dù đã được tổ tiên thiết hạ trăm loại pháp thuật hộ vệ cũng bị làn sóng xung kích này chấn vỡ. Toàn bộ Quỷ Mị sơn trang lần đầu tiên xuất hiện ngoài thế giới lại là một mảnh vụn nát, không còn một bức tường hay căn nhà.

Vài tu sĩ Nguyên Anh che chở cho phàm nhân giữa cánh đồng thì đứng xa hơn, tuy không bị nguy hiểm tới tính mạng nhưng vẫn bị thổi bay ra ngoài như lá khô trong cơn giông. Mà những phàm nhân kia bị đánh tới thì không kịp kêu lên đã tan thành khói bụi. Cát bụi lại trở về cát bụi, Hoa gia Quỷ Mị sơn trang chỉ còn lại hai người.

Tu sĩ Trúc Cơ không hổ là tầng lớp nguy hiểm nhất, đáng thương nhất, đồng thời cũng là giảo hoạt nhất trong tu tiên giới. Lúc mới bắt đầu vụ nổ, bọn họ giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi trứng thối, nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, sớm chạy thoát ra ngoài, sau khi sóng xung kích tan đi cũng chỉ có vài tên tu sĩ Trúc Cơ bị thương, không có ai tử vong.

Việc này cũng khó trách bọn họ. Tu sĩ Luyện Khí kỳ thì đều là cục cưng bé bỏng, ngày thường không cần tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm của môn phái, Kết Đan và Nguyên Anh thì bình thường lại không cần làm việc, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành, mà hễ có thứ tốt là được ưu tiên cung cấp.

Còn tu sĩ Trúc Cơ kỳ chính là cu li trong môn phái, có nhiệm vụ nguy hiểm là phải đi, cung phụng tuy cao hơn Luyện Khí kỳ một chút nhưng nguy hiểm thì lớn hơn vài lần. Lúc nhìn thấy tu sĩ Kết Đan thì phải cúp đuôi cười bồi, gặp tiểu bối Luyện Khí kỳ lại phải giữ mặt mũi, đồ dùng cũng không được quá tốt vì sợ bị cướp. Vì thế cho nên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ai ai cũng tinh quái hơn tặc tử, âm lãnh hơn quỷ sai.