“Ở đâu, ta nhìn xem.” Kim Phi Dao nghe truyền âm xong lập tức chạy tới, đảo qua bức tường nhưng lại phát hiện thần thức không thể xuyên qua, chênh lệch tu vi đúng là đáng chết.
Không thấy được người bên trong khiến Kim Phi Dao thật khó chịu, vì thế thở phì phì nói: “Trúc ca, có thể đưa bọn họ ra ngoài không?”
Trúc Hư Vô xem xét rồi nói: “Bên trên có cấm chế, nếu muốn phá trận thì cần chút thời gian, nếu mạnh mẽ phá ra thì động tĩnh sẽ rất lớn.”
“Vậy ngươi xem xem bên trong có gì đáng giá không, nếu có thì mở ra, không có thì thôi.” Kim Phi Dao hứng thú nói.
“A?” Trúc Hư Vô sửng sốt, “Ngươi không định cứu người?”
Kim Phi Dao nghi hoặc nhìn hắn, “Sao ta phải cứu người? Người Quỷ Mị sơn trang đâu có thích ta, lần trước ta tới còn muốn giết ta kìa, ta không thích bọn họ.”
“Vì sao? Trúc Hư Vô nhất thời nghẹn lời, lý do không cứu người lại quá đúng lý hợp tình, nếu là người khác hẳn sẽ nói thêm vài câu ngụy trang thôi.
Quét thần thức lên tường thêm vài lần, kết quả đúng là phát hiện bên trong không thiếu các thứ có linh khí. Vì thế hắn nói: “Có, bên trong khá rộng, chứa khá nhiều thứ có linh khí.”
“Trúc ca, dùng Hư Không Môn đi vào được không?” Kim Phi Dao nhớ tới pháp thuật mà Trúc Hư Vô dùng lúc trước, xuyên tường đúng là dễ như trở bàn tay.
Trúc Hư Vô tức giận nói: “Đó cũng không phải là pháp thuật chuyên dùng để đào tường khoét vách, có thể đi đường quang được không, bỏ cấm chế rồi vào?”
“Cũng không phải bị đập đầu vào đá, rõ ràng là có thể vào ngay, còn mở cấm chế làm gì chứ.” Kim Phi Dao ngạc nhiên nói.
“Không phải chỗ nào cũng đi vào được, nếu có cấm chế cường đại thì Hư Không Môn không thể xuyên qua. Pháp thuật nào cũng đều tương sinh tương khắc, không có gì là vô địch cả.” Trúc Hư Vô rút cây trúc trên đầu xuống, nói thầm.
Đúng là tính trẻ con, Kim Phi Dao cười cười nói: “Đã biết, ngươi cứ thử xem sao, không được thì lại xóa bỏ cấm chế.”
Trúc Hư Vô cầm cây trúc nhỏ vẽ lên tường, tạo Hư Không Môn. Quang mang màu xanh của Hư Không Môn vừa mới hiện ra, chưa đợi hai bọn họ cao hứng đã chớp động một cái rồi biến mất.
“Không được, cấm chế quá mạnh, Hư Không Môn không dùng được.” Trúc Hư Vô lắc đầu.
Thật tốt quá, hóa ra Hư Không Môn của người này thật sự không phải là chỗ nào cung dùng được, vậy thì khi ta sử dụng Thập Nhị Yêu Linh trận có hồn của đám rồng kia, hắn cũng sẽ không thể tùy tiện chạy vào.
Tuy Kim Phi Dao không trông thấy bộ dáng Trúc Hư Vô nhưng Hư Không Môn màu xanh kia thì vẫn thấy được, thấy hắn thất bại thì mừng thầm, chỉ là do Trúc Hư Vô nhìn được nàng nên nàng không dám biểu hiện ra mặt.
“Vậy chỉ có thể mạnh mẽ xóa bỏ cấm chế, ta đi trông chừng, ngươi tu vi cao, nơi này liền giao cho ngươi.” Kim Phi Dao nói xong thì cười rồi chạy ra cửa canh gác.
Kim Phi Dao trông chừng, Trúc Hư Vô xóa bỏ cấm chế, hai người cứ thế phân công.
“Thứ này thật phiền toái, còn mạnh hơn cấm chế trong Tàng Bảo khố của Hư Thanh điện mấy lần.” Trúc Hư Vô cau mày dùng Thanh Minh Nhãn đánh giá cấm chế trên tường, vừa nhìn là biết do cao thủ làm.
Mặc dù hắn có chút thành tựu về trận pháp nhưng do vấn đề thiên phú nên kể cả gọi là tinh thông thì vẫn cứ kém các đại sư một bậc. Tiểu trận pháp trước mắt có một trăm tám mươi loại biến hóa khiến hắn cảm thấy hơi khó giải quyết.
“Không cần càu nhàu, làm người phải có lòng tin, ngươi mau nghĩ biện pháp phá cấm chế, cường công cũng được.” Kim Phi Dao không hề quay đầu, vẫy vẫy tay nói với hắn.
Trúc Hư Vô cào cào tóc, quyết định đi chính đạo, trực tiếp mạnh mẽ phá trận.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên chạy tới, vươn tay sờ soạng lung tung, miệng thúc giục: “Mau lẩn trốn, nữ nhân kia đã trở lại.”
Sao lại trở về lúc này? Trúc Hư Vô nhanh chóng giữ chặt bàn tay đang sờ soạng tìm hắn của Kim Phi Dao, nhảy lên xà nhà, ném ra một tấm sa che hai người lại, sau đó truyền âm nói: “Đây là pháp bảo giúp che đi linh lực và khí tức, nếu không nàng chỉ cần đảo thần thức qua là thấy chúng ta ngay. Lát nữa đừng thả thần thức ra, sẽ bị phát hiện.”
Kim Phi Dao gật đầu, “Trúc ca, ngươi quả nhiên là hay làm việc này, dụng cụ đầy đủ hết, ta không theo kịp ngươi rồi.”
“Bảo ta là tặc sao?”
Đang nói thì đại môn uỳnh một tiếng mở ra, một đoàn hắc sa điên cuồng tiến vào, phía sau còn có Hoa Khê cũng mặc hắc y.
Hoa Uyển Ti thoạt nhìn thương thế rất nặng, vừa vào cửa liền ngã ra đất, lúc ngẩng đầu lộ ra vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng.
“Uyển Ti, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, tới một nơi không có người, không cần phải ở đây tranh đoạt với bọn họ làm gì, cấm chế của sơn trang không thể ngăn cản được hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, đừng cậy mạnh nữa.” Hoa Khê đưa tay muốn nâng Hoa Uyển Ti dậy lại bị nàng gạt đi.
Hoa Uyển Ti mắng Hoa Khê: “Đi một nơi không có người? Cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Uyển Ti, ngươi nghe ta đi, trên đời này chỉ có ta là đối tốt với ngươi thôi.” Hoa Khê thống khổ, muốn đưa tay ra đỡ lại sợ Hoa Uyển Ti không đồng ý.
“Ha ha ha ha, tốt với ta?” Hoa Uyển Ti thê lương cười, trong tiếng cười tràn ngập bi phẫn.
“Uyển Ti” Hoa Khê đau lòng muốn tới gần nàng, lại bị Hoa Uyển Ti trừng mắt phải ngừng bước.
Hoa Uyển Ti lảo đảo đứng dậy, cười khinh bỉ: “Ngươi tốt với ta? Chỉ vì ta giống mẫu thân ngươi nên ngươi mới tốt với ta. Ta nói cho ngươi biết, ta không phải là nàng, ta chịu ngươi đủ rồi, chịu đựng Quỷ Mị sơn trang này đủ rồi.”
“Uyển Ti, ngươi chính là nàng, không phải giống mà ngươi vốn chính là nàng.” Sắc mặt Hoa Khê tái nhợt, lớn tiếng quát.
“Hừ!” Hoa Uyển Ti hừ lạnh một tiếng, “Trác Uyển Ti sao? Ta không phải là Trác Uyển Ti, ta cũng không phải là Hoa Uyển Ti. Đúng rồi, từ trước tới giờ ngươi vẫn lấy cái tên đó cho ta, nhưng ta còn có tên khác, hình như là Niệm Khê.”
Lời của nàng khiến tim Kim Phi Dao nảy lên một cái, đây là chuyện gì a, sao Hoa Uyển Ti lại biết Niệm Khê? Lúc đó nàng còn nhỏ, bản thân cũng chỉ nhắc qua Niệm Khê chứ không nói rõ ràng, Hoa Khê thì không thể nói tỉ mỉ với nàng được, sao nàng lại biết?
Chẳng lẽ nàng chính là Niệm Khê? Không đúng, lúc đó Niệm Khê quả thật đã chết, là ta tự tay thiêu hủy nàng. Niệm Khê không thể tu luyện, không có nguyên thần, không có khả năng truyền trí nhớ cho nàng. Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Kim Phi Dao mờ mịt, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Hoa Khê cũng biến sắc, không biết có chỗ nào không ổn, Hoa Uyển Ti biết nàng chính là do dưỡng hồn thú nuôi ra, nhưng tất cả người của Quỷ Mị sơn trang cũng thế, điều này không làm ai thấy kỳ quặc cả. Nàng chỉ là tộc nhân có huyết thống khác, vì sao nàng lại biết tên Niệm Khê?
Trác Uyển Ti là tên của mẫu thân Hoa Khê, mỗi lần dưỡng hồn thú dưỡng ra một người, chỉ cần không phải chém chết đương trường cho dưỡng hồn thú ăn thì đều được Hoa Khê đặt tên là Uyển Ti.
Chỉ có người mà Kim Phi Dao mang đi là có tên Niệm Khê. Hoa Uyển Ti lại biết tên Niệm Khê, kể cả nàng đã từng nghe qua sáu mươi năm trước nhưng nàng không thể nào biết được đó chính là thân thế trước của mình được.
Hoa Uyển Ti không để ý đến phản ứng của Hoa Khê, nói tiếp: “Quỷ Mị sơn trang khiến ta ghê tởm, nếu các ngươi thật sự không muốn chết như vậy, vì sao không tu luyện đến Đại Thừa kỳ, vượt qua Thiên cấp giới, phi thăng mà thọ cùng thiên địa? Cứ từng lần từng lần tự dưỡng ra chính mình, còn kế thừa trí nhớ, xưng hô cha mẹ với con cái, tôn tử của mình, các ngươi không thấy ghê tởm sao?”
“Mỗi lần vào đêm, những ký ức về những lần bị ngươi ném vào miệng dưỡng hồn thú lại tràn ngập đầu ta. Trong mấy năm đầu, ngày nào ta cũng bị các loại cảnh tượng đáng sợ ám ảnh, bao gồm cả chuyện ghê tởm mà ngươi làm với các nàng. Lúc ngươi làm ra chuyện đó, ngươi xem các nàng là mẫu thân hay là nữ nhi?” Hoa Uyển Ti khinh miệt nhìn Hoa Khê, lạnh lùng hỏi.
“Không thể nào, hồn phách dùng để nuôi ngươi vẫn luôn luôn là hồn phách ban đầu của mẫu thân, không phải là của những sản phẩm thất bại sau này, sao ngươi lại có trí nhớ của các nàng được?” Hoa Khê lui về sau mấy bước, lời của Hoa Uyển Ti khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Hoa Uyển Ti lạnh lùng nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi không biết mỗi lần một người chết đi, bất kể hồn phách phiêu đãng bao lâu cuối cùng đều về đến hồ hồn phách trong người ngươi hay sao? Hơn nữa, ngoài Niệm Khê ra, những người khác đều là chết trước mặt ngươi, hồn phách trở lại hồ hồn phách trên người ngươi là việc quá dễ dàng. Niệm Khê chết quá xa, nhưng chính người tên Kim Phi Dao kia đã đưa tro cốt nàng trở lại, có một tia hồn phách của nàng trên người nàng ta. Ngươi thành công có được ta, liền phóng hồ hồn phách tới, vậy nên tia hồn phách kia cũng dừng lại trên người ta.”
Hoa Uyển Ti chậm rãi tới gần Hoa Khê, biểu cảm trở nên dữ tợn, “Nàng là một ngốc tử, chỉ kế thừa duy nhất sự quan tâm yêu thương ngươi từ Trác Uyển Ti, cả đời đều nhớ đến ngươi, thật sự khiến người ta chán ghét. Nhưng nàng cũng mang về những ký ức khiến ta vui vẻ, tuy trí nhớ mà hồn phách kia mang về không nhiều lắm nhưng cũng đủ để ta vượt qua những ngày tháng bị hành hạ bởi hồi ức đáng sợ kia.”
Nghe thế, Trúc Hư Vô lặng lẽ truyền âm: “Có nghe thấy không? Nàng nhắc tới ngươi kìa. Hóa ra ngươi còn làm ra chuyện đưa tro cốt hộ người ta, thực là nhìn không ra ngươi có thể làm loại chuyện phiền toái này.”
Kim Phi Dao cũng truyền âm lại: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, ta cũng sẽ giúp ngươi đưa tro về, người Đông Ngọc Hoàng phái chắc chắn sẽ cảm thấy ta là bạn tốt, lễ đáp tạ tự nhiên không thể thiếu.”
“Phi, nói gở, ta còn muốn thọ cùng thiên địa.” Trúc Hư Vô vươn tay véo lên lưng nàng, nàng cũng đưa tay véo bừa.
“Đừng véo vào chỗ không nên véo…” Trúc Hư Vô vội vàng lấy tay ra chắn, Kim Phi Dao thì không nhìn thấy hắn, tự nhiên là cứ véo lung tung, không cần biết đó là chỗ nào.
Kim Phi Dao nói: “Sợ cái gì? Tiểu hài tử dù có cởi quần đi tè giữa ban ngày cũng không có ai để ý đâu, chỉ véo một cái cũng không sao.”
“Ngươi đương nhiên là không sao rồi, người bị véo là ta mà. Hơn nữa, ta không phải là tiểu hài tử, tuy trông có giống nhưng ta đã là nam tử trưởng thành rồi.” Trúc Hư Vô tức giận truyền âm.
Kim Phi Dao suýt cười ra tiếng, lại còn nam tử trưởng thành nữa, nam nhân thì nam nhân, còn nam tử, cười chết người.
Đột nhiên, Hoa Uyển Ti trong điện điên cuồng rống to lên: “Ta muốn hủy Quỷ Mị sơn trang, ta muốn hủy diệt toàn bộ nơi này, muốn cho toàn bộ những kẻ dùng cái cách ghê tởm này để sống trên đời ở Quỷ Mị sơn trang biết ta là một người độc lập, ta không phải là Trác Uyển Ti chó má gì đó, lại càng không phải con rối của các ngươi, không phải là nữ nhân các ngươi dưỡng ra để chơi đùa, toàn bộ đi chết hết cho ta.”